Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 97: Giết nàng




Kết quả Tề Hoan còn không có ở chỗ Mặc Dạ được bao lâu, đã bị Mặc Ngự bắt về Mặc phủ. Mặc phủ cách Tiềm Long Sơn khá xa, Tề Hoan áng chừng là bọn họ đại khái sẽ đi khoảng hơn mười ngày đường. Dù sao, Tề Hoan cũng không có bất cứ một hy vọng chạy trốn nào.
Cũng may mặc dù tính tình phụ thân Mặc Dạ chẳng ra gì, nhưng ca ca hắn lại vô cùng ôn hòa, khi nói chuyện giọng nói dịu dàng, cứ như là sợ Tề Hoan bị kinh hãi.
Những ngày này Tề Hoan dứt khoát ở bên cạnh Tinh Hoàng, phòng ngừa Mặc Ngự khó chịu sẽ ám sát nàng.
Dọc đường Tề Hoan cuối cùng cũng thấy được địa vị của Mặc gia ở Thiên Ma giới, trên đường đi tất cả ma tu gặp phải Mặc Ngự, đều gục xuống mặt đất ba lạy chín dập đầu, trên mặt là vẻ sùng kính tuyệt đối, cung kính phát ra từ đáy lòng. Ở Thiên Ma giới máu tanh tàn sát bừa bãi, lại có thể được người khác tôn kính như thế, Tề Hoan thật không thể tưởng tượng được.
Phủ đệ nằm bên trong Li Đô thành của Thiên Ma giới, trước khi nhìn thấy kích thước Mặc phủ, Tề Hoan còn nghĩ Minh Hỏa điện của Minh Hỏa đã đủ khoa trương, ai ngờ lúc tới Mặc phủ, Tề Hoan mới cảm giác được, tầm mắt của mình quả là không đủ rộng lớn.
Có thể nói Mặc phủ đã chiếm một nửa diện tích Li Đô thành, trên thực tế, chân chính là người Mặc gia, đếm từ trên xuống dưới tổng cộng cũng chỉ có ba người mà thôi. Mặc Dạ chưa bao giờ ở đây, nơi này chỉ có Mặc Ngự và Tinh Hoàng ở. Còn lại trừ thủ vệ, người hầu, chỉ có mỹ cơ người khác tặng cho Mặc Ngự.
Sau khi vào cửa, Tề Hoan nhìn thấy hai bên đại môn là gần một ngàn nữ nhân tướng mạo khác nhau nhưng đều đặc biệt xinh đẹp, cảm giác thật là một lời khó nói hết. Một người đàn ông, hơn ngàn nữ nhân, hoàng đế nhân gian cũng không khoa trương bằng hắn.
Lúc Tề Hoan theo chân bọn họ đi vào, ánh mắt những mỹ cơ kia đại đa số đều đặt trên người Mặc Ngự, cũng có đặt trên người Tinh Hoàng, đều là ánh mắt cực kỳ si mê. . . . . . . Dĩ nhiên, cũng có một số rất ít ngó nhìn Tề Hoan, có điều đãi ngộ nam nữ hiển nhiên không giống nhau, ánh mắt họ nhìn Tề Hoan vô cùng lạnh lẽo, Tề Hoan dù không nhìn thấy có người trừng mình, nhưng cũng có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương. Thật không biết nàng đã chọc ghẹo người nào, nếu làm gì đó mà bị hận thì không tính, nhưng hết lần này tới lần khác nàng còn chưa làm gì, đã bị người ta ghi hận trước, thật là oan uổng a.
“Đem nàng an bài đến nội viện đi.” Lúc trở lại đại sảnh nghỉ ngơi, Mặc Ngự trợn mắt nhìn Tề Hoan một cái, lạnh giọng nói với Đại tổng quản Mặc phủ Thùy Lệ vẫn đi theo phía sau hắn.
Đại tổng quản Mặc phủ là một nữ tử trẻ tuổi, ánh mắt rất lạnh, đặc biệt là khi nhìn Tề Hoan. Xem ra nàng ta rất là không chào đón mình, Tề Hoan thầm nghĩ trong lòng.
“Phụ thân. . . . . . . .” Nghe Mặc Ngự ra lệnh, Tinh Hoàng có chút do dự nói.
“Hừ, đừng giết chết nàng là được, thoải mái hành hạ.” Mặc Ngự nói những lời này trước mặt Tề Hoan, lúc ấy Tề Hoan nghe xong liền vui vẻ, bao nhiêu năm rồi không có ai dám tìm nàng gây phiền toái, thoải mái hành hạ sao? Nàng còn không tin trong nội viện có ai có thể hành hạ được nàng.
Nàng từ trước đến nay đều là đem người khác hành hạ đến sống không bằng chết, còn chưa từng bị ai hành hạ đâu, vừa hay lần này có thể nếm thử.
Tinh Hoàng có chút lo lắng nhìn Tề Hoan, sau đó thở dài. Nói cũng đã nói đến mức này, hắn không thể khuyên được nữa, trừ phi Mặc Dạ ở đây, nếu không thì không ai có thể làm trái ý phụ thân. Mặc dù đều là con ruột của Mặc Ngự, nhưng trong lòng Tinh Hoàng biết rõ, sủng ái của phụ thân đối với mình không bằng một phần mười đối với Mặc Dạ.
Cho nên, từ hôm đó, Tề Hoan đã vào ở trong nội viện Mặc phủ. Sau khi vào đây, Tề Hoan mới hiểu được, thì ra cái gọi là hậu viện, lại chính là hậu cung của Mặc Ngự, chẳng trách Mặc Ngự nói là muốn hành hạ nàng, hắn cũng biết nữ nhân nơi này có bao nhiêu đáng sợ.
Ngày đầu tiên, Tề Hoan chân không ra khỏi phòng. Tuy nói nữ quản gia kia sắc mặt chẳng ra gì, nhưng vẫn phân cho Tề Hoan một căn phòng coi như khá, có giường có chăn đệm, trừ việc nằm trên giường có thể thấy được trăng sáng bên ngoài, thì không có vấn đề gì quá lớn.
Chỉ là trên nóc có một lỗ thủng mà thôi, không tính là chuyện lớn gì, năm đó khi nàng bị người ta đuổi giết ở nhân gian, vì phải trốn cũng đã từng ở trong ao bùn ngủ mấy ngày, cả ngày làm bạn với muỗi.
Đại khái là vì Tề Hoan không gây chuyện, cho nên liên tiếp ba ngày cũng không có kẻ nào đến tìm nàng gây phiền toái, Tề Hoan cũng vui vẻ thanh nhàn. Cả ngày không có chuyện gì, ngoài tu luyện lại cùng Tiểu Ngân mắt to trừng mắt nhỏ.
Vườn củ cải đã bị Mặc Ngự phá hỏng toàn bộ, chuyện này cũng không trách được Tề Hoan, có điều Tiểu Ngân cũng mặc kệ những chuyện đó, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, lại đột nhiên phát hiện trên đầu có một con rắn đang mở rộng miệng chảy nước miếng nhìn nàng. Cũng may đã qua nhiều năm như vậy, Tề Hoan cũng thành thói quen, cùng lắm là lật người sang chỗ khác tiếp tục ngủ thôi.
Tề Hoan đột nhiên phát hiện, sau khi phi thăng, dường như nàng càng ngày càng chăm chỉ, trước kia cũng không chịu khó tu luyện như vậy. Có điều trước mắt nàng cũng chỉ hấp thu thiên địa linh khí mà thôi, về phần tiếp tục tu luyện, thì phải chờ Mặc Dạ mang trả cho nàng một nửa bí kíp còn lại. Lần trước khi hai người gặp mặt, Tề Hoan chỉ nghĩ tới Mặc Dạ, căn bản đã quên mất chuyện này.
Sau ba ngày, nữ nhân trong nội viện đại khái là đã quan sát đủ rồi, rối rít đánh ma chưởng chuẩn bị đối phó với “ma mới”.
Cho dù Mặc Ngự không nói rằng Tề Hoan là người hắn mới thu làm thiếp, nhưng tất cả nữ nhân này đều cho là như vậy.
Đại khái là truyền thống đi, dù sao mỗi khi có mỹ nhân mới bị đưa tới nội viện, đều không tránh khỏi một phen bị hành hạ, chỉ có điều lần này phương pháp mà các nàng dùng để đối phó Tề Hoan có chút quá.
Buổi đêm ba ngày sau, Tề Hoan đang ôm chăn bông ngủ say, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm. Nằm trên giường Tề Hoan khẽ mở mắt ra, nhìn thấy một thân ảnh chợt lóe bên cửa sổ. Nàng còn tưởng rằng chỉ nhân gian mới có mê hồn hương, hóa ra Thiên ma giới cũng không thiếu a.
Hơn nữa trong mê hồn hương này còn trộn lẫn không ít thôi tình dược (xuân dược), Tề Hoan chỉ cảm thấy thân thể hơi nóng lên, có điều nàng rất nhanh chuyển động linh khí trên người, đem mùi thơm hít vào cơ thể kia dẫn tới đan điền.
Đối với tất cả tu sĩ, đan điền là nơi yếu ớt nhất, nhưng Tề Hoan thì lại ngược lại, bởi vì trong đan điền của nàng có bốn con quái vật, bốn vật nhỏ kia chưa bao giờ ăn kiêng, hơn nữa gần đây còn ngày càng thích gặm thiên lôi, mỗi ngày đều ở trong bát quái đồ của riêng mình ôm một mảnh mây kiếp gặm rất chi là ngon lành.
Cho dù có đồ độc gì tiến vào cơ thể Tề hoan, đều có thể để cho bốn vị kia hỗ trợ ăn hết, bọn chúng không có thực thể, ăn cái gì cũng không hề bị tổn hại.
Đem độc tố trong cơ thể dẫn tới đan điền xong, Tề Hoan liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cũng không lâu lắm, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị đẩy nhẹ, có người đi đến.
Tề Hoan nằm trên giường, nghe tiếng vang rất nhỏ trong nhà, nàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiến đến gần giường mình, sau đó có một mùi vị khó chịu truyền đến.
Tề Hoan nhíu mày, rất hiển nhiên, xông vào phòng nàng không phải một nữ nhân. Đầu tiên là hạ thôi tình dược ình, sau đó lại để ột nam nhân đi vào, những nữ nhân này thực đúng là có can đảm động thủ.
Cho đến khi gương mặt kia thở hổn hển kề sát vào mặt Tề Hoan, hai mắt Tề Hoan đột nhiên mở ra, người nọ cũng không ngờ tới Tề hoan trúng mê hồn hương đặc chế của Thiên Ma giới mà vẫn có thể thanh tỉnh, không nhịn được sửng sốt.
Tề Hoan híp mắt nhìn người kia hồi lâu, nàng đối với gương mặt này có chút ấn tượng, người này trông giống một thủ vệ trong Mặc phủ, hôm nàng vào phủ, chính là hắn thủ hộ ở đại môn.
“Ngươi?” Người nọ bị Tề Hoan làm cho sợ hết hồn, vừa định nhảy ra liền phát hiện phía sau có thêm một hơi thở, hắn quay đầu lại, thấy một con cự xà đang mở miệng to như chậu máu nhìn hắn chằm chằm. Nước miếng của Tiểu Ngân có chứa nọc độc nhỏ xuống vai hắn, rất nhanh áo giáp của hắn đã bị ăn mòn không còn chút gì, sau đó dần dần xâm nhập vào da, xương cốt.
“A. . . . . . . . .” Tiếng thét chói tai tê tâm phế liệt từ trong phòng Tề Hoan vang lên, đánh thức tất cả mọi người trong Mặc phủ.
Tề Hoan hướng về phía Tiểu Ngân khoát tay, “Nhanh tìm một chỗ nào đó xử lý sạch sẽ, còn có, lần sau lúc biến thành khổng lồ nhớ đánh răng trước.” Mặc dù các loại thú miệng thối là rất bình thường, nhưng mùi vị trong miệng Tiểu Ngân thật đúng là không thoải mái chút nào.
Tiểu Ngân bất mãn trợn mắt nhìn Tề Hoan một cái, một ngụm ngoạm lấy thủ vệ có ý đồ bất chính kia vào trong miệng, răng nanh chứa đầy độc đã cắm vào bụng hắn. Theo suy đoán của Tề Hoan, cho dù ma tu có năng lực sinh tồn cực mạnh, bị Tiểu Ngân lăn qua lăn lại như vậy, nhất định mạng nhỏ cũng mất một nửa.
Độc của Tiểu Ngân cũng không phải loại độc bình thường, lúc trước Tề Hoan từng dùng nọc độc của nó ám hại một Tu Chân giả Độ Kiếp kỳ, kết quả chỉ mười mấy giây, một người một phút trước còn vui vẻ, lập tức đã bị ăn mòn không còn một chút, ngay cả nguyên thần cũng bị bào mòn sạch sẽ.
Cũng may Mặc Dạ đã nói, trên đời này Đằng xà căn bản đã bị tuyệt chủng rồi, ngay cả Tiên giới cũng không còn con nào, nếu sinh vật khủng bố như vậy mà có nhiều, thì có để cho người khác sống nữa hay không.
Thật ra thì suy nghĩ của Tề Hoan chỉ là dư thừa, Đằng xà bình thường căn bản không có nọc độc, cũng sẽ không mọc ra một đôi răng nanh. Nhưng Tiểu Ngân thuộc về giống biến dị, kết quả là nó biến thành bộ dạng kinh khủng như hôm nay. Dù sao Tiểu Ngân càng lợi hại, an toàn của nàng càng được đảm bảo. Con rắn không có nhân tính này, trừ đối tốt với tiểu hồ ly, thì nhìn ai cũng là vẻ mặt như người khác thiếu tiền nó, chỉ cần tiểu hồ ly sống bên cạnh Tề Hoan, cho dù Tề Hoan đuổi đi nó cũng sẽ không đi.
Bởi vì tiếng thét chói tai kia, cả nội viện đều náo động. Trừ trong phòng Tề Hoan không có đèn, các phòng khác đều sáng đèn.
“Đã xảy ra chuyện gì, ai kêu vậy?” Cũng không lâu lắm, Tề Hoan nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói nghiêm túc lạnh lùng như băng của nữ quản gia kia.
Phần lớn mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là tình huống gì. Chỉ có hai thiếp cơ gần đây được Mặc Ngự cưng chiều nhất nhìn nhau một cái, sắc mặt tái nhợt.
Các nàng nhìn ra Tề Hoan tu vi không cao, những thứ dược kia dùng để đối phó nàng cũng là hết sức cẩn thận, hơn nữa các nàng còn tăng thêm lượng dược, dù thế nào cũng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện rồi.
Tề Hoan khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn một đám nữ nhân ríu ra ríu rít vây quanh vị quản gia kia, nàng chợt xuất hiện làm ánh mắt các nàng đều chú ý đến.
“Ngươi ra ngoài làm gì, trở về.” Nữ quản gia nhìn Tề Hoan, lạnh giọng trách cứ.
Tề Hoan cũng không để ý thái độ của nàng ta, cười híp mắt quét qua những người kia một cái, sau đó hướng về phía Tiểu Ngân sau lưng nữ quản gia vẫy vẫy tay, “Trở về ngủ.”
Cho đến lúc này các nàng mới phát hiện ra trên mặt đất có thêm một con ngân xà lớn hơn hai thước đang thè lưỡi, bên cạnh còn có một người toàn thân đầy máu, thân thể bị ăn mòn hơn phân nửa.
Không đợi Tề Hoan trở về phòng, từ xa đã nhìn thấy Tinh Hoàng xông đến, vốn trước giờ hắn không đến gần nội viện của phụ thân, nhưng lần này Tề Hoan ở trong đó, tranh đấu trong nội viện hắn cho dù chưa từng thấy qua, cũng đã được nghe nhiều, sợ là Tề Hoan thật sự bị thương tổn gì đó, đến lúc ấy lại không có biện pháp nói rõ với Mặc Dạ.
“Ngươi không có chuyện gì chứ?” Tinh Hoàng nhìn lướt qua những người khác, phát hiện trừ Tề Hoan, sắc mặt của mọi người đều không tốt, chỉ có nàng vẫn cười híp mắt như cũ.
“Không có chuyện gì, hoàn cảnh nơi này thật đúng là không tệ, đủ náo nhiệt.” Tề Hoan hướng về phía Tinh Hoàng khoát khoát tay ngáp một cái, dẫn Tiểu Ngân chậm rãi đi vào trong nhà.
Sau khi Tề Hoan đóng cửa phòng lại, sắc mặt Tinh Hoàng lạnh xuống, hắn liếc nhìn nữ quản gia kia, trong giọng nói xuất hiện một tia lạnh lẽo hiếm thấy, “Thùy tổng quản, vô luận phụ thân ta nói cái gì, ngươi tốt nhất không nên nghĩ là thật, nếu như nữ nhân này xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù ngươi là cháu gái của Thiên Cơ Vương, cũng không có một người nào còn mạng đi ra ngoài.”
Tinh Hoàng nhìn lướt qua những nữ nhân kia, rồi lắc mình biến mất ngay tại chỗ.
Nghe Tinh Hoàng nói, sắc mặt nữ quản gia càng trở nên khó coi. Hai tay nàng ta nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.
“Trở về đi, ai dám tự tiện đi ra ngoài, đều xử tử.” Thùy Lệ nhìn những nữ nhân kia một cái, xoay người rời đi, trước khi đi nàng ta lại nhìn chỗ ở của Tề Hoan một cái thật sâu.
Nàng là cháu gái của Thiên Cơ Vương, một trong tứ vương của Thiên Ma giới, chuyện này mọi người trong Mặc gia đều biết. Năm đó nàng thích Mặc Ngự, cho nên cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả tới Mặc gia, làm một tổng quản, chỉ vì có thể nhích tới gần hắn. Nhưng trong mắt Mặc Ngự chỉ có người đàn bà kia, sau đó, người đàn bà kia chết, nàng cho rằng rốt cục đã đến lượt mình rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, nữ nhân của Mặc Ngự đổi từng người một, mà nàng liền ngay cả tư cách làm nữ nhân của hắn cũng không có.
Nhưng nàng đều không để ý, bởi vì Mặc Ngự căn bản không thích bất kỳ nữ nhân nào trong số đó. Song Tề Hoan đột nhiên xuất hiện, làm nàng sinh ra cảm giác nguy cơ, những năm này, không có bất kỳ nữ tử nào không có địa vị hay lại dám làm hắn tức giận tới không kiềm chế được, hơn nữa còn an bài nàng vào nội viện, mà Tinh Hoàng còn uy hiếp nàng, vì vậy, Thùy Lệ liền đem Tề Hoan liệt thành uy hiếp lớn nhất đối với mình.
Tề Hoan đáng thương căn bản không ngờ, Tinh Hoàng chỉ nói một câu, đã khiến người ta hiểu lầm thành như vậy, nàng chọc người ta chỗ nào a!
Những ngày kế tiếp, chuyện đêm hôm đó không hề phát sinh lần nữa, thủ vệ kia chết đi cũng không gây ra bất kỳ sóng gió gì, dường như trong viện chết đi một nam nhân cũng là rất bình thường.
Tề Hoan vốn còn nghĩ đám người kia sẽ tới chất vấn, nhưng đáng tiếc nàng đợi mãi mà không thấy bất kỳ kẻ nào.
Có lẽ Thùy quản gia uy hiếp có tác dụng rồi, trên căn bản không có ai dám đến gây phiền toái cho Tề Hoan, trừ chính nàng ta. Chỉ cần Tề Hoan ra khỏi phòng, là có thể thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng của Thùy quản gia, rõ ràng là thời tiết nắng ấm tươi đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy cả người rét run.
“Hoàng nhi, nữ nhân kia ở trong nội viện sao rồi?” Rảnh rỗi tới nhàm chán, Mặc Ngự cầm lấy một bức mỹ nhân đồ thưởng thức, thuận miệng hỏi một câu.
“Trừ đêm hôm đó, dường như không có chuyện gì lớn phát sinh.” Tinh Hoàng đứng phía sau, ánh mắt cũng ngó nhìn người trong bức tranh. Bức tranh vẽ một nữ tử nói cười tự nhiên, thanh thuần ngọt ngào, một thân quần áo lụa màu đỏ bay lượn trong gió, giống như cửu thiên tiên nữ, nữ nhân này là Tiên giống Tề Hoan, cũng chính là mẫu thân của Mặc Dạ.
“Hừ, xem ra ta đã xem nhẹ nàng ta rồi, không nghĩ tới bên người nàng ta còn có một đằng xà. Ta nhớ đằng xà kia là Tiểu Dạ nuôi thì phải, vậy mà lại đưa cho nữ nhân này, xem ra hắn cũng rất thật lòng.” Giọng Mặc Ngự mang theo một tia bất mãn, ánh mắt vẫn dừng trên bức họa.
“Đúng vậy.”
“Cũng là vọng tưởng, tiên ma căn bản không thể nào ở chung một chỗ, giết nàng đi, trước khi Tiểu Dạ trở về phải giết nàng.” Mặc Ngự phất phất tay, làm bức họa biến mất, sau đó hắn đứng dậy rời đi, đồng thời để lại mệnh lệnh lạnh như băng kia.
“Phụ thân. . . . . . . . .” Tinh Hoàng đứng tại chỗ ngơ ngẩn nhìn bóng lưng phụ thân mình, thở dài. Đáy lòng hắn cũng cho là, cách nghĩ của Mặc Ngự không sai. Năm đó Mặc Ngự đã cường đại đến trình độ này, mà vẫn không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu mến, nhìn nàng chết trước mặt mình lại không thể làm gì, cũng bởi vì nàng là Tiên, mà hắn là Ma, đó là ràng buộc vĩnh viễn không thể giải thoát được.
Hắn biết, tình yêu của Tiên ma, cho tới bây giờ chưa từng có kết quả tốt.
“Ngươi tên là gì?” Tề Hoan ở bên ngoài phòng híp mắt phơi nắng, Tiểu Ngân ngủ gục dưới chân nàng. Nguyên bản vốn rất hài hòa, đáng tiếc Thùy quản gia lại xuất hiện, làm cho không khí bình yên bị phá hỏng.
Tề Hoan miễn cưỡng mở hai mắt ra nhìn nàng ta một cái, rồi khép lại, “Tề Hoan”.
“Ngươi tới từ Tiên giới?”
“Tất nhiên.” Lười biếng đáp lại, không biết quản gia này có gì chỉ giáo, nếu tới tìm phiền toái, nàng lúc nào có thể phụng bồi, ở trong viện ngây ngốc đã làm cho nàng muốn mọc lông rồi.
“Ngươi tại sao lại quen biết hắn?”
Hắn? Tề Hoan sửng sốt một chút, không rõ hắn trong miệng Thùy quản gia là ai? Chẳng nhẽ nữ nhân này cũng thích Mặc Dạ? Tề Hoan cảm thấy rất có khả năng, Mặc Dạ trước kia cũng không phải thứ gì tốt, nói không chừng nữ quản gia này cũng từng làm nữ nhân của hắn.
Nghĩ tới đây, Tề Hoan cảm thấy toàn thân cao thấp nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chạy đến chỗ Mặc Dạ, cho hắn mấy đạo lôi, khiến hắn sảng khoái một lần. Vì thế, giọng nói của nàng cũng trở nên không tốt lắm, “Làm sao, ta vì sao biết hắn thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi muốn tra hộ tịch sao?”
Ngữ điệu cùng ánh mắt của Tề Hoan làm Thùy quản gia cảm giác mình bị người khác xem thường, nàng ta tức đến toàn thân phát run, một tay chỉ Tề Hoan, một câu cũng không nói được. Nàng ta mặc dù thực lực mạnh hơn Tề Hoan, nhưng tài ăn nói thì căn bản không thể so được.
Năm đó sau khi Hư Không Tử phi thiên, Tu Chân giới ngũ đại môn phái liên hợp lại ý đồ muốn dồn chết phái Thanh Vân, kết quả Tề Hoan há miệng đại chiến với ngũ đại môn phái, làm bọn họ thiếu chút nữa hộc máu tức chết, Tề Hoan dùng ba ngày ba đêm, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ, đồ đệ của Hư Không Tử phái Thanh Vân chỉ cần há miệng cũng có thể đem tất cả địch nhân mắng trở về. Sau đó, chuyện này bị ngũ đại môn phái nghiêm mật phong tỏa, song vẫn có người đem tin tức này lộ ra ngoài, làm cho vô số Tu Chân giả ngưỡng mộ vọng nhìn phái Thanh Vân.