Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 39: Anh trai và em gái




Trác Đình mang khay trái cây đã gọt xong bước chân vào phòng sách vừa vặn nghe được tất cả những lời Tống Duật Phong vừa nói, cô đưa mắt nhìn về bóng lưng của anh, hai mắt không biết từ lúc nào đã ửng đỏ. Cô biết sự việc lần này đã tác động không nhỏ đến tâm lý của anh, chứng tỏ vào thời khắc cô bị tên Mã Lợi kia chỉa súng vào đầu anh đã hoảng sợ đến mức nào … Có lẽ chính vì lý do này mà một người theo chủ nghĩa ôn hòa không thích bạo lực như anh lúc này lại lên tiếng đề nghị thiết kế một kế hoạch để diệt trừ hậu họa như vậy:

“ Xem ra lần này anh ấy bị dọa không ít đâu! “ – Diệp Hân không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Trác Đình nói khẽ vào tai cô.

“ Uhm! “ – Trác Đình gật đầu đồng ý.

“ Đình Đình, Hân Hân, Doanh Doanh mau vào đây! “ – Tống Kiến Long nhìn thấy ba cô gái đứng tần ngần ở cửa phòng sách liền vẫy tay ân cần lên tiếng.

“ Dạ! “ – ba cô gái đồng thanh đáp.

Trác Đình, Diệp Hân và Lâm Doanh sau khi đặt hai khay trái cây và trà xuống bàn liền nhanh chóng kiếm chỗ ngồi xuống để không làm gián đoạn cuộc thảo luận. Trác Đình ngồi xuống bên cạnh chỗ Tống Duật Phong đang đứng, bàn tay thon dài của cô nhẹ nhàng tìm đến bàn tay ấm áp của anh rồi nắm thật chặt. Tống Duật Phong cũng khẽ siết chặt tay cô như một dấu hiệu bảo cô hãy an tâm rồi anh khom người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, bàn tay của anh cũng không hề rời khỏi bàn tay của cô.

“ … Ta thấy những lời Duật Phong nói hoàn toàn chính xác! … Chúng ta không thể ở thế bị động như thế này mãi được! “ – Lâm Kính lên tiếng tiếp tục vấn đề đang thảo luận.

“ Ta tán thành ý kiến của Duật Phong! “ 

“ Ta cũng vậy! “

Tất cả mọi người sau khi đồng thuận với đề nghị của Tống Duật Phong lập tức chụm đầu nghiêm cẩn đưa ra những kế sách để thảo luận rồi chọn ra những kế hoạch khả thi nhất. Mọi người trong ở trong phòng sách tập trung thảo luận đến mức quên cả thời gian. Sau khi bàn bạc cả một buổi chiều mà kế hoạch cuối cùng vẫn chưa được thông qua họ mới tạm thời ngưng buổi thảo luận lại để nghỉ ngơi cho đầu óc được thư giãn cũng là lúc bên ngoài những vì sao đã lấp lánh trên bầu trời.

Diệp Hân khẽ nghiêng người đưa tay nhìn vào đồng hồ rồi nháy mắt ra hiệu cho Trác Đình và Lâm Doanh ra ngoài. Ba cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng sách đi thẳng xuống nhà bếp chuẩn bị nấu cơm. Vào đến nhà bếp lại nghe tiếng chuông cửa, Trác Đình vội đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy người vừa đến Trác Đình đã mừng rỡ ôm chầm lấy rồi luôn miệng xuýt xoa:

“ Đường Tâm! … Sao cậu lại đến đây? … Sao không nằm ở nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe? “

“ … Mình nằm ở nhà cả ngày rồi a! … Mọi người đâu cả rồi? “ – Đường Tâm nở nụ cười nhìn Trác Đình lên tiếng trả lời.

Trác Đình không thèm trả lời câu hỏi của Đường Tâm mà lấy hai bàn tay xoa xoa nắn nắn khuôn mặt của Đường Tâm rồi nhìn xuống tay chân của Đường Tâm cẩn thận kiểm tra, sau khi xác định những vết thương trên người Đường Tâm đã được vệ sinh băng bó kỹ lưỡng mới đưa mắt nhìn người đang đứng ôm eo Đường Tâm cùng biểu cảm y hệt mẹ vợ vừa mới được gặp lại con gái sau khi nó bỏ mình mà đi theo chồng nó vậy.

Đường Tâm và Tô Cẩn Hiên nhìn thấy tất cả những biểu cảm trên gương mặt của Trác Đình mà dở khóc dở cười. Cuối cùng Đường Tâm đành xoa đầu Trác Đình lên tiếng trêu đùa:

“ Mình nhớ cậu hay lải nhải bên tai mình rằng: tâm nguyện lớn nhất của cậu là tìm được một nam thần rồi sau đó vui vẻ tống khứ mình đi cơ mà! Sao bỗng nhiên hôm nay lại trưng ra bộ dáng gà mẹ mất con như vậy hả? “

“ Gà con mình cưng như trứng hứng như hoa bị người ta bắt đi mất không xót xa mới lạ nha! … “ – Trác Đình sụt sùi lên tiếng.

“ … Mình có đi theo ai đâu … vẫn về nhà ở với cậu mà! … “ – Đường Tâm thật thà lên tiếng trấn an.

“ Không được nha! … Giờ em đã là vợ của anh rồi! … Không lẽ em tính qua cầu rút ván sao? “ – Tô Cẩn Hiên trưng ra bộ mặt ủy khuất thành thật lên tiếng.

Đường Tâm: “ … “

Trác Đình trừng mắt bày ra bộ dáng sắp sửa tuyên chiến đến nơi nhìn Tô Cẩn Hiên, đang lúc chuẩn bị xù lông thì sau lưng lại được hai cánh tay vòng qua ôm lấy, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:

“ Ngoan nào! … Đường Tâm lớn rồi cũng phải đi lấy chồng chứ? … Em thích gà con như vậy, anh và em sẽ nhanh chóng kết hôn rồi sinh thật nhiều gà con cho em giữ chịu không? “

Trác Đình: “ … “

“ Đường Tâm, Cẩn Hiên đến rồi à? “ – Tống Quốc Vũ lên tiếng giải vây cho Trác Đình và Đường Tâm khỏi vòng vây của hai tên hồ ly nhà mình.

“ Dạ! Chúng con vừa đến ạ! “ – Đường Tâm nhanh chóng tận dụng thời cơ, cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay Trác Đình kéo cô đi về phía phòng sách chào hỏi mọi người.

Từ lúc nghe giọng Trác Đình gọi tên Đường Tâm, trái tim Đường Tư Thần đột nhiên đập lệch mất mấy nhịp. Anh không biết gọi tên mớ cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình lúc này là gì? … Anh chỉ biết trong đó có sự vui mừng mong đợi lẫn lo lắng sợ hãi! … Anh luôn muốn biết mình thật sự có một người em gái hay không? … Em gái của anh sống có tốt không? … Cô trông có giống anh hay không? … Đó luôn là những câu hỏi mà anh hay nghĩ đến nhất trong suốt hai mươi mấy năm qua … Nhưng khi biết người em gái đó của mình vừa mới bị chính tay mình tiêm thuốc kích thích vào người, cũng chính là người bị mình nhắm mắt làm ngơ mặc cho đàn em hành hạ ủy khuất, Đường Tư Thần chua chát cảm thấy mình không xứng đáng làm anh của cô nên khi mọi người kẻ trước người sau đồng loạt rời khỏi phòng sách để tụ họp bên ngoài phòng khách, anh vẫn đứng im tại chỗ không dám bước chân ra ngoài.

Trong lúc Đường Tư Thần đứng lặng im tự trách bản thân mình, đột nhiên anh nghe một thanh âm mềm mại vang đến.

“ … Anh đúng thật là Đường Tư Thần! … Là anh ruột của em phải không? “

Đường Tâm bước vào phòng sách nhẹ nhàng đóng cửa lại, ập vào mắt cô là hình ảnh một người thanh niên suýt soát tuổi với Tô Cẩn Hiên đang đứng im lặng cúi đầu, hai bàn tay nắm lại thành hai nắm đấm, bộ dáng thật cô độc. Cô không bao giờ tưởng tượng được rằng khi cô xuyên đến thế giới này, sống cuộc sống của một nhân vật nữ phụ xúi quẩy, cô lại có được nhiều phúc lợi đến như vậy. Trong thế giới này cô đã có ba mẹ, được ba mẹ yêu thương, được làm công việc mình mơ ước … cũng ở thế giới này cô có được một người đàn ông thật lòng yêu thương mình và rồi cô biết mình còn có thêm một người anh trai ruột thịt nữa.

“ Đường Tâm! … Nếu một ngày nọ em biết được mình có một người anh trai ruột thịt bị thất lạc nhiều năm … người đó cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện xấu … em có chấp nhận người đó hay không? “ – Tô Cẩn Hiên ôm gọn cô trong lòng khẽ hôn lên trán rồi nắm chặt bàn tay của cô lên tiếng hỏi.

“ … Em vốn dĩ chỉ là một cô bé mồ côi … ngay cả ba mẹ của em, em cũng không biết họ là ai? … Từ nhỏ đến tận bây giờ em cũng chỉ có mỗi Đình Đình là người thân duy nhất … rồi sau này em có thêm ba mẹ, thêm hai ông và có thêm anh. … Nếu em thật sự có thêm một người anh ruột thịt nữa thì quả thật là ông trời đã chiếu cố em rất nhiều! … Ngày em còn nhỏ, em đã vô số lần quỳ gối cầu nguyện xin cho em được biết ba mẹ của mình hình dáng như thế nào, khuôn mặt ra sao? Em chỉ mong ước có một ngày được ba mẹ ôm vào lòng để cảm nhận được cái gọi là tình thân … với em như vậy cũng đủ để mãn nguyện rồi. … Có thêm anh trai, em có thể sẽ biết được nhiều điều về ba mẹ, có thể hiểu lý do vì sao họ lại bỏ rơi em hay chí ít em vẫn còn có một người thân máu mủ ruột thịt … “

“ … Nếu đã như vậy em hãy tập trung nghe câu chuyện anh sắp kể rồi nghiêm túc trả lời anh biết, tiếp theo em sẽ làm như thế nào? “

Khi nghe Tô Cẩn Hiên kể xong câu chuyện cô đã năn nỉ anh chở cô đến đây để gặp người đàn ông này. … Anh ta là anh ruột của cô! … Là người thân của cô ở thế giới này và anh đã phải chịu nghịch cảnh nhiều hơn cô! … Cô có lý do gì để không mở lòng mình ra mà chấp nhận anh làm anh trai của cô kia chứ?

“ … Đường Tâm! … Anh xin lỗi! … Anh … anh … anh không xứng đáng làm anh hai của em! “ – Đường Tư Thần hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Đường Tâm cất tiếng nói.

“ … Anh là anh trai của em có đúng hay không? “ – Đường Tâm vẫn chấp nhất hỏi.

“ Anh … “

“ … Anh hai! “ – Đường Tâm bước đến nắm chặt lấy bàn tay của Đường Tư Thần khẽ gọi.

“ Đường Tâm! … Anh hai xin lỗi! “ – Đường Tư Thần nghẹn ngào lên tiếng.

“ … Anh đừng tự trách mình nữa, chuyện cũng đã qua rồi! … Chúng ta sẽ bắt đầu làm lại mọi thứ từ con số 0 được không anh hai? … “ – Đường Tâm vành mắt đỏ hoe cảm động lên tiếng.

“ Uhm! Được! “ – Đường Tư Thần khẽ đưa tay xoa đầu cô rồi gật đầu đáp ứng.

“ … Từ hôm nay chúng ta sẽ làm tất cả những chuyện mà gia đình có anh trai  và em gái thường hay làm … Anh sẽ bảo vệ em và cố gắng chuộc những lỗi lầm mà anh đã phạm để một ngày nào đó anh xứng đáng làm anh hai của em được không? “ 

“ Dạ, được! “

“ Đường Tâm! … Cậu không được phép có anh trai mà lơ là không quan tâm đến mình nha! “ – Trác Đình đứng ôm cánh cửa phòng sách lo lắng lên tiếng.

“ Vợ à! … Không cho phép bỏ rơi anh! “ – Tô Cẩn Hiên cũng chen vào.

“ Mấy đứa có ra ăn cơm hay không thì bảo? “ – Tô Bảo Thành lên tiếng dẹp loạn.

Mọi người lại quây quần vui vẻ ngồi vào bàn ăn, lúc này Tống Thu Nguyệt và Tô Hiểu Băng là mẹ của Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên cũng vừa về đến nhà, nhìn thấy Đường Tâm cùng một thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt giống hệt người bạn cũ, cả hai vội vàng bước đến ôm chầm lấy Đường Tâm mà vỗ về rồi quay sang mỉm cười vỗ vai Đường Tư Thần không khác gì con cháu ruột thịt. 

Đường Tâm sau khi biết rằng hai cặp vợ chồng hàng xóm vui tính tốt bụng của mình khi ở còn ở Thụy Điển du học chính là ba mẹ ruột của Cẩn Hiên và Duật Phong thì hết sức ngạc nhiên … cô lúng túng mãi mới thay thế được cách xưng hô khi nói chuyện cùng họ.

“ … Doanh Doanh! … Con sao vậy? … Cả ngày hôm nay con cứ như bị lạc mất hồn phách vậy? “ – Lâm Kính nhíu chặt mi tâm nhìn con gái rượu nhà mình lên tiếng hỏi.

Nghe Lâm Kính hỏi, Trác Đình mới nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Lâm Doanh từ sáng đến giờ. Cả ngày hôm nay dường như Lâm Doanh rất ít khi mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng cô còn nhìn thấy Lâm Doanh nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“ Doanh Doanh bị người ta hôn đến mức hồn xiêu phách lạc rồi ạ! “ – Diệp Hân liếc mắt nhìn sang con bạn đang cắm mặt vào chén cơm lên tiếng thay bạn trả lời.

“ À! “ – Lâm Kính đưa mắt nhìn sang Lữ Hiền khóe môi khẽ cong lên.

“ Không đúng! … Không phải là hôn! … Chỉ là một cái Goodbye kiss thôi nha! … “ – Lâm Doanh đỏ mặt vội vàng lên tiếng thanh minh.

“ À! … Thì là Goodbye kiss! “ – Diệp Hân gật gù.

“ … Vậy cậu có thích không? “ – Trác Đình đánh hơi được chuyện vui lập tức thừa nước đục thả câu.

“ Là Goodbye kiss! … Goodbye kiss! … Không phải là hôn a! “ – Lâm Doanh vẻ mặt rối rắm lên tiếng phủ nhận.

“ Mình hỏi cậu có thích không chứ không phải hỏi nó là gì nha? “ – Diệp Hân quyết không tha.

“ Ân! “ – Lâm Doanh nhắm mắt ra sức lắc đầu, bộ dáng dù có chết cũng quyết không thừa nhận vô cùng đáng yêu làm cho tất cả mọi người trong phòng ăn cười rộ lên, ngay cả một người nổi tiếng nghiêm nghị như Trình Dương cũng thích thú tủm tỉm mỉm cười.

“ Xem ra rất nhanh chúng ta sẽ có thêm chuyện vui a! “ – mọi người không nói không rằng nhưng những đôi mắt rất tinh tường cứ thi nhau hấp háy tỏa sáng.