Bàn Sơn

Chương 23: Tu tiên như vậy ta không tu nữa!




Chương 23: Tu tiên như vậy ta không tu nữa! (1)

Tu thiên ngộ đạo, sư đồ truyền thừa, trong tu chân đạo có một luật lệ bất thành văn, mỗi khi có người kế tục tốt nhưng không thể chặt đứt tình cảm nhân thế, chậm trê việc tu hành, khi đó sư phụ sẽ ra tay trợ giúp đồ đệ đoạn diệt phàm tâm!

Đại Hồng thiên hạ, người tu hành nhiều như lông trâu, nhưng vô luận là tu vi cao thấp, chỉ cần bước chân vào tiên đạo lập tức không đem phàm nhân trở thành đồng loại. Điều này không liên quan gì đến tâm tính, tính cách, thiện lương độc ác, tu tiên phải vong tình, trong mắt của tu sĩ chỉ có thiên đạo, không có nhân gian. Cho dù chính đạo cao nhân giống như Nam Dương chân nhân, ông ta có thể nho nhã lễ độ khi đối xử với phàm nhân, hòa ái nói cười nhưng sẽ không đem phàm nhân đặt ở trong lòng. Ông ta muốn giết Khúc Thanh Thạch chỉ cần một cái nhấc tay là xong, tạo ra một phen thanh thế này là vì cảnh tỉnh ái đồ, đại bi đến cực chí thì đó cũng chỉ là một cái phàm thế trống không!

Nam Dương không để ý đến lời cầu xin của đệ tử, đột nhiên quát lớn:

- Khúc Thanh Thạch, ngươi đã là lão già gần đất xa trời, sống không được bao nhiêu thời gian nữa, nhưng Thanh Mặc thiên tư dị bẩm, kim quang đại đạo nằm ngay dưới chân nó, ngươi thật muốn nó bỏ lỡ cơ hội thành tiên sao?

Khúc Thanh Thạch bây giờđã minh bạch Nam Dương muốn giết chết mình, chậm rãi đứng thẳng thân người ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cao giọng nói: - Khúc Thanh Thạch chẳng qua chỉ còn lại vài năm tuổi thọ, chết không đáng tiếc. Chỉ có điều có một số việc ta vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Liễu Diệc ở bên cạnh tức giân nói:

- Có cái gì phải hỏi, tặc đạo sĩ không mang hảo tâm!

Nói xong tháo Quả Phụ thủy chung vẫn đeo ở sau lưng xuống, nâng lên bắn ra ba tiễn vào nửa không.

Nam Dương một tay khẽ phất, giống như bắt chuồn chuồn đem cả ba mũi tên bắt gọn trong tay, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào Khúc Thanh Thạch, gật đầu cười nói:

- Vấn đề ngươi muốn hỏi không ngoài ý muốn sẽ là, nếu ta giết ngươi sau này đối mặt với Thanh Mặc như thế nào, nàng tự nhiên sẽ hướng về phía ta báo thù, vân vân…

Khúc Thanh Thạch gật đầu không nói.

Nam Dương ha ha cười lớn, trong tiếng cười đặc biệt không có lấy nửa phần ý vui vẻ, chỉ có uy nghiêm leng keng: - Ta thay Thanh Mặc chặt đứt phàm tình, lúc này nó tự nhiên sẽ oán hận ta nhưng chỉ trong nhất thời, sau khi nó lĩnh ngộ thiên đạo sẽ phát hiện ra tình cảm trần thế của ngày hôm nay chẳng qua chỉ là con kiến bò loanh quanh, con sâu giãy dụa, căn bản là không đáng nhắc tới. Đến lúc đó nó sẽ cám ơn những việc làm ngày hôm nay của ta.

Nam Dương lại lắc đầu tiếp tục nói: - Ngươi là phàm nhân cho nên không thể hiểu được thiên đạo!

Nói xong, ông ta đưa tay chỉ lên trời: - Cao cao tại thượng, sau khi lĩnh ngộ thiên đạo, Thanh Mặc cũng sẽ cao cao tại thượng, địa vị bất đồng tầm nhìn cũng sẽ khác! Khi đó còn có thể so đo tính toán tục duyên này sao? Phàm nhân tầm nhìn dài được một thước, nhìn không ra được thiên hạ dài rộng.

Cuối cùng, Nam Dương lại thả lỏng thanh âm, trong giọng nói ẩn chứa vài phần vổ vũ:

- Ngươi chết đối với tu hành của Thanh mặc có trợ giúp rất lớn, ta là sư phụ của nó chỉ hi vọng nó có thể sớm ngày ngộ ra đạo, như thế nào lại có thể hại nó dọa nó, càng sẽ không nhàm chán đến mức chạy mấy ngàn dặm chỉ để giết ngươi một kẻ vô danh tiểu tốt.

Sư phụ vì tu hành của đồđệ phải ở trước mặt đệ tử giết chết thân nhân của nó, việc này ở trong mắt phàn nhân vô luận như thế nào cũng là việc không thể nào chấp nhận được. Nhưng đối với tu sĩ mà nói lại rất là bình thường.

Lúc này, tiểu nha đầu Thanh Mặc từđầu đến cuối ở bên cạnh khóc nháo đột nhiên trong trẻo hét lớn:

- Luật lệnh, vân quỷ vân thư, khốn!

Bạch vân trôi nổi trong không trung theo pháp chú của nó lập tức sống lại, trong nháy mắt hóa thành một đạo bạch sắc dài xinh đẹp cuốn về phía Nam Dương chân nhân!

Nam Dương chân nhân chỉ vung tay lên đã xua tan đi bạch vân pháp thuật của Khúc Thanh Mặc, quay đầu lại, trong giọng nói lại chứa đấy sự từ ái yêu thương: - Si nhi, sau khi ngộ đạo con sẽ hiểu.

Khúc Thanh Mặc tâm thần chấn động, thân thể vặn mạnh phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt khẽ đảo hôn mê đi. Nam Dương lại cười lạnh một tiếng, phân phó đệ tử:

- Đem nó cứu tỉnh, một màn hành động này nhất định phải để cho nó tận mắt nhìn thấy!

Đệ tử tuân lệnh, đem một cổ chân nguyên thúc đẩy vào trong cơ thể của Khúc Thanh Mặc, kẻ sau ừm một tiếng hồi tỉnh trở lại, hai mắt đỏ hồng nhìn về phía ca ca, đau thương hỏi:

- Huynh vì sao. . . Vì sao còn không chạy đi!

Khúc Thanh Thạch sắc mặt xanh mét, trên trán gân xanh nổi lên tựa như con giun đất vặn vẹo, Lương Tân và Liễu Diệc nghiến răng siết chặt quyền đầu, cẩn thận canh giữ bên cạnh hắn, chỉ cần hắn có một cử động nhỏ hai huynh đệ sẽ lập tức xông lên đè hắn lại.

Nam Dương chân nhân vẻ nhàn nhã thong dong hiện đầy trên khuôn mặt, không hề nôn nóng, lão ta hứng thú quan sát đám người đang đứng trên mặt đất. Sau một hồi im lặng Khúc Thanh Thạch lại một lần nữa ngẩng đầu lên hỏi Nam Dương chân nhân:

- Nếu như... Nếu như ta chết, Thanh Mặc vẫn không thể ngộ đạo thì sao?

Nam Dương chân nhân nhíu mày, dường như đây là một vấn đề khó, có chút bất đắc dĩ trả lời: - Như vậy sẽ phiền toái một chút, ta lại phải giết chết những thân nhân khác của nó, hơn nữa đều phải có mặt nó ở đó. Bận rộn, đi lại, nỗ lực, cuối cùng nhưng lại uổng công vô ích.

Tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía Khúc Thanh Mặc:

- Làm như vậy suy cho cùng là muốn cho con hiểu được, tất cả mọi thứ trong phàm gian chẳng qua chỉ thoáng qua như một giấc mộng mà thôi, tất cả mọi thứ hiện tại bên cạnh con sớm hay muộn sẽ bỏ con mà đi, sớm vài chục năm muộn vài chục năm căn bản là không quan trọng, chỉ có thiên đạo của con mới là vĩnh hằng.

Lão ta nói xong, nét do dự trên mặt Khúc Thanh Thạch lập tức biến mất, biến thành một loại lạnh lùng hờ hững, Lương Tân và Liễu Diệc đồng thời mừng rỡ, bọn họ nhận ra được một Khúc Thanh Thạch quyết đoán ngoan độc đối với địch nhân đã trở lại. Khúc Thanh Thạch lật tay lấy Dương Thọ tà cung từ sau lưng xuống, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cao giọng nói:

- Nếu không thể chặt đứt phàm tình liền giết sạch cả nhà người ta. Hắc, ta chết còn không đủ lại muốn kéo theo cả cha mẹ nữa sao? Thiên đạo của ngươi súc sanh cũng không bằng!

Liễu Diệc không sợ chết, chỉ sợ chết không hiểu vì sao mà chết. Hắn nhìn thấy Khúc Thanh Thạch đã khôi phục lại như bình thường thì vui vẻ ha ha cười lớn, gật đầu lớn tiếng xác nhận:

- Không sai, thiên đạo chó má!

Tiếp đó ngông nghênh nhìn về phía Khúc Thanh Mặc vẫy tay, rất có dáng dấp huynh trưởng:

- Nha đầu, qua đây, chúng ta không tu tiên nữa!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Thanh Mặc đã hồi phục lại vài phần sắc thái, sau khi liếc xéo Liễu Diệc một cái ngẩng đầu lên nhìn sư phụở giữa không trung, nhíu nhíu mày dường như đang nỗ lực suy nghĩ vấn đề gì đó. Sau một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ban đầu ta mê mê tỉnh tỉnh chỉ cho rằng tu tiên là một loại sự việc mà sẽ chơi vui vẻ, chẳng qua hôm nay mới thật sự ngộ ra một chút.

Nam Dương chân nhân mỉm cười hiền hành, dịu dàng nói:

- Hiện tại con ngộ ra được rất tốt, con nói ra xem, vi sư sẽ chỉ điểm con.

Thanh Mặc cố sức tránh khỏi sự nâng đỡ của sư tỷ, đứng thẳng thân người:

- Tu hành rất thú vị, lực lượng rất lớn, lớn đến mức ai cũng không dám trêu chọc ta, đến ngay cả cha mẹ ta cũng phải cung cung kính kính đối với ta!? Tuổi thọ rất dài, dài đến mức ta có thể nhìn thấy thân nhân và bằng hữu từng cái từng cái chết đi, nhưng bản thân lại vẫn ở hình dạng mười một mười hai tuổi!? Còn nữa, bây giờ trảm diệt phàm tâm lại phải giết ca ca!?

Chương 23: Tu tiên như vậy ta không tu nữa! (2)

Nam Dương chân nhân lắc đầu, nhưng Thanh Mặc không đợi ông ta mở miệng lại tiếp tục nói: - Ta biết, ngài muốn nói giết hay không giết ca ca đều không quan trọng, mấu chốt là ta không phải nhớ thương hắn, không chúý tới hắn, hắn sống chết mặc kệ, mang bệnh đau khổ cũng tốt, uống rượu hưởng phúc cũng được đều là phàm nhân tục sự, cùng ta không có lấy nửa điểm quan hệ.

Khúc Thanh Mặc thở dốc một hồi lại nói tiếp: - Nếu thật là như vậy, vậy không phải là việc sống chết của ca ca ta nữa mà là. . . mà là ta chết, ngài muốn ta tham ngộ thiên đạo, như vậy so với việc để ta chết đi có gì khác nhau?

Nam Dương phát ra một trận cười sang sảng: - Không sai! Vong tình, vốn chính là vứt bỏ đi những suy nghĩ của phàm nhân, từ nay về sau bước trên tiên đạo thoát thai hoán cốt, cái chết mà con nói đó cũng coi như là thích hợp.

Hiện tại Khúc Thanh Mặc đã không muốn quyết liệt như lúc ban đầu nữa, thậm chí dần dần khôi phục lại một chút bộ dạng hoạt bát, lộ ra một loại biểu tình buồn bực: - Thoát thai hoán cốt? Nói dễ nghe vậy, đem bản thân tu luyện thành một kẻ khác rất thoải mái sao?

Nói xong nó cúi đầu thở dài:

- Tu hành như vậy cho dù tu thành cũng chỉ có nhân hình mà không có nhân tâm.

Nam Dương a a cười nói: - Không phá không lập, cho dù tu tiên đắc đạo con vẫn là con. . .

Lão ta còn chưa nói hết câu thì tiểu cô nương Khúc Thanh Mặc đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào mặt lão ta không hề khách khí quát to: - Ngươi bớt lời thừa thãi đi! Ngươi muốn ca ca ta chết vậy ngươi chính là cừu nhân suốt đời của Khúc Thanh Mặc!

Tất cả mọi người đều há hốc mồm cứng lưỡi, ai cũng nhìn ra được Khúc Thanh Mặc lòng mang bất mãn, nhưng ai cũng không nghĩ đến tiểu nha đầu thế nhưng lại nói ra những lời độc ác như vậy, không hề sợ hãi kiêng kỵ.

Chỉ có Liễu Diệc là quái thanh ủng hộ: - Nha đầu giỏi, quả nhiên là muội muội của lão nhị.

Thanh Mặc, Thanh Thạch huynh muội đồng thời trừng mắt nhìn hắn: - Ngươi ngậm miệng!

Sư tỷ của Thanh Mặc trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ, nghiêm giọng trách mắng: - Lớn mất, trong mắt không có tôn trưởng. . .

Thanh Mặc không chút do dự mắng lại: - Trong mắt ngươi có tôn trưởng vậy ngươi cầu xin ông ta đi về giết cha ngươi đi!?

Tiếp đó nàng hít sâu một hơi, lùi lại vài bước, vươn đầu ngón tay đáng yêu mập mạp vẽ loạn thành một vòng tròn, đem năm người đến từ Đông Hải Càn đều bao cả vào bên trong: - Ta kính trọng các ngươi yêu quý các ngươi, càng biết các ngươi từ trước đến nay đều sủng ái ta, nhưng các ngươi muốn giết đại ca ta! Các ngươi đối với ta tốt, ở trong lòng ta cũng không thể so được với một ngụm nước miếng của ca ca a.

Tiếp đó Khúc Thanh Mặc co chân chạy về phía huynh trưởng, vài tên đệ tử Đông Hải Càn muốn đuổi theo nhưng lại bị Nam Dương chân nhân vung tay ngăn cản lại.

Khúc Thanh Mặc chạy đến bên cạnh huynh trưởng, sóng vai đứng cùng hắn, nhíu mày nói:

- Người khác muốn giết huynh, huynh còn lải nhải cằn nhằn hỏi hắn đạo lý, rốt cuộc có còn là nam nhân của Khúc gia hay không?

Khúc Thanh Thạch than thở một câu: - Ngược lại muội đích thật là nữ nhân của Khúc gia!

Tiếp đó đưa tay xoa đi nước mắt còn lưu lại trên mặt muội muội, cười hỏi: - Không tu tiên nữa!?

Thanh Mặc kiên quyết lắc đầu: - Không tu!

Từ bên cạnh Liễu Diệc phụ họa vào: - Còn tu cái rắm! Sau khi ngươi chửi chỉ huy sứđại nhân là lão tặc, còn có thể tiếp tục làm một tên thanh y sao?

Bọn họ đều là tâm tư phàm nhân, từ bụng ta suy ra bụng người, còn cho rằng tu tiên môn tông vong tình ngộ đạo đều sẽ tính toán như vậy.

Khúc Thanh Thạch rốt cuộc khôi phục lại vẻ bình thường, trước tiên đưa tay phủi phủi bùn đất dính trên ống quần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Nam Dương trên không trung: - Khúc Thanh Mặc không muốn tiếp tục tu tiên, từ lúc này cùng Đông Hải Càn các ngươi không có nửa điểm quan hệ, nếu ép bức nó, không chết không ngừng!

Nam Dương ha ha cười lớn: - Hay cho câu không chết không ngừng, vốn chính là không chết không ngừng! Các ngươi tùy tiền ra tay đi, niệm tình Thanh Mặc, ta cho các ngươi được chết mà không hối tiếc.

Khúc Thanh Thạch cười lên ha hả, đưa tay nâng tà cung lên, không ngờ hắn còn không kịp kéo cung thì Lương Tân ở bên cạnh đột nhiên nắm quyền đánh một đòn thật mạnh vào cằm hắn, tiếp đó hai tay dùng sức đoạt đi tà cung trong tay hắn.

Khúc Thanh Thạch bất ngờ không kịp phòng bị, lại già yếu trọng thương, bị Lương Tân đánh cho thân người lảo đảo, tức giận nói:

- Ngươi làm cái gì!

Lương Tân nắm chặt cung a a cười hỏi: - Đệ vẫn một mực không hiểu, mũi tên trên cung từ đâu mà có?

Trong lúc nói chuyện, nó trầm người xuống hét lên một tiếng kéo căng tà cung. Khúc Thanh Thạch nổi giận lôi đình, nhưng lại không kịp ngăn cản; Liễu Diệc, Thanh Mặc hai người thần sắc phức tạp, đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Tà cung rất cứng rắn, Lương Tân chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra một nửa, lập tức nó phát hiện trên thân cung có vô số sợi nhỏ màu xanh nâu dầy đặc, chỉ cần kéo cung một sợ nhỏ này lập tức sẽ hóa thành mũi tên sắc bén, đặt lên trên dây cung.

Khúc Thanh Thạch thấy nóđã kéo mở tà cung, trong lòng sợ hãi nếu như cướp đoạt ngược lại sẽ khiến Lương Tân bắn lầm, ngừng lại bước chân hít sâu vào một hơi, trầm giọng khuyên nhủ:

- Nếu đệ buông dây cung, một tiễn sẽ chết!

Dương Thọ tà cung, đệ tử Khúc gia tu tập công pháp tổ truyền mới có thể bắn ra ba tên, tên là Thanh Ti, Bạch Phát, Bất Quy Nhân. Nếu như người khác sử dụng, chỉ cần một tiễn thôi là đã bị tà cung hút sạch toàn bộ tuổi thọ rồi.

Lương Tân trả lời: - Không phải huynh cũng như vậy sao!

Trong lòng nhưng lại đang suy nghĩ, đợi đến khi thả dây cung, rốt cuộc bản thân nên hô là ''Thanh Ti liệt'' hay là hô ''Bất Quy Nhân''!!!

Khúc Thanh Thạch mí mắt giần giật, ngũ quan vặn vẹo, giọng nói trở lên lạnh lẽo hơn: - Ngươi làm càn, ngươi chưa từng tập qua bắn tên, một tiễn này căn bản là không thể đụng chạm đến địch nhân, chỉ biết mất đi tính mạng một cách oan uổng.

Lương Tân nâng tà cung, run run nhắm về phía địch nhân trên không trung, căn bản là không thể nào nhắm chuẩn xác, càng không biết làm thế nào để nhắm chuẩn, khóe miệng run rẩy muốn sắp khóc đến nơi rồi, lại cắn chặt răng nhẫn nhịn xuống, nói cho cùng nó cũng chỉ làđứa trẻ vẫn chưa tròn mười ba tuổi. Vẻ mặt buồn cười của nó lúc này rơi vào trong mắt của Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc nhưng lại hàng thật giá thật khiến họ đau lòng.

Nam Dương chân nhân treo giữa không trung, trong thần sắc không có lấy nửa điểm không kiên nhẫn, mỉm cười nhìn xuống. Đông Hải Càn là môn tông thuộc vào hàng nhất lưu trong thiên hạ, Nam Dương càng là cao thủ trong Đông Hải Càn, ở tu chân đạo cũng rất có danh vọng, tu vi so với Trúc Ngũ còn muốn cao hơn, đối phó với tà cung trong lòng lão rất nắm chắc.

Khúc Thanh Thạch nỗ lực đem giọng nói phát ra nhu hòa nhất có thể:

- Lão tam, ngươi hãy nghe ta nói, thả lực thu cung. . .

- Câm miệng!

Lương Tân nhẫn nhịn không khóc, ngữ điệu cổ quái khiến cho người ta muốn cười:

- Ngươi biết rõ là ta sẽ không buông bỏ Dương thọ mà, chết thì chết đi, buồn cho ngươi còn là nhị ca ta không dậy ta làm thế nào bắn cho chuẩn xác mà lại đi nói những lời thừa thãi!

Suốt cả nửa ngày mà trên mặt Liễu Diệc vẫn còn vẻ xấu hổ, không có mở miệng, trước đó hắn bị Trúc Ngũ phế đi một cánh tay nếu không cũng sẽ không để cho Lương Tân cướp lấy tà cung, hai kẻđang tranh nhau tà cung trước mắt kia đều là huynh đệ kết nghĩa của bản thân, nếu thật sự phải bỏ đi một người, hắn vẫn sẽ chọn Lương Tân.