Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều

Chương 24: Chia Rõ Giới Hạn (2)




Nếu như Quỷ Khu bị khống chế, anh ta còn làm đại ca gì nữa, chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi!

Đến lúc đó chỉ sợ không chỉ mỗi anh ta chết, toàn bộ Quỷ Khu cũng xong rồi.

Càng nghĩ, cô càng lo lắng.

Có điều trở ngại bị Hứa Cảnh Từ cảnh cáo, cho nên mới một mực nhẫn nhịn ở lại nơi này làm một tên lính quèn thôi.

Mà bây giờ, cô đã trở lại trong quân đội, Hứa Cảnh Từ hẳn là sẽ không nhìn mình chằm chằm nữa.

Cho nên cũng đến lúc nên kết thúc rồi.

Tần Man đi thẳng về phía sân huấn luyện.

Lúc này đã là ba bốn giờ chiều, trong sân huấn luyện không có một bóng người.

Điều này đối với cô mà nói, là một hiện tượng cực kỳ tốt.

Cô quyết định trước tiên quen thuộc với hoàn cảnh nơi này đã, rồi mới quyết định.

Nhưng đang lúc cô dự định tìm hiểu xung quanh, quen thuộc hoàn cảnh, liền nghe được sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Hứa Cảnh Từ.

"Chiều hôm nay cô đã chạy năm cây số, không cần thiết tiếp tục chạy nữa, cẩn thận hăng quá hoá dở."

Bước chân dưới chân Tần Man dừng lại, sắc mặt cực kỳ không vui: “Tôi đã ở trong quân đội, anh không cần nhìn chằm chằm tôi nữa."

Người này vậy mà trở lại quân đội còn giám sát mình, thật đúng là phiền.

"Tôi chỉ sợ cô làm ra quyết định sai lầm thôi." Hứa Cảnh Từ cũng không phủ nhận lời của cô, ngược lại hào phóng thừa nhận hành vi của mình.

Mặt Tần Man càng lạnh hơn ba phần: “Giữa tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào, không cần đến anh lo lắng cho tôi." 

"Không phải tôi lo lắng cho cô." Hứa Cảnh Từ nói.

Anh ta chẳng qua là cảm thấy Tần Man quá khác thường.

Rõ ràng khi ở bệnh viện còn kháng cự như vậy, một lòng muốn chạy trốn, nhưng từ khi bị mình uy hiếp, cô liền trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, không chỉ có yên tĩnh, thậm chí có thể nói là biến thành người khác. 

Mà ngay cả nội vụ cũng có thể thu dọn tốt như vậy.

Mà ngay cả anh ta cũng chưa chắc đã có thể thu dọn nội vụ được như Tần Man.

Điều này thật sự rất kỳ quái.

"Tôi chỉ lo lắng cô tùy hứng sẽ gây tai họa đến chú Tần."

"Vậy cũng không liên quan gì đến anh." Tần Man đi từng bước một trở về trước mặt Hứa Cảnh Từ, tiếp đó nói từng câu từng chữ: "Bất kể là ông ấy, hay là tôi, đều không có bất cứ liên quan nào đến anh." 

"Tần Man." Hứa Cảnh Từ nhìn ra bất mãn trong mắt cô, cảm thấy cô có khả năng vẫn đang vì bị thương mà bị tức giận, cho nên chỉ mang theo vài phần cảm giác mệt mỏi mà nói: "Đừng tùy hứng nữa."

Tùy hứng?

Buồn cười!

Tần Man cô làm việc xưa nay sẽ không tùy hứng.

Bởi vì bắt đầu từ giây phút trở thành con gái Tần Khang, cô đã mất đi quyền lợi bốc đồng.

Cô không chỉ sẽ không tùy hứng với người trước mắt, mà còn không có bất kỳ nhân tố tình cảm gì ở trong với người trước mắt.

Cho nên, thần sắc cô lãnh đạm biểu lộ lập trường của mình: “Quá khứ đã quấy rầy nhiều, tôi rất xin lỗi. Sau này, xin cách xa tôi một chút." 

Tiếp đó cô liền không lưu luyến chút nào đi về phía trước.

Tần Man biết Hứa Cảnh Từ đối xử với chủ nhân cũ của thân thể này thật sự không tệ, chí ít khi còn bé cũng thật lòng coi cô ấy như em gái, chỉ là về sau tính tình Tần Man triệt để bị nuông chiều quá, anh ta liền bắt đầu rời xa, mãi đến sau cùng phân rõ giới hạn. 

Mà bây giờ cô cần người đàn ông này tiếp tục phân rõ giới hạn đối với mình.

Không có giám sát, như vậy mới có lợi cho hành động tiếp theo của cô.