Bàn Lại Cách Xuyên Về Thời Nguyên Thuỷ Bị Tên Mọi Rợ Xiên

Chương 23: Bên ngoài lạnh mấy cũng thành ấm áp




Tối đến.

Là khoảnh khắc đi săn tốt nhất của các loài dã thú sống về đêm, các cành cây, trên trời cao, dưới mặt đất, đều có các sinh vật lục đục quan sát nhóm người đang vây quanh một nhóm lửa nhỏ.

Bọn họ ngồi kế bên hang động của Diêu Bân, cùng nhau bàn luận một số chuyện.

"Đã ba ngày rồi, Tiểu Bân vẫn chưa tỉnh lại phải làm sao đây? chúng ta không có đủ thuốc cho cậu ấy, nơi này cũng không thể ở lâu vì sớm muộn gì cũng bị Tháp Nhĩ truy lùng ra!" Lạc Ngân sốt ruột nói.

Họ đang ăn * tối, ăn trong nỗi lo lắng và cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Diêu Bân chưa tỉnh đã khiến họ càng mệt mỏi.

Lạc Tu không nói gì, mắt hắn ta vẫn cố chấp nhìn vào hang động. Cứ như là nhìn nhiều một chút thì người đang nằm trong đó sẽ tỉnh lại nhanh một chút.

"Ăn nhanh đi, tranh thủ sưởi ấm cơ thể một chút trước khi dập lửa, không thể đốt lửa quá lâu vì dễ bị phát hiện. Còn chuyện thuốc thang cứ để mai rồi tính, nếu ngày mai đi săn có thấy tôi sẽ hái về một ít." Lợi Á bình tĩnh ăn thịt.

Mọi người trong trạng thái bất an cũng dần bình tĩnh lại khi nghe giọng nói chửng chạc của Lợi Á.

Lạc Tu đứng lên khỏi vòng tròn, hắn xách vũ khí nhìn xuống mọi người nói. "Mau đi ngủ hết đi, tôi sẽ gác đêm trước cho! Mộc Tùng nhờ cô chăm sóc cho Bân giùm tôi."

Mọi người nghe thấy vậy thì tự giác đi nghĩ ngơi, họ chưa bao giờ làm trái lời của Lạc Tu, một khi Lạc Tu đã nói thì họ sẽ tuân theo không sai một tí.

Bởi vì sao?

Nếu không có người đàn ông cao lớn hiên ngang đang đứng đằng đó, bọn họ cũng không còn đứng chỗ này cười đùa nữa!

***

Mộc Tùng bước vào hang động.

Hắc Lang đang nằm ngủ chỉ hơi ngước mắt nhìn thoáng qua liền nhanh chóng không quan tâm mà nhắm mắt dưỡng thần.

Mộc Tùng có hơi sợ Hắc Lang, nhưng nàng vẫn cố kìm nén nỗi sợ mà ngồi xuống bên cạnh chàng trai ốm yếu cứ mãi nhắm mắt không chịu tỉnh lại.

Bàn tay ấm áp chạm vào cái trán lạnh lẽo, tâm trạng nặng nề lại hoài nặng nề. Nàng nhớ hôm Tiểu Bân nắm lấy tay nàng thật chặt hứa sẽ quay lại dẫn nàng đi.

Lúc ấy Tiểu Bân đã dùng ánh mắt đầy quyết tâm nói với nàng. Tiểu Bân của lúc ấy cỡ nào khiến người khác tin tưởng và kỳ vọng.

Bây giờ cũng đã thoát được...

Nhưng lại bị thương đến không thể tỉnh lại...

Mộc Tùng biết, ngài Lạc Tu không thể hiện thái quá ra ngoài...

Nhưng tất cả điều hiểu ngài Lạc Tu đang rất lo lắng. Nhìn vào tâm trạng không mấy tốt kia, ai trong số họ cũng hiểu cả!

"...Tiểu Bân, cậu sẽ tỉnh lại chứ?" Nàng hỏi.

Một câu hỏi sẽ chẳng bao giờ được đáp lại, còn chuyện gì buồn và thất vọng hơn?

Không gian lâm vào một khoảng bế tắc cô quạnh, Mộc Tùng đang định nằm xuống ngủ thì bên cạnh nàng bỗng dưng có biến động.

Mộc Tùng còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng càng lúc biến động từ Diêu Bân càng rõ khiến nàng vừa mừng vừa sợ.

Sợ vì Tiểu Bân đã tỉnh...

Sợ vì Tiểu Bân bây giờ rất lạ!

***

Lạc tu đang gác đêm.

Hắn ta ngước đầu ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh trên cao. Thỉnh thoảng cơn gió lạnh sẽ thổi ngang qua báo hiệu cho trạng thái giao mùa sắp đến.

Mùa đông năm nay đối với bọn họ sẽ càng khó khăn hơn, bọn họ sẽ gặp khó khăn trong việc đi săn và giữ ấm áp cho cơ thể.

Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh như dự tính, kế hoạch bị đẩy nhanh đột ngột làm cho việc chuẩn bị của bọn họ trở nên sơ sài. Lần này không biết có thể vượt qua được không!

Đa số các loài thực vật cũng đã không còn hoạt động nữa, bây giờ kiếm thuốc là việc khó khăn vô cùng. Nhưng nếu không có thuốc, e rằng Diêu Bân sẽ không chịu được mất.

Vì chuyện này mà mấy hôm nay Lạc Tu cảm thấy không thể nào yên lòng được, hắn ta có thể bỏ rơi người nay như bao người khác có thể làm.

Chẳng biết sao tâm cứ mãi cố chấp không thể buông?

Trái tim dạo này cứ lạ lạ một chỗ, nó cứ đập mãi không ngừng vì một người! làm sao để dừng lại?

Lạc Tu đần độn, hắn ta chưa học được cách yêu ai và cũng chưa biết đến thứ tình cảm tên "yêu". Lạc Tu là một người nguyên thủy chỉ biết hành động những thứ cơ bản nhất của một con người có thể làm bấy giờ. Hắn ta có thể thông minh hơn tất cả nhân loại ở thế giới này, nhưng căn bản là hắn ta vẫn chỉ là một người nguyên thủy.

Tìm bạn đời là để nối dõi giống nòi của mình, cũng như cái cách mà mọi người vẫn hay làm.

Ba mẹ Lạc Tu là hai con người đứng ở hai phe đối lập nhau, ai có nghĩ ra họ sẽ ngoan cố kết đôi?

Mọi người nơi này chưa hiểu gì về thứ tình cảm này, Lạc Tu lại càng không thông nổi.

Con tim rung động có phải là tình trạng bình thường hay không Lạc Tu chưa bao giờ nghe qua. Tháp Na có thể vì Mộc Tùng mà phản bội lại cả Tháp Nhĩ.

Hắn ta tự hỏi...

Chính bản thân hắn ta có thể khỏi được "căn bệnh" khó nói thành lời này không?

Và nếu được...

"Căn bệnh" này không cần chữa khỏi có được không?

Đôi mắt Lạc Tu nhìn sâu vào màn đêm khó lường, mọi giác quan được đẩy lên cao độ. Mắt, tai, mũi đều được Lạc Tu tập trung cao độ lại phối hợp với nhau. Có lẽ nhờ thế, mà hắn ta nghe được tiếng ồn ào vọng lại từ hang động thật rõ ràng.

Linh cảm mách bảo, người đó đã tỉnh rồi!

***

Mộc Tùng không ngờ Diêu Bân sẽ tỉnh lại, nàng vội vã ngồi xuống hỏi han Diêu Bân. Song người đang ngồi đó vẫn chưa từng đáp lại nàng một câu nào.

Diêu Bân bây giờ rất khác, xung quanh hắn bao phủ bởi một loại không khí âm u bi quan.

Hình hài ốm yếu bệnh tật do lâu ngày chưa có chút dinh dưỡng tạo thành tăng thêm vài nét hao gầy mâu thuẫn.

Hắn không nói lời nào, cảm xúc bây giờ của Diêu Bân đang rất tệ. Tự biết mình bây giờ thật không bình thường, nhưng hắn vẫn không thể nào tự thoát ra khỏi mớ cảm xúc bức bối muốn điên cuồng lên như thế này.

"Tiểu Bân, cậu sao vậy?" Mộc Tùng lo lắng hỏi.

Hắc Lang bên cạnh tử khi Diêu Bân có phản ứng đã khẩn trương ngồi dậy ư ử như một chú cún con. Nó ngửi được một mùi hương kì quái, mùi của sự tuyệt vọng, tiêu cực, giận dữ. Thứ mùi tổng hợp lại khiến cái mũi của nó rất khó chịu.

Ngao...ngao...ngươi sao vậy...

Diêu Bân bây giờ nhìn ai cũng rất muốn chửi ầm lên phát hỏa, có cái gì đó đang chạm đếm cảm xúc của hắn khiến nó tăng lên gấp bội.

Muốn gây sự!!!

Tất cả mọi người đang nghỉ ngơi nghe thấy động tĩnh bên này cũng chạy qua xem thử.

Thấy tất cả đông đủ như vậy, Diêu bân muốn há miệng chửi thì một người xấu số nọ đã lọt vào mắt hắn.

Đây chẳng phải là cái người đã cưỡi lên người hắn sao? được lắm!

Diêu bân đưa tay chỉ ngón giữa với người xấu số kia, hắn bắt đầu độc miệng chửi.

"Mẹ nó, mày chính là người khiến ông gai mắt mấy bữa nay! dám cưỡi lên người ông đây hử? ông nhịn mày đủ rồi đấy thằng nhãi ranh!!! đừng tưởng bố hiền quá rồi lấn lướt giang hồ với bố!!! cái tên thổ dân mọi rợ ngu si, ông hận không đè chết mày, aaaa tức chết ông rồi, đồ khốn!" hắn rống thật to.

...

Mọi người ở đây ngớ ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Không thể tin được đây chính là Tiểu Bân mới hôm nào "đặc biệt hiền lành". Cái người với gương mặt sắc bén âm hiểm trên trán viết hai chữ hận đời này là ai?

Mọi người ngớ ra, Lạc Tu có kém hơn?

Hắn ta nghe thấy động tĩnh liền chạy đến ngay, ai ngờ chưa kịp nói câu nào liền bị chửi thê thảm như vậy!

Ở chung mấy tuần nay, hắn ta phát hiện Diêu Bân có vẻ ngoài rất trái ngược với tính cách! hắn ta không thể nào tin được cái người đang chửi mình hăng này lại cùng một người mà hắn ta biết!!!

Diêu Bân đứng lên bước từ từ lại gần Lạc Tu, từng mỗi bước chân của hắn là từng mỗi câu chửi bới điên cuồng. Hắn nặng nể thở nhưng bước chân lại chưa từng dừng lại ngoan cố tiến đến túm lấy áo Lạc Tu.

Nắm chặt áo da thú của người kia, hắn ấm ức rơi nước mắt.

"Ông đây...phải chịu cực khổ như vậy...còn đày đọ ông!" Hắn càng nói càng tức, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lạc Tu thề!

Hắn ta chưa hề ngược đãi người này bao giờ!

Áo da thú bị nắm chặt không biết làm sao mới được, tình trạng thật khó xử.

Tháp Du hóng chuyện đang định lên tiếng thì bị Lợi Á bịt miệng lôi ra ngoài. Mộc Tùng lúng túng bị Tháp Na kéo ra ngoài. Ai nấy đều rời khỏi nơi khó xử kia lơ đi như chưa từng thấy.

Trong đầu bọn họ đều đồng thanh ghĩ. "Quả nhiên không tầm thường!"

***

Diêu Bân bị cảm xúc tiêu cực che mù mắt, hắn hết khóc lại chửi. Song hắn đẩy ngã Lạc Tu sang một bên leo lên người hắn ta ngồi.

"Anh muốn thượng tôi chứ gì? haha bây giờ tôi sẽ thượng anh lại, đừng hòng giãy dụa!" Bân ác bá tuyên bố.

"..." Tu tiểu thơ không biết nói gì.

Bân ác bá đưa tay không kiêng dè lần xuống hạ thân Tu tiểu thơ nắm lấy người ta.

Đừng ai ngăn cản tôi trả thù!

Lạc Tu bị nắm lấy có chút không chịu nổi, hắn thở dốc nắm lấy eo Diêu Bân. Đại kê dưới tay người phía trên đã cứng lại đỉnh đỉnh vào lòng bàn tay kia.

"Nằm yên! có tin tôi bức nó ra không hả!" Diêu Bân nắm chặt lấy đại kê đe dọa.

Lạc Tu chẳng hiểu sao càng hưng phấn tột cùng, hắn ta gấp gáp nắm eo người đang ngồi phía trên kéo kéo.

Tư thế Diêu Bân lúc này dưới mắt Lạc Tu thật quyến rũ, đôi mắt tức tối của hắn vừa khóc xong lại hồng hồng giống như mắt của một con mèo. Cái mông tròn tròn cứ nhúc qua nhúc nhích khích thích Lạc Tu dữ dội hơn.

Hắn nhích mông cởi váy da thú quăng ra một chỗ, thân thể chỉ dừng lại ở tuổi mười ba, mười bốn vốn còn non nớt.

Thấy tiểu kê chẳng thể ngóc đầu dậy, Diêu Bân phát điên lên lại muốn chửi người.

"Đệt, chim như vậy thượng người kiểu gì? me nó, ông đây cùng lắm dùng cách khác trả thù!!!"

Đánh cái tay đang bóp mông mình, Diêu Bân bỗng nảy lên một ý tưởng có đánh chết hắn khi xưa cũng chưa từng nghĩ tới.

Hắn muốn bẻ gãy người này bằng cái mông của mình!!!

Ha ha...

Quả nhiên là một ý tưởng táo bạo.

Cầm lấy đại kê bự, leo lên ngồi xuống hòng muốn nhét đi vào trong. Nhưng vì vật thể quá lớn không thích hợp hắn chỉ có thể vào được phần đầu, dù thế Diêu Bân cũng đã đau đến nổi ngục ngã!

Không có thứ gì bôi trơn, mọi thứ vô cùng khó khăn hơn rất nhiều. Lạc Tu bị kẹp cho bắn ra tại chỗ, thở hổn hển nhìn tên đang ngất đi trên người mình.

Người này hôm nay quả nhiên không bình thường, hắn ta chưa bao giờ thấy người này nổi điên lên như thế.

Ôm lấy Diêu Bân thiếp đi.

Bên ngoài lạnh mấy cũng thành ấm áp.