Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 130: Giác ngộ




Ngay từ lúc đi vào phòng, Tề Hoan đã có cảm giác kì lạ, trong phòng chỉ có một bệ đá, thi thể trên bệ đá kia đúng là Mặc Ngự, nhưng vì sao vẫn còn hô hấp?
Nhìn bộ ngực phập phồng của Mặc Ngự, Tề Hoan vô thức lùi về sau hai bước.
“Hoạt thi…” Mặc Dạ khẽ nhếch khóe miệng, quay lại nhìn Cốt Vương vẻ mặt cổ quái ở bên ngoài, “Trách không được ngươi lại giúp Tinh Hoàng, xem ra hắn có năng lực hơn ta.”
Có thể biến Mặc Ngự thành hoạt thi, thật không phải thủ đoạn bình thường. Ngay cả đệ đệ như hắn cũng không biết, ca ca thân yêu của mình từ lúc nào đã trở thành cương thi, mà lại không phải cương thi bình thường.
Cương thi cũng là một loại ma, chẳng qua tỷ lệ thăng cấp rất nhỏ. Trong mấy vạn cương thi chỉ có một con có thể trở thành Cương thi vương, đó đã vô cùng hiếm thấy chứ chưa nói đến Hoàng thi – thứ có cấp bậc sánh ngang Ma vương. Xem tình hình bây giờ của Mặc Ngự, kẻ biến lão thành hoạt thi là Tinh Hoàng, cũng gần tu thành Hoàng thi rồi.
“Đây là chuyện bất khả kháng, dù sao thì Mặc Ngự cũng đã chết, ta phải tìm kẻ khác để hợp tác thôi. Ta cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, tuy người khác coi trọng ngươi hơn nhưng với ta thì Tinh Hoàng lại là một lựa chọn tốt.”
“Cũng phải, bất kể không gian phát triển của ta có rộng lớn đến nhường nào thì cũng cách Vương khá xa.” Mặc Dạ cười nói, không hề để ý đến lời của Cốt Vương.
“Ha ha, chỉ so về sự gan dạ, sáng suốt của ngươi đã đủ khiến ta thay đổi cách nhìn rồi, thật đáng tiếc.” Hai tay Cốt Vương ẩn trong áo choàng đen vươn ra ngoài, theo hai tay hắn co lại, cốt thất nơi hai người đang đứng cũng nhỏ dần, thấy Tề Hoan vô cùng kinh ngạc, Cốt Vương tốt bụng giải thích, “Nơi này đều là xương cốt của ta tạo thành, bên trong xương của ta thì các ngươi không có cơ hội chạy thoát đâu.”
“Đúng là rất đáng tiếc.” Mặc Dạ gật đầu, hoàn toàn đồng ý với Cốt Vương.
Cốt Vương trông thấy sau khi nghe mình nói, ngoại trừ Tề Hoan ngạc nhiên vì cốt thất thu nhỏ lại, thì hai người bọn họ không hề có chút sợ hãi nào, chẳng lẽ bọn họ có chỗ dựa rất mạnh sao?
“Ngươi nói xem hắn sợ loại sét nào?” Khống chế quá nhiều loại lôi điện, đến thời khắc mấu chốt Tề Hoan căn bản không biết nên dùng loại nào cho hiệu quả, chỉ đành chọc chọc Mặc Dạ, hỏi ý kiến hắn.
Cốt Vương cũng sợ Mặc Dạ cá chết lưới rách, dốc sức liều mạng, cho nên không chịu tới gần công kích hai người, tốc độ cốt thất thu nhỏ cũng không nhanh, ít nhất Tề Hoan vẫn còn thời gian tâm sự với Mặc Dạ.
“Thất sắc thần lôi là đủ rồi.” Mặc Dạ nghĩ nghĩ, nói với Tề Hoan.
Thái độ của hai người quá bình thản khiến Cốt Vương đứng ngoài vô cùng khó hiểu. Tinh Hoàng đã sớm nhắc nhở hắn, lúc đối phó với vị đệ đệ này, không thể coi thường, cũng không thể phân tâm, nếu không nhất định sẽ chịu thiệt. Cốt Vương tự thấy mình đã rất cẩn thận rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Nói đến Cốt Vương, kỳ thật hắn cái gì cũng tốt, thực lực rất mạnh, rất cẩn thận. Sự thật chứng minh, sự cẩn trọng của hắn không tệ, nhưng đáng tiếc, lúc lựa chọn phe cánh, hắn đã đứng nhầm bên.
“Vậy được rồi, ngươi tránh ra.” Chán ghét gạt Mặc Dạ sang một bên, Tề Hoan khép nhẹ hai tay, ngay khi cốt thất hoàn toàn khép lại, Cốt Vương hoảng sợ phát hiện trong tay Tề Hoan xuất hiện một luồng sáng bảy màu.
Ép thất sắc thần lôi thành dạng cầu, dùng động tác ném bowling “tiễn” nó ra ngoài, vừa vặn đúng lúc cốt thất khép lại, uỳnh một tiếng, cốt thất được Cốt Vương xây mấy vạn năm bị toác thành một cái lỗ lớn. Quả cầu sét kia vẫn không rơi xuống mà bay thẳng tới chỗ Cốt Vương.
Cốt Vương cũng nhận ra sự khủng bố của nó, không dám đỡ lấy, cũng may tu vi của hắn không phải để trưng bày, hắn nhanh chóng tránh thoát cầu sét của Tề Hoan.
Thật ra, cho dù Lôi Thần có ngưng tụ cầu sét cũng chưa chắc đã phá được cốt thất này, thật không may, trong cơ thể Tề Hoan lại có một tòa Lôi Thần tháp, tất cả lôi điện nàng có thể khống chế được đều vô cùng tinh khiết, không chênh lệch chút nào so với lôi tâm.
Điểm yếu duy nhất chính là tu vi của nàng không đủ, không khiến cầu sét làm được những động tác phức tạp, nếu nàng có tu vi của Lôi Thần thì căn bản là Cốt Vương sẽ không thể dễ dàng tránh thoát như vậy.
Mặc Dạ ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng há mồm kinh ngạc, có lẽ hắn cần phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn, nếu cưới Tề Hoan, sau này nếu nàng không vui, hẳn là tính mạng mình sẽ gặp nguy hiểm. Với cá tính của Tề Hoan, nếu nàng thực sự tức giận, chắc chắn sẽ thừa dịp nửa đêm hắn đang ngủ ngon, tạc vài tia sét lên người hắn, đến lúc hắn tỉnh lại, hẳn là đã chín luôn rồi.
Tuy có thể đục thủng cốt thất nhưng Tề Hoan vẩn hiểu cân lượng của bản thân, nàng cũng không ngốc đến nỗi cứ thế xông lên. Nếu là một cốt ma bình thường, nàng nhất định không chần chừ, nhưng vị trước mắt này lại là một trong tứ Vương của Thiên Ma giới, nàng còn chưa muốn chết.
“Giao cho ngươi.” Đúng lúc Cốt Vương cho rằng Tề Hoan sẽ động thủ, nàng lại chạy ra sau lưng Mặc Dạ, lại thuận tay đẩy hắn về phía trước.
“… Ta có nên cảm ơn nàng tin tưởng không?” Trước giờ, những lúc gặp nguy hiểm, Tề Hoan đều rất không cẩn thận đẩy hắn một cái, cho hắn đi “chịu chết”.
“Không cần quá cảm kích đâu.” Tùy tiện tìm một góc nhà có vẻ an toàn trốn vào, lại thuận tiện triệu hồi thất sắc thần lôi làm kết giới, Tề Hoan chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu ngồi chờ xem diễn biến cuộc chiến.
“Có vẻ như ta đã coi thường ngươi, Tinh Hoàng cũng không hiểu rõ ngươi rồi.” Sắc mặt Cốt Vương trở nên ngưng trọng, công kích đầu tiên của hắn bị Tề Hoan phá, hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, tu vi của Tề Hoan không cao, ít nhất không đủ lực uy hiếp hắn, người có thể uy hiếp hắn chính là Mặc Dạ.
“Không, hắn hiểu rõ ta, chỉ có điều, hắn thay đổi, ta cũng vậy.” Ca ca thân yêu có thể biến thành cương thi trong một thời gian ngắn, hắn cũng không thể khiến cho Tinh Hoàng thất vọng được.
“Đánh mau đi…” Tề Hoan đứng một bên nhỏ giọng nói thầm, muốn đánh thì đánh nhanh lên, còn nói chuyện linh tinh gì nữa. Nếu không phải sợ bị Cốt Vương bắt, Tề Hoan đã chạy ra sau Mặc Dạ, cho hắn một gậy rồi.
Ngay lúc Tề Hoan đang nói thầm, Cốt Vương đã không nhịn được ra tay trước. Nàng chỉ cảm thấy dưới chân rung chuyển, sau đó hoảng sợ phát hiện ra bọn họ đã bay khỏi lòng đất, nói chính xác hơn là bay khỏi cái khung xương khổng lồ này, chui từ dưới lòng đất nhảy lên.
Cốt ma xung quanh nhìn thấy khung xương liền quỳ rạp xuống, không nhúc nhích, những chiếc đầu lâu chứa hỏa hồn cháy ảm đạm thế nhưng lại vỡ thành từng khối.
Nhìn vô số đầu lâu bay lên trong Âm Trì, sau đó tụ về phía này, Tề Hoan không nhịn được run rẩy.
Cốt Vương và Mặc Dạ đánh nhau cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, Tề Hoan chưa kịp nhìn, hai người đã đổi chỗ đánh, nàng đành phải đứng một mình trong khung xương, tò mò nhìn thi thể Mặc Ngự.
Mặc Dạ hẳn là đối phó được Cốt Vương, nàng không lo lắng lắm. Chỉ là trong lòng vẫn khó hiểu, Tinh Hoàng giết phụ thân mình, lại muốn giết Mặc Dạ, vậy là có ý gì? Khó mà tưởng tượng được Tinh Hoàng lại trở nên điên cuồng như vậy.
Nhìn chằm chằm Mặc Ngự một lúc, Tề Hoan nhíu mày, là nàng hoa mắt sao, sao lại cảm thấy hình như Mặc Ngự vừa mở mắt? Lúc nàng ở nhân gian đã từng gặp qua hoạt thi, khi đó Quỷ bà bà muốn biến sư huynh thành hoạt thi. Nhưng hai tình huống không giống nhau, lúc ấy, Hoa Kiền Tử ngoài thở ra thì không biết gì hết, còn Mặc Ngự lại giống như lúc còn sống, chẳng lẽ thể chất của ma tốt hơn con người sao?
Tề Hoan dịch sát vào nhìn cho rõ, nhưng ngay khi nàng cúi đầu, đôi mắt Mặc Ngự đột nhiên trừng lên, đồng tử màu vàng nhạt co lại thành cây kim, giống như mắt của dã thú.
Tề Hoan chưa kịp đẩy ra, đã phát hiện cổ mình bị bóp chặt, đồng thời cũng nghe thấy giọng Mặc Ngự, không, hẳn là Tinh Hoàng nói: “Không ngờ ngươi còn sống.”
“Ngươi là Tinh Hoàng?” Tề Hoan dùng sức cào lên tay Tinh Hoàng, cảm thấy hô hấp không thuận, ngay cả lực lôi điện trong cơ thể cũng khó khống chế.
“Chỉ là phân thân thôi, vốn muốn gặp đệ đệ thân yêu của ta một chút, không ngờ lại gặp ngươi, coi như thu hoạch không nhỏ.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan đỏ bừng vì khó thở, nhưng cuối cùng đã có thể điều khiển Cửu U Tà Lôi, tuy không biết lôi điện kia có tác dụng với hoạt thi hay không, nhưng cứ thử xem.
“Ta muốn Mặc Dạ chết.” Khuôn mặt Mặc Ngự tiến sát Tề Hoan, lời nói ra làm cho nàng phát lạnh.
“Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.” Không biết từ lúc nào Mặc Dạ đã xuất hiện sau lưng Mặc Ngự, một cánh tay trực tiếp cắm vào tim hắn, điểm yếu của hoạt thi chính là trái tim, đồng thời, Tề Hoan dùng một tia Cửu U Tà Lôi đánh về phía Mặc Ngự.
Sau khi Mặc Ngự dính phải Cửu U Tà Lôi, thân thể nhanh chóng bị ăn mòn, Mặc Dạ có ra tay nữa cũng vô dụng, lão đã biến thành một đống bột phấn màu đen.
“Ngươi thật quá đáng, dám đem ta làm mồi nhử!” Tề Hoan chạy đến trước mặt Mặc Dạ, hung hăng cấu vào hông hắn, đáng tiếc người ta chẳng hề nhăn mặt lấy một cái.
Mặc Dạ khoát khoát tay, “Không thì nàng đi đánh Cốt Vương đi.”
… Tề Hoan câm nín, so với Cốt Vương thì nàng tình nguyện bị hoạt thi khống chế.
Từ lúc hai người đi vào cốt thất, Mặc Dạ đã phát hiện trên thi thể Mặc Ngự có bám thần niệm của người khác. Người bình thường rất khó nhận ra thần niệm của cương thi, nhưng Mặc Dạ lại vô cùng nhạy cảm với oán khí, cương thi cũng cần phải hút oán khí mới có thể phát triển, cho nên hắn có thể phát giác ra được.
Sở dĩ để Tinh Hoàng ra tay với Tề Hoan chính là vì muốn tra ra nơi phát ra thần niệm này, vừa rồi lúc thi thể Mặc Ngự bị hủy, hắn đã bắt được tia thần niệm muốn chạy trốn kia.
Tinh Hoàng tự cho là đã thiết kế vô cùng chặt chẽ, thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), nhưng trên thực tế, từ đầu tới cuối vẫn nằm trong sự khống chế của Mặc Dạ. Không thể không nói, trở thành kẻ địch của người này, nhất định phải có lòng giác ngộ sâu sắc.