Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 32: Vết tích xóa không hết




“A!” Từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, Tề Hoan hít một hơi thật sâu, nhìn cảnh sắc chung quanh, mới phát hiện mình đã trở lại núi Thanh Vân.
Ngày đó, nàng vừa tới sơn môn, đã bị sư phụ sư bá sư thúc vây quanh, ba lão đầu bao vây nghiên cứu nàng thật lâu, mới đưa ra kết luận là nàng còn sống. Thấy lão đầu nhà mình ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm mình, Tề Hoan cảm giác trong lòng ấm áp, chung quy vẫn còn có người quan tâm đến nàng.
Sau đó, Tề Hoan mới nghe nói sau khi mình mất tích, Hư Không Tử thế nhưng một mình chạy đến Thục Sơn vứt xuống một quả Diệt Thế Lôi Thực (*), làm cho thái thượng trưởng lão vốn đóng cửa bế quan không ra cũng phải xuất quan. Một tháng này cả phái Thục Sơn và Thanh Vân tìm kiếm nàng khắp nơi, ma tu cũng giết không ít, song vẫn không tìm được tung tích của nàng.
(*)Diệt Thế Lôi Thực: Một loại cầu sét cực mạnh có thể hủy diệt một vùng lớn.
Vốn ngay cả Hư Không Tử đều đã hơi nhụt chí rồi, không tìm được, có lẽ nàng đã chết, không nghĩ tới Tề Hoan lại vẫn còn sống trở về.
Về phần thời gian này Tề Hoan đã đi đâu, Hư Không Tử chỉ thuận miệng hỏi một chút, Tề Hoan cũng không đem chuyện của mình và Mặc Dạ nói ra, chỉ nói là mình được cứu, sau đó lạc đường nên thật vất vả mới tìm được đường trở lại.
Nói như vậy nếu đổi lại những người khác chắc chắn sẽ không tin tưởng, bất quá người nói là Tề Hoan, ba lão đầu suy nghĩ một chút rồi cùng nhất trí rằng, chuyện này nàng tuyệt đối có thể làm ra, lạc đường một tháng thôi mà, thời gian không tính là quá dài nha.
Chỉ bất quá sau đó Tề Hoan phát hiện, mình dường như gặp phải phiền toái lớn, mỗi buổi tối đều gặp ác mộng không ngừng, rất lâu, thậm chí còn không phân rõ thực tế và cảnh trong mơ.
Nếu mỗi lần ngủ đều gặp ác mộng, Tề Hoan liền dứt khoát không ngủ, dù sao mấy ngày qua thời gian nàng ngủ đã bù lại được cho cả tháng vừa rồi. Sau khi mặc quần áo tử tế, Tề Hoan trực tiếp nhảy xuống giường, chuẩn bị ra sau núi tìm thức ăn đánh một bữa ngon.
Vốn nàng định đến chỗ nuôi Linh Thú của Linh Phong Tử ‘mượn’ một cái đuôi để nướng, đáng tiếc sau khi trở về nghe nói Linh Phong Tử đang bế quan, Linh Thú kia cũng cùng bế quan, Tề Hoan đành phải từ bỏ.
Đối với tiêu chuẩn tìm Linh Thú sau này của mình, Tề Hoan trong lòng đã có tính toán, nhất định phải có nhiều đuôi hoặc nhiều chân, khi đói bụng còn có thể chặt hai chân xuống nướng ăn, tiết kiệm lương thực. (TNN: mặc niệm 3s cho tiểu hồ ly tương lai *amen*)
Ai dè không đợi Tề Hoan đi tới sau núi, đã phát hiện có người chờ mình ngoài cửa phòng, “Sư điệt, trễ như vậy còn chưa ngủ, là định đi nướng thịt với ta sao?” Mặc dù nàng không ngại có người hỗ trợ, bất quá nhìn vẻ mặt Linh Vân Tử hình như không có hứng thú gì với thịt nướng mới đúng.
“Sư bá phân phó, sau khi ngài tỉnh dậy trực tiếp đi Phong Linh tháp.” Linh Vân Tử âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, tựa hồ vị sư thúc này trừ ăn ra, bình sinh cũng không có yêu thích gì khác.
“Bây giờ? Được rồi, được rồi, đừng có dùng loại ánh mắt khinh bỉ này nhìn ta, sinh ra tâm ma cũng không phải lỗi của ta.” Đoán chắc là chuyện mình gặp ác mộng bị mấy lão đầu phát hiện, nếu không cũng sẽ không nửa đêm gọi nàng dậy đi tới Phong Linh tháp.
Nơi đó Tề Hoan chưa từng đi vào, bất quá nghe nói bình thường nếu đệ tử môn phái luyện công tẩu hỏa nhập ma thì sẽ bị đưa vào trong Phong Linh tháp điều tức, cũng không biết nơi đó đến tột cùng có cái gì đặc thù, lại có thể chống đỡ được tâm ma.
“Đoạn Sầm Phong bị người ma đạo giết, người kia thủ đoạn rất hung tàn, thực lực rất mạnh.” Linh Vân Tử ở phía trước dẫn đường, Tề Hoan cẩn thận theo sát ở phía sau, đi được hai bước, Linh Vân Tử đột nhiên nói đến.
“Ừ. . . . . .” Đoạn Sầm Phong chết như thế nào Tề Hoan không biết, bất quá nàng xác định chuyện này cùng Mặc Dạ có liên quan. Nhưng nàng cũng không muốn đem chuyện Mặc Dạ nói ra, dù sao thân phận của hắn ngay cả nàng cũng không biết rõ ràng. Hơn nữa còn một nguyên nhân khác, ngay cả Tề Hoan cũng không rõ, có lẽ là bởi vì Mặc Dạ cứu mình, cho nên nàng theo bản năng nghĩ phải bảo vệ hắn sao!
“Vô luận người kia là ai, ngài đều phải cẩn thận.” Có một số việc Tề Hoan không muốn nói, Linh Vân Tử cũng không tính hỏi.
Tề Hoan nghiêng đầu nhìn Linh Vân Tử đi đằng trước đưa lưng về phía mình, khóe miệng nhếch lên. Ở trên núi Thanh Vân người mà Tề Hoan không muốn chung đụng nhất hẳn là Linh Vân Tử, hắn lúc nào cũng lạnh như băng, coi như vui vẻ cũng không có sắc mặt tốt, nhưng ở trên núi, quan tâm Tề Hoan nhất có lẽ cũng là hắn.
Tề Hoan nói dối, mấy người Hư Không Tử bọn họ có lẽ không biết, nhưng Linh Vân Tử lại biết rõ, song cũng không có vạch trần nàng, tín nhiệm cùng quan tâm của hắn làm cho tâm tình Tề Hoan đột nhiên tốt lên.
“Ma đạo cũng có người tốt sao?”
“Có, chẳng qua là. . . . . . Có một số việc chúng ta không thay đổi được.” Đưa lưng về phía Tề Hoan, khóe miệng Linh Vân Tử lộ ra một chút đau đớn, ma đạo cùng chính đạo, cách nhau xa vạn trượng, cái gì là tà, cái gì là chính, hết thảy đều không phải chỉ dựa vào lời nói là được.
“Không thay đổi được sao?” Tề Hoan suy tư, cuối cùng vẫn là thực lực chăng, Tu Chân Giới dù sao cũng là thế giới dùng thực lực để nói chuyện, sở dĩ nhiều người tìm đến nàng trả thù, chẳng phải là bởi vì thực lực của nàng thấp nhất sao!
Đưa Tề Hoan vào tầng một Phong Linh tháp, Linh Vân Tử để lại một câu rồi rời đi, nói là cứ đi về phía trước, còn về phần làm sao đi ra ngoài, lão nhân gia căn bản không nói.
“Này, các ngươi không thể tàn nhẫn như vậy
” Sau khi cửa tháp đóng lại, Tề Hoan vừa đạp cửa vừa khóc thét. Có lầm hay không, nơi này thật sự là chỗ để chống đỡ tâm ma sao? Tại sao bên trong tối đen, ngay cả một chút âm thanh đều không có.
Bất kể Tề Hoan dậm chân như thế nào, bọn họ đều không nghe thấy bất kỳ tiếng gì, dường như năm giác quan đều bị phong bế, hơn nữa ở trong tháp linh lực của nàng cũng bị phong ấn, ngay cả chiếu sáng cũng không có biện pháp.
Ngày đầu tiên Tề Hoan đứng tại chỗ, một bước cũng không bước, nàng mở mắt hay nhắm mắt đều chỉ có thể nhìn thấy duy nhất cảnh máu chảy đầm đìa trong mơ, trong mộng khắp nơi đều là cảnh những thi thể bị tàn phá. Không biết qua bao lâu, cảnh trong mộng của Tề Hoan đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, cặp mắt kia xuất hiện làm nàng giật mình tỉnh lại.
“Vậy mà cũng là ảo giác.” Lần này Tề Hoan mở miệng nói chuyện, nàng lại có thể nghe thấy giọng nói của mình, điều này không khỏi làm cho nàng có chút ngạc nhiên. Sau khi tỉnh lại từ trong những thứ ảo giác kia, nàng phát hiện năm giác quan của mình lại tăng lên một tầng, mặc dù trước mắt vẫn là một mảnh tối đen, nhưng ít nhất nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng động.
Tề Hoan cũng không biết nơi nào là điểm cuối, nàng chỉ có thể từng bước đi về phía trước, lúc đầu nàng còn có thể trấn định, nhưng lúc sau bóng tối yên tĩnh làm cho thần chí nàng bắt đầu mơ hồ, trong não bắt đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh đã từng trải qua, có hình ảnh cuộc sống hai mươi ba năm trước của nàng, từng chút từng chút một, còn có cuộc sống sau khi đi tới thế giới này.
Mà người xuất hiện nhiều nhất trong những hình ảnh kia, vậy mà lại là Mặc Dạ!
Cuối cùng Tề Hoan cũng không biết mình rốt cuộc đã đi ra như thế nào, mất bao lâu, nàng chỉ biết là, từ trong tháp đi ra ngoài, cái gì tâm ma, cái gì ảo giác hoàn toàn đều không có gì đáng để sợ hãi, bóng tối yên tĩnh cùng sự cô độc đến tận xương tủy mới chân chính làm cho nàng sợ hãi.
“Cảm giác như thế nào?” Sau khi đi ra khỏi tháp, người đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy là Hư Không Tử, lão dường như vẫn một mực đợi Tề Hoan đi ra ngoài.
“Vừa tối vừa cô độc, lại lạnh như băng.” Tề Hoan đem cảm giác thực của mình nói ra.
“Tu tiên vốn chính là một quá trình tối đen cô độc lại lạnh như băng, Hoan Tử, con không phải là một người chịu được tịch mịch, nói thật con có thể ở trong đó ngốc lâu như vậy đã là ngoài dự liệu của ta, ta vốn tưởng rằng con đã bỏ xuống, không nghĩ tới con thế nhưng lại có thể chạy ra ngoài.” Hư Không Tử thở dài, không biết là buồn hay vui.
“Con. . . . . . Không nên đi ra sao?” Tề Hoan có chút kỳ quái, tại sao nàng đi ra, sư phụ ngược lại bộ dạng có chút khổ sở vậy?
“Con còn nhớ rõ người giúp con đi ra là người nào không, người kia lưu lại ấn ký quá sâu trong lòng con, tu tiên, không nên có loại nhớ thương khắc sâu như vậy.”
Lời của Hư Không Tử làm cho thần sắc Tề Hoan cứng lại, cặp mắt đỏ như máu, tựa hồ đã khắc sâu trong lòng, xóa không hết.
“Sau này. . . . . . Không nên cùng đệ tử Thục Sơn lui tới nữa.” Hư Không Tử sau khi nói xong lắc đầu rời đi, chỉ để lại Tề Hoan còn đang ngẩn người.
Tất cả mọi người đều cho rằng người kia là Đông Nguyên, ngay cả chính nàng cũng cho là vậy, nhưng đáng tiếc, hết lần này đến lần khác đều không phải.