Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 40: Sư tẩu là một con rắn




BÁN KIẾP TIỂU TIÊN
Chương 40: Sư tẩu là một con rắn

Sau một thời gian dài, chừng hơn nửa tháng, Tề Hoan cũng không được gặp lại Khinh Sắc. Mặc dù cuộc sống của nàng ở Cửu Trọng Lâu tạm ổn, ngày ngày trôi qua hết sức thảnh thơi, lại có Lưu Nhiễm phụng bồi nàng đi chơi khắp nơi, nhưng Tề Hoan vẫn chưa nghe ngóng được vị trí cụ thể của Tế Tự điện.
Mỗi lần Tề Hoan vừa nhắc tới Tế Tự điện, Lưu Nhiễm đều lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, hơn nữa Tề Hoan có thể cảm giác được nàng ấy dường như rất chán ghét chỗ đó. Rõ ràng bên ngoài gọi đó là thánh địa Yêu tộc, tại sao Lưu Nhiễm lại lộ ra loại vẻ mặt như vậy?
Tề Hoan không nhịn được tò mò, đáng tiếc không có biện pháp biết được chân tướng. Mặc dù Lang Khê nhất định biết, nhưng nàng cũng không có dũng khí tới hỏi.
Sau khi ở Cửu Trọng Lâu một thời gian, nàng mới biết được, ở nơi này nếu là trưởng lão Yêu tộc, thực lực thấp nhất đều là hậu kỳ Yêu Anh(1). Mặc dù hành vi của bọn họ rất kỳ quái, ví dụ như cửu vĩ miêu yêu(2) ở gian phòng đối diện, đặc biệt thích gõ cửa phòng Tề Hoan vào buổi tối, xin nàng cá ăn.
(1) Yêu Anh của Yêu tu tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tu Tiên giới
(2) là con mèo tinh chín đuôi
Còn con mãng xà hai đầu kia nữa, có điều Tề Hoan chỉ nghe nói nguyên hình nó là trăn, chứ không có dũng khí đi xem nguyên hình con mãng xà hai đầu này. Nó thích nhất là biến thành con rắn nhỏ ở trong phòng, lần trước Tề Hoan cùng Lưu Nhiễm đi bái phỏng, thiếu chút nữa đã một cước dẫm chết nó.
Mặc dù bên ngoài đều nói Yêu tu rất ghét ngoại nhân, nhưng Tề Hoan lại cảm thấy bọn họ đối với mình rất tốt, có lẽ bởi vì nàng là khách của Khinh Sắc cũng không chừng. Về phần Khinh Sắc có mục đích gì, Tề Hoan cũng không biết.
“Tộc trưởng đã trở lại.” Tề Hoan nằm trên giường vuốt vuốt Ti Không Lăng dài hơn một thước trên tay, mặc dù thân ở Yêu tộc, Tề Hoan cũng không bỏ tu luyện, chẳng qua có thể là do đến bình cảnh, nên tu luyện của nàng dường như không có chút tác dụng nào. Cho nên, phần lớn thời gian Tề Hoan đều dùng để nghiên cứu Ti Không Lăng.
“A? Hắn gần đây không có ở trong lâu?” Tề Hoan ngồi xếp bằng trên giường, có chút kỳ quái nhìn Lưu Nhiễm đang đi vào.
“. . . . . . Ngươi thật đúng là trì độn, tộc trưởng gần đây đi Tế Tự điện.” Nói xong Lưu Nhiễm lắc đầu, đoán chừng có vẻ liên quan đến bí mật không thể cho Tề Hoan biết, nên không nói thêm gì nữa.
“Tộc trưởng nói muốn gặp ngươi.”
Tề Hoan mặc dù đã ở Cửu Trọng Lâu một thời gian ngắn, nhưng tầng thứ chín này là lần đầu tiên nàng tới, Khinh Sắc thì ở tại đây. Lưu Nhiễm chỉ đưa Tề Hoan tới tầng thứ tám rồi xuống ngay, nàng nói trừ phi tộc trưởng muốn mời, còn không bất cứ kẻ nào tự tiện xông vào tầng thứ chín sẽ bị khép vào tội chết.
Tội chết của Yêu tộc tuyệt đối không đơn giản chỉ là chém đầu, Tề Hoan âm thầm cảm thấy may mắn, may vì mình không quá hiếu kỳ với Cửu Trọng Lâu, nếu không, Lang Khê nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Tầng thứ tám và tầng thứ chín của lâu chỉ cách có một làn nước màu lam, Tề Hoan biết đây chẳng qua chỉ là một cái kết giới cho nên trực tiếp đi qua.
Tầng thứ chín khác hoàn toàn với các tầng khác trong lâu, Tề Hoan cảm giác mình có chút hoa mắt. Cách đó không xa là một rừng cây nhỏ, bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến mấy tiếng chim hót, dòng suối nhỏ trong suốt vòng qua rừng cây chảy về nơi xa, những hòn đá cuội lớn nhỏ bên dòng suối tản ra vầng sáng mềm mại. Dưới chân Tề Hoan là bãi cỏ xanh mượt, phía trên còn mọc rất nhiều hoa dại màu hồng. Nơi này mà là Cửu Trọng Lâu sao, căn bản chính là ở bên ngoài đi!
“Ngươi đến rồi.” Đang sợ hãi than, Tề Hoan căn bản không có chú ý tới Khinh Sắc, cho đến khi giọng Khinh Sắc truyền đến nàng mới chợt ngẩng đầu.
Chỉ có điều xuất hiện trước mắt nàng không phải bộ dạng Khinh Sắc, mà là một con hồ ly khổng lồ màu xanh, da lông bóng loáng, còn tản ra một chút ánh sáng xanh, chín cái đuôi to như khổng tước xòe ra bày trên mặt đất.
“Ách. . . . . . Khinh Sắc?” Một con hồ ly lại lớn như vậy! Tề Hoan rốt cuộc biết tại sao người chính đạo dù thế nào cũng không thích đi trêu chọc Yêu tộc rồi, ngươi nhìn hình thể người ta đi, lúc đánh nhau cái gì cũng không cần làm, trực tiếp biến ra nguyên hình, đặt mông xuống là có thể đè chết ngươi.
“Hù dọa ngươi sao?” Giọng Khinh Sắc vẫn không thay đổi, bên trong còn mang theo một chút mị ý, có điều nhìn thấy một con hồ ly khổng lồ nói chuyện, dường như người bình thường đều rất khó tiếp nhận.
“Không có, nếu như ngươi nhỏ đi một chút thì tốt hơn.” Tề Hoan rất thích những vật lông xù, trước kia nàng thích nhất là nuôi mèo, đặc biệt là mèo nhỏ mới sinh, hai tay có thể ôm lấy, đặc biệt đáng yêu. Chỉ có điều. . . . . . ánh mắt Tề Hoan hơi tối lại, còn mèo nhỏ trong nhà mình sau khi mình rời đi có thể bị chết đói hay không.
Khinh Sắc vậy mà càng ngày càng biến thành nhỏ hơn, cuối cùng biến thành một con hồ ly cỡ bằng bàn tay, nhảy lên tay của Tề Hoan. Quan sát Khinh Sắc càng gần, Tề Hoan lại càng cảm thấy hắn giống như là được chạm ngọc mà thành, toàn thân tỏa ra một vầng sáng xanh biếc, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve nó.
“Ngươi tìm ta có việc gì không?” Nhịn được một lúc, Tề Hoan rốt cuộc không chịu được, vươn tay sờ lỗ tai khả ái tinh xảo của hắn, lỗ tai nhạy cảm lúc lắc.
“Ta muốn ngươi giúp ta mang một vật cho Hoa Hiển Tử.”
“Sư huynh?” Xem ra Khinh Sắc cùng Tiên Tử sư huynh có chút quan hệ kỳ quái a, trong lòng Tề Hoan thầm nghĩ, nàng cùng Hoa Hiển Tử quen biết bốn năm rồi, đối với sư huynh này cũng thật tò mò, mặc dù Hoa Hiển Tử dường như cái gì cũng không gạt Tề Hoan, nhưng Tề Hoan cảm giác, cảm thấy hắn cứ quái quái thế nào đó.
Hơn nữa. . . . . “Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . .” Tề Hoan rốt cục đã nghĩ ra, nàng lúc trước vẫn cảm thấy kỳ quái, thời điểm đầu tiên nhìn thấy Khinh Sắc, nàng đã cảm thấy có chỗ là lạ, hiện tại cuối cùng cũng đã nghĩ ra, ánh mắt, cái mũi, cái miệng của Hoa Hiển Tử lại cùng một khuôn mẫu tạo thành với Khinh Sắc, chỉ có điều khí chất hai ngươi khác nhau, hơn nữa khuôn mặt của Khinh Sắc lại là khuôn mặt trái xoan giống như nữ tử.
“Quả nhiên trì độn đúng như hắn nói.” Khinh Sắc ngồi ở trong lòng bàn tay Tề Hoan thở dài, huynh đệ bọn họ bộ dạng giống nhau như vậy, mà nữ nhân này có thể trì độn tới bây giờ. Khó trách mỗi lần Hoa Hiển Tử nhắc tới nàng, đều không nhịn được thở ngắn than dài một phen.
“Hai người các ngươi có phải. . . . . .”
“Huynh đệ, huynh đệ sinh đôi.”
“Vậy ngươi tại sao. . . . . .” Tại sao một kẻ là người, một kẻ lại là yêu đây?
“Mẹ của chúng ta chỉ là bán yêu, cho nên khi ta ra đời mới có huyết thống chính gốc của Yêu tộc, mà hắn từ nhỏ đã giống mẫu thân là bán yêu.” Khinh Sắc giải thích.
“Ngươi muốn ta mang cái gì cho hắn?”
“Một loại thuốc, có thể kiềm chế được Yêu lực của hắn.” Nói xong Khinh Sắc cười, “Hắn không thích sống ở địa bàn Yêu tộc, hơn nữa mấy trăm năm trước còn bái nhập phái Thanh Vân, thật ra thì phái Thanh Vân các ngươi thật đúng là thú vị, rõ ràng biết hắn không phải người, lại vẫn truyền thụ pháp thuật cho hắn, để cho hắn trở thành đệ tử nội môn phái Thanh Vân.”
Tề Hoan gật đầu, đích xác là tác phong của phái Thanh Vân.
“Cái kia. . . . . Nói vậy chúng ta coi như là có chút quan hệ thân thích đúng không?” Huynh đệ của sư huynh mình., coi như là người trong nhà rồi, Tề Hoan rất chi là vui vẻ.
“Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?”
“Không phải nói sư huynh đoạt lão bà của Lang Khê sao, tại sao cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng thấy sư tẩu nhỉ?” Nàng không có chuyện gì đều chạy đến chỗ Hoa Hiển Tử, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy trong phòng hắn có nữ nhân nào lui tới a.
“. . . . . Bình thường Linh Lung thích nhất là hóa thành nguyên hình, a, đúng rồi, nàng là một con rắn, thanh xà.”
Nghe Khinh Sắc nói xong, Tề Hoan giống như lung lay trong gió, nàng nhớ được, cái con rắn nhỏ đáng yêu kia, nếu như không phải bởi vì nó quá nhỏ, có lẽ lúc này đã bị nàng nướng ăn rồi. . . . . . . Vậy mà lại là sư tẩu của nàng a. . . . . . . (*phụt* hix ta k nhịn nổi a *lau lau* thật bó chiếu vs mụ Hoan này =.=)