Bàn Sơn

Chương 20: Ngọc hạp huyền cơ




Chương 20: Ngọc hạp huyền cơ. (1)

Lương Tân lòng lạnh buốt, hạ ý thức đưa tay ôm lấy bụng mình, há to miệng, trong cổ họng vang lên ùng ục, trong đầu nó lúc này hiện lên duy nhất hai chữ: Mang thai!?

Hồ Lô cất tiếng cười to, nhặt lên một quả đào ném cho Lương Tân:

- Tiểu tử này không có kiến thức, không phải lo lắng!

Hai quái vật kia hiện tại không còn thân thể, chỉ sót lại nguyên thần đã mê man và pháp lực bổn nguyên trợ giúp nguyên thần ẩn nấp trong thân thể của Lương Tân. Không có thời gian trăm năm thì hai đạo nguyên thần này căn bản là vô pháp tỉnh lại, tự nhiên sẽ không thể làm gì Lương Tân được.

Có thể nói ngọc thạch song sát đích thực đã đem một bộ phận pháp lực lưu lại trong cơ thể của Lương Tân, chẳng qua phần pháp lực này là bản nguyên chi lực của bọn chúng dùng để bảo vệ chặt chẽ xung quanh nguyên thần không thể nào tách ra. Lương Tân căn bản là không thể nào cảm thụ, càng không có biện pháp sử dụng chúng.

Hồ Lô giải thích đại khái vài câu, cuối cùng nói: - Hai cái nguyên thần và bản nguyên pháp lực trợ giúp nguyên thần mặc dù ở trong thân thể ngươi nhưng không có lấy nửa điểm quan hệ với ngươi, cho nên sẽ không ảnh hướng gì đến ngươi càng không bị ngươi sử dụng. Xét đến cùng ngươi vẫn là một kẻ phàm nhân, nhiễm bệnh sẽ chết, trọng thương sẽ chết, cho dù không bị bệnh không bị tai nạn, sống vài chục năm dương thọ hết vẫn phải chết!

Khúc Thanh Thạch còn một số điều không thể giải thích, hoặc nói là không cam tâm, thay Lương Tân hỏi:

- Nguyên thần của ngọc thạch song sát hiện tại ký sinh trong thân thể lão tam, một khi lão tam chết đi không phải là bọn chúng cũng xong đời sao? Nói như vậy chúng nó hẳn là phải bảo vệ tính mạng của lão tam mới đúng!

Hồ Lô lắc đầu kinh thường nói: - Lương Tân không phải là lô đỉnh của chúng nó, hai cái nguyên thần này chẳng qua là gặp may mà ngủ lại trong cơ thể của nó mà thôi. Lương Tân cho dù toàn thân hóa thành xương khô thì bọn chúng vẫn như cũ ngủ trong quan tài, không vấn đề!

Lương Tân gật gật đầu, hiểu được ý tứ của Hồ Lô, lại hỏi: - Vậy. . . Có thể thi pháp đem hai cái nguyên thần này đuổi ra ngoài hay không? Nếu không cứ cảm thấy không được tự nhiên!

Hồ Lô lại một lần nữa lắc đầu: - Cách làm này rất dễ làm thương tổn đến ngươi, yên tâm đi, ngươi vẫn là ngươi, sống cuộc sống của ngươi, tuyệt đối sẽ không có lấy nửa điểm liên hệ với nguyên thần của ngọc thạch!

Lúc này, đám thiên viên đang khám xét nhàđột nhiên nổi lên một trận ồn ào, một đầu đại viên trong tay cầm một cái hộp ngọc kiểu cách mầu sắc cổ xưa, đang chạy nhanh tới trước mặt Hồ Lô.

Lão đại Liễu Diệc đuổi theo phía sau mở miệng chửi bới ầm ĩ: - Con khỉ chết bầm kia, cái hộp đó rõ ràng là do ta tìm thấy lại bị ngươi cướp đi tranh công. . .

Ngọc hạp hình vuông rộng nửa thước, cầm trên tay nặng nề lạnh lẽo, mặt trên có khắc sơn thủy chim muông hiện lên vẻ lịch sự tao nhã. Hồ Lô ho khan một tiếng, trong mắt đầy vẻ uất hận nhưng không thể không vươn cánh tay nhỏ giao chiếc hộp cho Lương Tân, hào phóng nói:

- Vật này Lương Nhất Nhị để lại, ngươi nhận lại đi. . . Còn không mở ra nhìn một chút!?

Nhưng Khúc Thanh Thạch lại đè vai Lương Tân lại, dùng tay gõ nhè nhẹ xung quanh ngọc hạp, cẩn thận kiểm tra một hồi sau đó mới gật đầu nói:

- Hẳn là không có cơ quan cấm chế, khi mở ra thì cẩn thận một chút.

Lương Tân vô cùng cẩn thận mở nắp ngọc hạp ra, một mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn lập tức từ bên trong bốc ra, Lương Tân bị sặc nước mắt chảy ròng ròng, Hồ Lô vội vàng vung tay, một cơn gió lớn thổi qua, chỉ chốc lát đã xua tan đi mùi hôi thối đáng sợ kia. Lương Tân tiếc nuối một bụng đào cho nên liều mạng nhịn xuống không có nôn mửa ra, nín thở trên tay dùng lực đem cá hộp dốc ngược đem tất cả vật bên trong đổ xuống đất..Sau khi nhìn thấy rõ vật ở trong hộp ngọc tất cả mọi người đều ngạc nhiên kinh hô một tiếng.

Trong chiếc hộp ngọc vuông này, được đặt ngay ngắn một khỏa . . . Đầu người!!!!

Đầu người đã sớm khô héo, làn da xanh đen đã héo rút nhăn nheo bám sát vào xương mặt, đỉnh đầu còn lơ thơ vài cộng lông, bộ dạng khi còn sống căn bản là không thể nào nhận ra được.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu tại sao Lương Nhất Nhị lại cất dấu một cái đầu người ở trong ty sở. Hồ Lô tính tình nóng nảy vội đưa tay nhặt khỏa đầu lâu lên sờ soạng một lượt, thỉnh thoảng lại lắc vài cái.

Khúc Thanh Thạch quay đầu lại hỏi Liễu Diệc vẫn còn không kịp khép miệng lại.

- Tìm thấy ở đâu?

Liễu Diệc trả lời:

- Vô Ảnh Các!

Cửu Long ty đều thống nhất một loại thiết kế, trong hơn ba trăm năm qua chưa từng thay đổi. Trong mỗi ty sở đều sẽ có hai gian mật thất, một gian gọi là Ám Thứ Các dùng để cất giữ vũ khí sắc bén lợi hại, để phòng khi cần sử dụng đến; Một gian khác dùng để cất giữ những văn kiện cơ mật, tên gọi là Vô Ảnh Các! Lương Nhất Nhị dường như không cố ý cất dấu cái hộp ngọc này, Vô Ảnh Các mặc dù là mật thất, ngoại nhân khó có thể tìm thấy nhưng chỉ cần là Cửu Long thanh y chính thức, chỉ cần ở cấp bậc thống lĩnh trở lên đều có thể tìm thấy nó. Trong Vô Ảnh Các của Khổ Nãi sơn Cửu Long ty sở không có bất kỳ văn thư cơ mật gì, trên bàn trống trơn chỉ đặt duy nhất một cái hộp ngọc.

Hồ Lô không nhìn ra được khỏa đầu lâu có cái gì sơ hở tiện tay đem nó đưa cho Khúc Thanh Thạch, quay lại nhìn đám thủ hạ vung tay: - Tiếp tục lục xoát!

Sau đó nó lại cầm hộp ngọc lên quan sát.

Khúc Thanh Thạch không sợ dơ bẩn nhận lấy khỏa đầu lâu, lật qua lật lại cẩn thận xem xét. Liễu Diệc càng đáng sợ hơn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liễm một chút, tiếp đó nhổ ra một ngụm nước bọt nói:

- Tối thiểu ba trăm năm!

Khúc Thanh Thạch trừng mắt nhìn hắn, một chút cũng không hề khách khí: - Thừa thãi!

Cả hai người bọn họđều là những cao thủ khám nghiệm tử thi, nhưng cũng không thể nhìn ra được nửa điểm đầu mối từ khỏa đầu lâu, Khúc Thanh Thạch thở dài đột nhiên quay đầu lại hỏi Lương Tân:

- Đệ thấy thế nào?

Lương Tân đã thành quen thành thói, chỉ cần ở cùng một chỗ với Khúc Thanh Thạch thì sẽ bị bức phải động não không ngừng. Tầm ngâm một hồi sau đó mới thành thật trả lời: - Vật mà đám thiên viên tìm không thấy chắc hẳn là khỏa đầu người này rồi!!!

Khúc Thanh Thạch còn chưa kịp nói thì Liễu Diệc đã ha ha cười lớn: - Cũng là lời thừa!

Lương Tân nhưng vẫn vui vẻ: - Ý của đệ là, khỏa đầu lâu người này rất là kỳ quái, ty sở có thiên viên canh giữ, bản thân nó rất an toàn, bí mật trên khỏa đầu người này lại không dễ dàng phá giải cho nên đặt ở trong mật thất cũng đã đủ rồi, không cần phải thiết đặt những cơ quan khác nữa.

Nói xong, ngừng lại một chút, nó lại bổ sung thêm một câu: - Đương nhiên, cũng không cam đoan rằng tổ gia gia người không cất dấu bảo bối khác trong ty sở này.

Trong lúc ba người đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng bịch, thiên viên thủ lĩnh Hồ Lô không biết vì sao lại đặt mông ngồi trên mặt đất, trong tay vẫn cầm ngọc hạp, thần sắc tràn ngập sự kinh hãi, đôi môi run run qua một lúc lâu mới cật lực nói:

- Cái hộp này. . . là, là Linh Lung hạp !

Ba hunh đệ đồng thời hiện ra vẻ mặt mê mang nhìn về phía Hồ Lô, bọn họ ai cũng chưa từng nghe nói qua ba cái từ 'Linh Lung hạp' này. Hồ Lô vỗ vỗ mông đứng dậy, ôm chặt lấy ngọc hạp, xem bộ dạng có vẻ như không muốn trả lại, thanh âm khàn khàn kể cho bọn họ nghe truyền thuyết liên quan đến Linh Lung hạp trên đường tu chân.

Chương 20: Ngọc hạp huyền cơ. (2)

Trong mấy ngàn năm gần đây tổng cộng có ba chiếc Linh Lung hạp hiện thế.

Chiếc ngọc hạp đầu tiên xuất hiện vào khoảng bốn ngàn năm trước, bị một kẻ gọi là Mạc Truy Yên vô danh tu sĩ trong lúc vô ý nhặt được. Sau mười năm ngắn ngủi Mạc Truy Yên bỗng nhiên nổi tiếng, dựa vào một thân thần thông thâm sâu khó dò liên tiếp đánh bại mười bảy vị tu sĩ cực kỳ nổi danh sau đó mai danh quy ẩn.

Chiếc ngọc hạp thứ hai xuất hiện vào khoảng hai ngàn bảy trăm năm trước, được một tên đệ tử của Thiết Đầu sơn, một môn tông tà đạo, nhặt được. Tên tà đạo tu sĩ này trước khi nhặt được ngọc hạp thì khốn đốn không thôi, Thiếu Đầu sơn tông môn phái hiện tại của hắn vừa mới bị một một môn phái chính đạo đang nổi danh lúc ấy là Minh xuân sơn tông san bằng. Bảy ngày sau, một tên tàđạo tu sĩđơn thân độc mãđánh lên Minh Xuân sơn, tru sát một ngàn ba trăm Minh Xuân tu sĩ, cuối cùng đồng quy vu tận với chưởng môn Minh Xuân tông.

Chiếc ngọc hạp thứ ba hiện thế vào khoảng bảy trăm năm trước, lập tức dẫn đến sự tranh đoạt của các đại môn tông, tàđạo và yêu ma quỷ quái. Cuối cùng rơi vào trong tay tà phái Ma La viện nằm ở nơi cực bắc giá lạnh, nhưng ngay lập tức bị chính tà tu sĩ liên thủ san bằng, trên dưới Ma La viện ba trăm bốn mươi một người không một kẻ may mắn tránh thoái. Nhưng tung tích của ngọc hạp cuối cùng lại biến mất không rõ.

Lung Linh ngọc hạp rốt cuộc là từđâu mà tới, tổng cộng có bao nhiêu cái từ trước đến nay đều không được nghiên cứu, bên trong nó có chứa cái gì cũng không một ai hay biết. Nghĩ cho cùng không phải là linh đan diệu dược thì cũng là thiên tài địa bảo, nếu không cũng không thể chỉ trong vài năm, vài chục năm ngắn ngủi đem một tu sĩ bình thường biến thành kiếm tiên tuyệt đỉnh.

Ngọc hạp trong tay Hồ Lô hoàn toàn không có vết nói, chiếc hộp to lớn này là từ một khối nguyên vẹn đục rỗng bên trong mà thành. Các mặt bên có khắc thiên vân thụy thú nhưng lại trơn nhẵn bóng loáng, nhìn thật kỹ mới có thể phát hiện ra một ít đồán tinh sảo được khắc ở bên trong ngọc hạp. Những đặc trưng này chính là dấu hiệu của Linh Lung hạp trong truyền thuyết.

Nói đến đây, Hồ Lôđôi môi run rẩy, thở dài một hơi, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào khỏa đầu người trong tay Liễu Diệc: - Nghĩ không ra. . . Cất dấu trong Linh Lung hạp lại là một khảo đầu người. . . Liễu Diệc bật cười thành tiếng:-

Yêu Vương, lão nhân gia ngài tỉnh táo lại đi, chuyện này không phải là như vậy!

Khúc Thanh Thạch cũng mỉm cười lắc đầu: - Cho dùđây là Linh Lung ngọc hạp thìđồ vật bên trong cũng đã bị người ta lấy đi từ lâu rồi. Sau này lại bị Lương đại nhân dùng để cất giữđầu người. Hồ Lô ngơ ngác, trong đầu nghĩ quả nhiên là cái đạo lý này, trên ngọc hạp không có cấm chế sớm đã bị người khác mở ra rồi. Hắc hắc cười khan vài tiếng, tiếp đó như giật mình bừng tỉnh nói: - Nói như vậy, chiếc Linh Lung ngọc hạp thứ ba là bị Lương Nhất Nhịđoạt được? Chẳng trách được hắn lại lợi hại như vậy? Đám thiên viên này đều là yêu quái lợi hại, dưới sự thúc dục luôn miệng của thủ lĩnh càng gia swucs tìm kiếm, hiện tại cơ hồđã hủy đi toàn bộ ty sở, nhưng ngoại trừ chiếc ngọc hạp ban đầu ra thì không còn tìm thêm được bất kỳ vật gì khác nữa. Hồ Lô nhất thời cảm thấy niềm hưng phấn đã nhạt bớt, chắp tay sau đít đi đến trước mặt ba huynh đệ: - Lương Tân theo ta trở về, hai tên các ngươi. . . cũng theo ta trở về nghỉ ngơi một trận, đợi thương thế tốt hơn rồi hãy nói.

Giếng mỏ bị hủy, man nhân quấy phá, mười chín vị tu sĩ của Chu Ly đạo tràng đều đã chết, những tin tức này đã được lan truyền ra bên ngoài lúc này có không ít tu sĩ vào núi điều tra. Hồ Lô là tộc trưởng, đương nhiên là trong lòng lo lắng cho tộc nhân lo sợ đám tu sĩ kia đến quấy rối hang ổ của bọn chúng, sự việc nơi đây đãđược giải quyết như vậy cũng đã đến lúc trở về.

Nhưng Khúc Thanh Thạch lại lắc đầu, nói rằng: - Tôi còn muốn ở lại ty sở tìm kiếm thêm một lần, nhìn xem có thể tìm thấy một ít văn thư mà Bàn Sơn viện lưu giữ lại hay không.

Liễu Diệc đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ với Khúc Thanh Thạch, Lương Tân cũng không muốn rời đi vào lúc này, Hồ Lô thoáng hiện ra vẻ không kiên nhẫn, vung tay lên nói: - Ta trở về trông nom hang ổ trước, các ngươi sau khi tìm kiếm xong thìđến chỗ chúng ta sau.

Tiếp đó lưu lại bốn đầu thiên viên tu vi tinh thâm trông coi bọn họ rồi mang theo đại đội nhân mã chậm rãi quay trở về núi.

Ba huynh đệ cũng không nói thêm gì, mỗi người cẩn thận tìm kiếm trong đống lộn xộn trong ty sở, bọn họ muốn tìm kiếm chút đầu mối từ đó truy tra xem Bàn Sơn viện rốt cuộc là nha môn loại nào.

Bốn đầu Hỏa Vĩ thiên viên lưa lại ban đầu còn đi đứng vững vàng, đi theo phía sau bọn họ. Sau một hồi lâu không kiên nhẫn nổi nữa bắt đầu trở nên nôn nóng, thừa dịp đám người Lương Tân không chúý dùng móng tay ngoáy tai buồn bực, một khi ba huynh đệ quay lại nhìn thì vội vàng buông tay xuống ưỡn ngực đứng thẳng.

Khúc Thanh Thạch cũng cảm thấy bốn con khỉđi theo phía sau thật sự khó chịu, xoay người lại nhìn bọn chúng cười nói: - Phiền toái bốn vị. . . tiên trưởng giúp chúng tôi tìm một chút đồăn. Phần công tác tay chân này tại hạ rất nhanh đói.

Bốn vị tiên trưởng mừng rỡ, cố gắng kiềm chế cơ mặt cho không được run rẩy, chậm rãi gật đầu, sau đó tựa như làn khói chạy mất.

Lương Tân rất vui vẻ bước tới hỏi Khúc Thanh Thạch: - Thực khéo, đệ cũng đói rồi.

Khúc Thanh Thạch không thèm để ý đến nó. . .

Trong ty sở quả thực là không ít văn thư chẳng qua những công văn này đều là chính lệnh, thông cáo của triều đình ban bố cho quan viên các cấp, không liên quan gìđến Bàn Sơn viện. Ba huynh đệ vẫn không dám qua loa đại khái lấy một phân, dốc sức tìm kiếm. Bốn đầu thiên viên ném vào vài quả đào, sau đó không thấy lộ mặt ra nữa.

Thời gian thấm thoát trôi lại một đêm nữa qua đi, Lương Tân sớm không dằn được cơn buồn ngủ, hô hô ngủ say. Hai người Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc thần sắc mệt mỏi, bọn họ đã tỉ mỉ xem qua mỗi một tờ công văn có trong ty sở nhưng không tìm thấy bất kỳ một tia đầu mối nào. Chẳng qua bọn họ cũng không quá thất vọng, kết quả như vậy cũng coi như là nằm trong dự kiến.

Lúc này thời tiết vào đầu thu, buổi sáng sớm trong núi có chút lạnh, Khúc Thanh Thạch ngồi ở cửa vào đang ăn một quảđảo, quay đầu lại nhìn Liễu Diệc nói:

- Trước tiên cứ để Lương Tân lưu lại trong Khổ Nãi sơn đi.

Liễu Diệc hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu cười nói: - Như vậy là tốt nhất, man nhân tập kích hầm mỏ, đám tội hộ đã chết hết, cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng ta may mắn sống sót.

Liễu Diệc cũng nhặt lên một quả đào, ăn rất ngon lành, miệng nhồm nhoàm nói không rõ tiếng: - Còn mẹ của Lương Tân nữa, phải nghĩ biện pháp đem bà ta từ trong khu dân tội hộ đem đi.

Lương Tân đã ''chết'', sự việc của sửu nương sẽ dễ làm hơn rất nhiều, chẳng qua chỉ là một người đàn bà tội hộ góa bụa, bằng vào thủ đoạn của thanh y thiên hộ muốn cứu bà ta ra cũng không phải là việc gì khó khăn.

Lương Tân bị tiếng nói chuyện của hai vị huynh trưởng đánh thức tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở ra trước tiên vơ lấy một quả đào, mơ mơ hồ hồ hỏi:

- Đám thiên viên đâu?

Liễu Diệc hắc một tiếng : - Bốn con yêu viên đó không biết đang đùa giỡn nơi nào nữa, đám gia hỏa này làm việc không thể dựa dẫm vào được.

Bốn đầu thiên viên hiện tại đang đùa giỡn quên trời quên đất, lên cây bắt chim xuống suối bắt cá sớm đã đem mấy người trong ty sở vứt ra ngoài chín tầng mây rồi.

Tính kiên nhẫn của Khúc Thanh Thạch là tốt nhất, a a cười nói: - Đợi một chút đi, đợi bọn chúng chơi chán sẽ nhớ đến chúng ta thôi.