Bần Gia Nữ

Chương 29




Trương Tiểu Oản không trả lời, chỉ là trầm mặc làm việc của mình. Nàng vội không ngừng, Chu Điền cũng không nói nữa.

Canh xương hầm bỏ thêm chút gạo mang theo, lại bỏ thêm rau dại vào đã được một nồi đồ ăn cực ngon.

Lúc ăn xong thì sắc trời đã sáng, Trương Tiểu Oản mệt mỏi xoa xoa mắt, hỏi Chu Điền lúc này cũng mệt mỏi, “Đại thúc, chúng ta có cần vội không?”

Chu Điền tất nhiên là vội, nhiều thịt như thế, trời lại nóng, cho dù đã ướp muối thì để lâu vẫn sẽ ra chuyện. Nhưng ông ta thấy bộ dáng mệt mỏi của Trương Tiểu Oản thì cũng không biết nói thế nào.

“Về đi, đại thúc,” Trương Tiểu Oản thấy Chu Điền cũng muốn về thì thở phào một hơi đứng lên. Nàng cố dùng sức lực còn lại nâng sọt lên vai nói, “Cháu muốn nhân lúc thịt còn mới mang đi bán sẽ được giá tốt.”

“Vậy đi thôi,” thấy thế, Chu Điền cũng không nói nữa mà đi về phía trước vài bước. Ông ta còn sẻ một nửa thịt trong sọt của Trương Tiểu Oản bỏ vào sọt của mình.

Thấy Trương Tiểu Oản không chịu ông ta còn nóng nảy, “Cũng đâu phải thúc muốn chiếm của ngươi, chỉ là ta sức lớn, cháu sức yếu cõng nhẹ hơn thì đi sẽ nhanh hơn. Đến cửa thôn ta sẽ trả cho cháu, nếu ta dám chiếm nửa phần của cháu thì ta có còn là người không.”

Ông ta gào thật sự lớn tiếng, không khác gì đang cãi nhau khiến Trương Tiểu Oản dở khóc dở cười.

Chu Điền đúng là người thành thật, ông chỉ nói sẽ giúp nàng cõng một ít nhưng cuối cùng thành cõng giúp một nửa.

Trương Tiểu Oản nhờ thế có thể thở dốc, cho dù không được nghỉ ngơi, đi đường lại vội vã nhưng nàng vẫn chống đỡ được.

**************

Bọn họ đi rất nhanh, ngày mùa hè buổi tối trăng lại sáng nên đêm thứ hai bọn họ chỉ ngủ nửa đêm rồi nương ánh trăng sao để đi về. Ngày mới rạng bọn họ đã đến cửa thôn.

Trên đường đi lên trấn, Chu Điền liên tục nhìn Trương Tiểu Oản vài lần giống như có chuyện muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào.

“Thúc, ngài muốn nói gì với cháu sao?” Trương Tiểu Oản thấy thế thì cũng liếc ông ta hỏi.

“Thúc có thể bán cùng với cháu không?” Chu Điền có vẻ ngượng ngùng cực kỳ. Ông ta lúc trước có đi săn được đồ nhưng bán ra cực kỳ vất vả lại chẳng được bao nhiêu tiền. Lúc đó ông ta mới biết lần đầu tiên bán được nhẹ nhàng như thế chính là chuyện tốt hiếm có. Cha con Trương gia còn rất hào phóng với ông ta.

“Thúc, cùng đi đi. Nói thật là cháu cũng không biết có bán được không, nhưng chúng ta cùng nhau bán là được.” Chu Điền là người phúc hậu, mấy ngày nay đi đường ông ta dạy nàng không ít kỹ thuật săn bắt. Vì sự trợ giúp này mà giúp đỡ ông ta một chút cũng không có gì quá đáng.

Đến trấn Cam Thiện thì sắc trời đã sáng rõ.

Lúc đi đến cái miếu ở trên trấn, bọn họ nhìn thấy một đám người vây quanh cái gì đó mà bàn luận sôi nổi. Chu Điền khá tò mò đi qua hỏi hỏi sau đó trở về nói với Trương Tiểu Oản là bên kia có hai kẻ ăn xin bị chết đói. Nói xong ông ta lắc lắc đầu, giọng điệu thương xót, “Thật đáng thương, thị trấn này cũng đâu có mấy người được ăn no, bọn họ có thể xin được cái gì chứ? Còn không bằng đi xa hơn một chút, đến trên huyện xem thế nào.”

Trương Tiểu Oản chờ ông ta tiếp tục đi, không nói lời nào.

Trong lòng nàng có lẽ vẫn còn thương xót đối với những người bất hạnh, nhưng việc thức khuya dậy sớm đã khiến nàng chết lặng, chỉ có thể lo trước mắt. Hiện tại nhà nàng còn chưa biết có cố nổi không, laáy hơi sức đâu mà đi cảm thán đáng thương cho người khác.

Vì thế nàng cũng chỉ nghe thế, chẳng có cảm xúc gì.

Bọn họ đi sâu vào trong trấn, Trương Tiểu Oản chú ý thấy có vài người đi ngang qua mang theo vui vẻ trên mặt. Nàng nghe bọn họ nói chuyện thì biết một việc đó là Viên lão phu nhân của Viên nhà giàu trên trấn làm đại thọ 70 ngày hôm nay.

Trương Tiểu Oản do dự một chút thì dừng bước chân thương lượng với Chu Điền, “Đại thúc, ta nghe vừa rồi nghe nói Viên lão phu nhân của Viên gia hôm nay làm đại thọ, hay chúng ta đến đó thử xem?”

Chu Điền không hề nghĩ ngợi đã đồng ý”.

Chờ đến nhà giàu kia, Trương Tiểu Oản đặc biệt chọn đi cửa sau hỏi người. Người kia vừa nghe thấy bọn họ có thịt lợn rừng mới mẻ thì bảo bọn họ chờ còn mình thì chạy đi hỏi.

Lúc quay lại hắn mang theo một người bộ dạng như quản gia. Người kia nói vừa rồi có tin một vị khách quý trong huyện đến, hôm nay phải chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn. Thịt lợn rừng đó ông ta muốn mua mấy chục cân để thêm đồ ăn.

Cái này chính là đủ mua hết phần thịt của một trong hai người. Trương Tiểu Oản nghĩ một chút rồi để Chu Điền bán trước. Chu Điền vừa nghe thấy thế thì đã từ chối, liên tục xua tay nói, “Không được không được, bán thịt trong sọt của cháu đi.”

Trương Tiểu Oản vốn đã rất mệt làm gì còn sức tranh cãi với ông ta. Nàng cười khổ há mồm nói, “Trước bán phần của thúc, Chu gia còn có người đang chờ ngài mang tiền về thỉnh đại phu kia kìa.”

Vừa nghe lời này thì Chu Điền cũng không nói nữa.

Quản gia bên cạnh thấy bọn họ đã phân chia xong thì mua hết thịt của Chu Điền, còn đưa cho ông ta thêm mấy đồng coi như thưởng nhân ngày vui.

Chu Điền nhận được tiền thì cũng nhanh chóng muốn đi về. Lúc đi ông ta đưa cho nàng 5 cái tiền đồng. Thấy Trương Tiểu Oản không chịu nhận thì ông ta nóng nảy lớn tiếng, “Cháu sao lại thế này, ta cho cháu mấy đồng để mua bánh áp chảo mà ăn. Thịt của cháu còn chưa bán được, không biết còn phải đi bao lâu nữa?”

Ông ta gào rất lớn, người tới lui đều nhìn bọn họ nên Trương Tiểu Oản chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy.

Nàng đến khách điếm của Lý chưởng quầy. Ông ta nhìn đống thịt của nàng, trời nóng thế này ông ta cũng không thể lấy hết. Ông ta khó xử nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Chỉ cần một nửa thôi.”

“Vâng, một nửa thì một nửa. Ngài chịu mua đã tốt rồi.” Trương Tiểu Oản cười rõ tươi với ông ta, trên mặt là cảm kích tràn đầy.

Chưởng quầy vẫn thấy khó xử nhưng nhìn gương mặt tươi cười của nàng thì tâm tình cũng đỡ hơn. Ông ta nói với nàng một chủ ý, “Cháu đến chỗ Vương chưởng quầy ở kia bán thử xem, có lẽ ông ta sẽ mua nốt được một nửa còn lại.”

“Vậy cháu đi ngay.” Trương Tiểu Oản vội vàng gật đầu.

Chưởng quầy tính tiền cho nàng, 20 cân được 100 đồng. Trương Tiểu Oản chỉ cầm 20 đồng rồi nói, “Cháu mượn đại nương 80 đồng, chỗ này cháu xin trả lại.”

“Không phải đã định ngày trả sao? Còn chưa đến lúc đó đâu, cháu cứ cầm đi.” Chưởng quầy cười nhét tiền vào tay nàng.

Trương Tiểu Oản nhếch miệng cười cười, cũng không từ chối. Nàng cũng không biết chỗ thịt còn lại của nàng có thể bán được hay không. Trời lại nóng thế này, nếu không bán được thịt thì nàng cũng không biết làm sao. Nàng còn muốn đến nhà nuôi dê trong trấn mua ít sữa dê về đút cho Trương Tiểu Muội.

Lần trước nàng vào trấn có nghe nữ đầu bếp nói tới một nhà trên trấn có dê mẹ đang nuôi con. Lúc đó nàng đã nghĩ đến việc mua sữa dê. Lưu Tam Nương không có sữa, Tiểu Muội mỗi ngày đều ăn cháo bột, khuôn mặt nhỏ cơ bản không có tí thịt nào, đã thế màu da còn vàng vọt, gầy không giống đứa nhỏ nào Trương Tiểu Oản gặp được kiếp trước.

Vận khí của Trương Tiểu Oản coi như cũng tốt. Vương chưởng quầy của khách điếm còn lại chịu mua mười cân thịt còn lại của nàng nhưng giá cả thì không cao được như Lý chưởng quầy. Ông ta chỉ trả nàng 4 đồng mỗi cân thịt, tổng cộng là 40 đồng.

Nhưng thịt heo đều là 4 đồng một cân, ở cái triều đại này thịt lợn rừng cũng không đắt hơn là bao. Cho dù có đắt hơn thì cũng chỉ đắt hơn một chút, Vương chưởng quầy lại nói thịt này đã ướp muối, không còn mới nữa nên trừ tiền chỉ mua bằng giá heo thường. Trương Tiểu Oản cảm thấy cũng chấp nhận được.

Cũng chỉ có Lý chưởng quầy thương nàng mới hào phóng như thế.

Bán thịt xong nàng cũng đã rất đói bụng, vì thế đi tới nhà đại thẩm bán màn thầu mua bánh ăn. Nàng đi tới mới phát hiện cửa hàng không mở. Nàng đang định đi thì lại nghe thấy tiếng ho khan.

Nàng do dự một chút rồi vẫn gõ cửa Gõ vài lần mới có người mở cửa. Phụ nhân kia vừa mở tấm ván gỗ ra thấy nàng thì che miệng ho khan, cười nói, “Hôm nay ta không làm màn thầu, cháu tới nhà đầu ngõ kia mà mua bánh nướng áp chảo mà ăn.”

“Thím bị bệnh sao?” Thấy bà ho đến tim phổi đều như bật ra ngoài, Trương Tiểu Oản rầu rĩ hỏi.

“Bệnh vặt thôi, qua mấy ngày nữa là khỏi. Cháu mau đi đi, đừng để bị đói.” Trương Tiểu Oản tới chỗ bà mua màn thầu nhiều lần vì thế hai người cũng coi như quen biết, lúc nói chuyện cũng mang theo chút thân thiết quan tâm.

“Ngài đã tìm đại phu chưa?” Trương Tiểu Oản thấy mặt phụ nhân kia đỏ ửng thì biết bệnh của bà ta không nhẹ.

“Chỉ là chút phong hàn sao cần đại phu. Cháu mau đi mua bánh đi.” Phụ nhân kia lắc lắc tay với nàng, sau đó đóng cửa lại.

Cách một lớp cửa, Trương Tiểu Oản vẫn nghe thấy tiếng ho khan tê tâm liệt phế của bà, nàng không nhịn được cười khổ rồi thở dài. Trời nóng thế này còn bị sốt và ho khan đến mức này mà vẫn không chịu mời đại phu. Bệnh làm sao khỏi dễ thế được?

Làm gì có chuyện bà ấy không muốn đi khám, chẳng qua là sợ không có tiền.

Đi được vài bước, Trương Tiểu Oản sờ sờ gói tiền mới kiếm được, sau đó mím miệng nhìn cánh cửa đóng chặt kia rồi cắn răng xoay người chạy đến hiệu thuốc gần nhất.