Bần Gia Nữ

Chương 109




Sắc mặt Uông Đỗ thị lập tức trắng bệch, tay nắm khăn dừng ở khóe mắt quên cả động đậy. Trương Tiểu Oản lạnh lùng nhìn nàng ta nghĩ hậu viện của Uông gia muốn nháo thế nào cũng được nhưng đã đụng tới nàng là không xong.

“Em dâu biết sai rồi, mong đại tẩu thông cảm.” Uông Đỗ thị chỉ dừng một chút đã hành lễ với nàng nói.

Trương Tiểu Oản không nói lời nào mà chỉ mắt lạnh nhìn nàng ta.

“Vậy em dâu sẽ đi xem sao?” Uông Đỗ thị lúc này nói rất nhẹ nhàng.

“Đi đi.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt mở miệng.

Nàng ở trong phòng chỉnh sửa lại lễ vật cho tốt, trong lòng đã nhẩm qua danh sách. Vừa ngồi xuống uống một ngụm trà nàng đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đi tới.

Nàng nâng chung trà lên uống thêm một ngụm trà nữa thì chủ nhân tiếng bước chân kia đã mở cửa, lạnh lùng đứng đó nhìn nàng.

“Đại công tử.” Trương Tiểu Oản đứng lên hành lễ với hắn.

“Trương thị, ngươi thật to gan.”

“Phụ nhân không hiểu, mong Đại công tử nói rõ.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì lạnh lùng nhếch khóe miệng sau đó đi nhanh vào cửa, đá một cái khiến cánh cửa đóng lại. Hắn nhìn Trương Tiểu Oản gằn từng câu một, “Xem ra chúng ta phải nói rõ một phen.”

Trương Tiểu Oản cười nhạt hành lễ với hắn. Uông Vĩnh Chiêu ngồi trước bàn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng hỏi, “Con ta thì không phải con ngươi sao?”

“Sao Đại công tử lại nói lời này?” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu trong lòng trách Uông Đỗ thị lắm mồm.

“Ngươi mới vừa nói đã quên sao?”

“Ngài nói việc vừa rồi nhị phu nhân tới phòng ta khóc tang sao?” Trương Tiểu Oản chậm rãi ngồi xuống đối diện, không nhanh không chậm nói, “Nếu như là chuyện đó thì ta quả thật có nói nàng ta khóc giống như con trai ruột của ta chết vậy chứ đâu có nói đứa con vợ lẽ kia không phải con ta hay không phải con cháu Uông gia. Đại công tử hiểu lầm rồi.”

“Ý của ngươi là con vợ lẽ có chết thì cũng không đang để người ta khóc một tiếng sao?” Uông Vĩnh Chiêu chê cười mà nhếch miệng.

Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười nói, “Cái đó có gì phải khóc? Năm đó con ta bị ngài xách lên ném một cái sau đó sốt cao mấy ngày thiếu chút nữa là chết nhưng làm gì có ai rớt một giọt nước mắt nào. Phụ nhân thi khổ đến nỗi một giọt nước mắt đều không rơi nổi, hiện tại con vợ lẽ rơi vào hồ nước cũng chưa biết có việc gì hay không mà Đại công tử lại muốn ta phải khóc rống một hồi mới coi như không làm ngài thất vọng sao?”

“Ngươi đều nhớ rõ.” Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì nửa ngày không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt sau đó nhắm lại.

“Nhớ mang máng mà thôi,” nói đến đây Trương Tiểu Oản thở dài, “Chuyện hậu viện của ngài hà tất phải lôi ta vào? Ta sẽ hại con vợ lẽ của ngài sao? Đại công tử, trước đây ta đã nói với ngài ta là người thô bỉ không có phong phạm của nhà cao cửa rộng. Đời này ta sẽ chết bên ngoài, ngài muốn ta vì thể diện của Uông gia mà làm việc thì ta đều làm theo ngài rồi, ngài cần gì phải……”

Nàng nói đến đây thì không nói nữa, Uông Vĩnh Chiêu nghe xong chỉ rũ mắt một hồi rồi nhàn nhạt nói, “Hoài Thiện đi đâu?”

“Không biết.”

“Không biết?” Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tiểu Oản, ánh mắt hờ hững, “Ta đã quên mất trong lòng ngươi không có Uông gia.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười khổ ra tiếng. Nàng đứng dậy quỳ gối trước mặt Uông Vĩnh Chiêu sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt nói, “Trong lòng ta không có Uông gia sao? Đại công tử, nếu trong lòng ta không có Uông gia thì hôm nay ta còn tới đây làm gì? Ta vừa mới tới nửa ngày đã có bao nhiêu việc xảy ra khiến trong lòng ta khổ không nói nổi. Nếu Đại công tử thật sự có chút kính trọng ta là thê tử của ngài thì cũng xin ngẫm lại chỗ khó xử của ta……”

Nàng nhẫn nhịn mà nén nước mắt trở về nhưng vẫn khó nén nức nở nói, “Chuyện của Hoài thiện thật sự ta không biết, chỉ biết Thế Tử phái người tới nói hắn sẽ không thể về nhà trong một thời gian, còn thưởng cho ta không ít ngân lượng cùng đồ đạc. Còn các khác thì phụ nhân ta thật sự không biết.”

Nói xong nàng nằm rạp xuống, khóc rống lên, “Ta cũng nhớ hắn, ta cũng muốn biết con ta đi đâu. Hắn chưa bao giờ rời xa ta lâu như thế. Ta đêm nhớ ngày mong, tâm cũng nát ra rồi……”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong lời này thì thật lâu không lên tiếng. Một lúc sau hắn đứng dậy rời đi. Đi đến ngoài cửa rồi hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc rống thất thanh của phụ nhân kia, mày hắn cũng theo đó mà nhíu chặt lại.

Hắn trở về thư phòng, Hứa sư gia đã sớm chờ ở kia, nhìn thấy hắn thì hành lễ hỏi, “Ngài có hỏi được tin tức gì không?”

Đầu tiên Uông Vĩnh Chiêu không nói gì mà chỉ ngồi trên ghế trầm tư hồi lâu. Sau đó hắn mới ngước mặt nhìn Hứa sư gia nói, “Sư gia, ta không nhìn ra phụ thân kia nói thật hay giả.”

Hứa sư gia nghe xong thì vuốt râu chậm rãi nói, “Việc này chắc phải tìm Mạnh tiên sinh hỏi một hai.”

“Vương gia bên kia không cho nhiều thời gian.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.

“Nếu không ngài lại tìm Thế Tử xem sao. Nói là thê tử nhớ con ốm nằm trên giường. Có lẽ ngài ấy ít nhiều sẽ nói cho ngài một hai……” Hứa sư phụ cẩn thận hỏi thử.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn sư gia cười ra tiếng sau đó lắc đầu thở dài nói, “Hứa tiên sinh, ngươi vẫn không hiểu Thế Tử rồi. Trung Vương còn không hỏi được gì thì một phụ nhân hèn mọn có thể giúp ta lấy cớ hỏi được sao?”

“Vậy……” Hứa sư gia chỉ đành đưa ra giải pháp, “Đợi qua tết Mạnh tiên sinh về thôn thì ngài đến Phiến Diệp Tử thôn cùng phu nhân giao tiếp nhiều hơn. Người ngoài sẽ cho rằng ngài săn sóc phu nhân xuất thân nhà nông không ở quen nhà cao cửa rộng nên mới để nàng ẩn cư nơi thôn dã và phu thê hai người tình thâm. Đêm lạnh có ngài bầu bạn thì phụ nhân kia có lẽ sẽ nói cho ngài ít nhiều.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được chuyện này thì lại cười nói, “Hứa sư gia, ngươi nói cũng coi như một cách nhưng trong nhà hiện nay đều là người của Thế Tử.”

“Cho nên phải để phu nhân hướng về ngài, có nàng giúp thì Thế Tử cài người đến trong viện cũng không phải vấn đề.” Hứa sư gia nhíu mày chậm rãi nói, “Chỉ cần nàng hướng về ngài thì tiểu công tử cũng sẽ quy củ hành lễ gọi ngài một tiếng phụ thân đại nhân dù ở trước mặt hay sau lưng ngài.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì cười to ra tiếng, một một tiếng cười qua đi hắn lại lắc đầu nói với Hứa sư gia, “Sư gia ơi sư gia, ta thấy ngài cũng già đến hồ đồ rồi……”

Dứt lời hắn cũng mặc kệ ông ta nghĩ thế nào mà hất tay cho ông ta lui.

Làm phụ nhân kia hướng về hắn sao? Thật là quá vớ vẩn. Nếu nàng muốn hướng về hắn thì sẽ không nói ra chuyện hắn có bao nhiêu nữ nhân và con cái đều không liên quan tới nàng. Nàng càng sẽ không cười nhẹ nhàng lúc hắn gặp nàng sau khi vừa nạp mỹ thiếp về nhà.

Tâm của phụ nhân kia lạnh lẽo cứng rắn cực kỳ, trong mắt nàng sợ là chỉ có đứa nhỏ kia thôi.

*******

Màn đêm buông xuống, trong sảnh đường mọi người đang ăn bữa cơm đoàn viên. Trương Tiểu Oản dẫn ba vị chính thê của Uông gia ngồi vào bàn.

Nàng dâu mới của Uông Vĩnh Trang mới gả tới năm trước. Lúc ấy Trương Tiểu Oản mượn cớ ốm không tới, hiện nay thấy được vị Tam phu nhân này thì nàng trực tiếp tặng lễ là một tráp bạc sau đó cười nói, “Ta tới vội vàng, cũng không chuẩn bị được lễ tốt gì. Hộp bạc này muội cứ cầm lấy muốn đánh vòng tay hay trâm cài đầu thì tự nhiên mà dùng.”

Ngày thường Uông Vĩnh Trang thường có lời bất mãn với Trương Tiểu Oản mà vị phu nhân này của hắn cũng biết được. Nhưng trước mắt được một hộp bạc thì trên khuôn mặt trứng ngỗng của nàng kia vẫn hiện ra nụ cười vui vẻ chân thành nói, “Đa tạ đại tẩu thưởng.”

Nàng ta hạ eo hành lễ rồi đón lấy cái hộp trong tay Trương Tiểu Oản.

Hai người còn lại trang điểm khéo léo, không phải minh diễm thì chính là kiều diễm. Nhị phu nhân và tứ phu nhân nhìn thấy thế thì vội lấy khăn che miệng cười sau đó vui vẻ đi vào phòng.

“Của các muội thì trước kia ta đã cho rồi nên cũng không chuẩn bị nữa……” Trương Tiểu Oản cũng cười khẽ vài tiếng. Nói đến đây nàng như đột nhiên nhớ tới một việc gì đó nên vội cầm lấy cái vòng ngọc Thế Tử Phi thưởng cho mình rồi nói với tứ phu nhân Uông Dư thị, “Nói đến đây thì vẫn có một thứ muốn cho muội. Đây là Thế Tử Phi thưởng nên ta không định tặng cho người ta nhưng ta vừa nhìn thấy cái vòng màu xanh này thì đã nhớ tới muội. Muội xinh đẹp thế này, trong khuê danh lại có chữ ngọc nên đeo vòng này vào là không thể chê. Muội mau cầm đi.”

Nói xong nàng cong người, ý cười không tắt mà đưa vòng tay cho Uông Dư thị.

Uông Dư thị hôm nay vốn mặc một kiện xiêm y màu xanh, nhìn thấy cái vòng xanh biếc cực kỳ hợp với quần áo của mình thì trong lòng rất là vui vẻ có điều trên mặt nàng ta vẫn do dự nói, “Sao muội có thể không biết xấu hổ thế chứ?”

“Không chê thì cứ cầm lấy.” Trương Tiểu Oản cười nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng kia nói, “Ta nhớ mấy tháng trước Vĩnh Trọng còn mang đến một cái chân bò cùng ăn với thằng cháu bướng bỉnh kia của hắn. Ta còn chưa cảm ơn hắn đâu, cái này coi như ta thay Hoài Thiện cảm ơn tiểu thúc của hắn.”

“Đại tẩu nói lời này……” Uông Dư thị vội đứng dậy hành lễ nhận cái vòng ngọc kia rồi đeo vào tay. Vòng ngọc khiến cổ tay nàng ta càng thêm nhỏ dài, trắng tinh tế. Nàng ta vui vẻ miệng cười không dứt, sau khi giấu vòng tay đi mới hơi cảm kích nói với Trương Tiểu Oản, “Đa tạ ngài thưởng, lại còn đem vòng ngọc thượng đẳng thế này cho muội.”

Lúc này Trương Tiểu Oản mới ngồi trở lại ghế, vừa nghe thế thì đạm mạc cười nói, “Đây còn không phải vì Vĩnh Trọng và muội đều nhớ tới mẫu tử chúng ta sao? Ta cũng nên quan tâm đến muội mới phải.”

Dứt lời nàng lại như không có việc gì mà chuyển qua nói với Uông Đỗ thị, “Ta thấy nhà chúng ta hòa hợp êm ấm, đúng là nhị phu nhân làm đương gia giỏi giang, làm phiền ngươi rồi.”

Uông Đỗ thị không được tặng gì thì tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng, “Đại tẩu quá khen.”

Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, quét mắt liếc nàng ta một cái rồi không nói nữa. Dù nàng không quản được việc gì thì nàng vẫn là chính thê của Uông Vĩnh Chiêu. Nếu Uông Đỗ thị không nể mặt nàng thì nàng cũng sẽ không cho nàng ta mặt mũi. Việc khiến nàng ta mất mặt chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.

Tối đó lúc ăn cơm Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng để các di nương ăn ở trong viện của mình, vì thế đám mỹ nhân đã tiến vào gần sảnh lại lãnh nha hoàn đi về.

Trương Tiểu Oản ngồi ở chủ vị tại hậu đường, mặt mang mỉm cười nhìn các nàng tiến vào rồi lại đi ra…… Nhìn dáng vẻ này thì Uông Vĩnh Chiêu cũng không phải thật sự coi trọng những nữ nhân này. Đáng tiếc quá, đám nữ nhân này cưới vào cửa nhưng không có một kẻ nào chịu an phận. Bọn họ sẽ không chấp nhận việc ngươi gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi.

Quả nhiên, lúc Uông Quan Kỳ cũng vào nhà chính, vừa nâng đũa cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với mọi người thì trước phòng đã có nha hoàn của Văn di nương tới báo là tiểu công tử sốt cao, hiện tại sắp không thở được.