Bàn Sơn

Chương 33: Ngươi chết ta sống




Chương 33: Ngươi chết ta sống. (1)

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Trịnh Tiểu Đạo quát một tiếng, dương thủ đã tung một quyền vào thẳng mặt! Không xinh đẹp, lực đạo mười phần, nhanh tựa chớp giật, trong nháy mắt Lương Tân chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực, trí tuệ, tinh lực của đối phương đều đặt trên một quyền này!

Lương Tân song chưởng đưa ngang ngăn lại quyền đầu của đối phương, ngay lập tức trong lòng rúng động! Khí lực của Trịnh Tiểu Đạo so với nó không hề thua kém.

Trịnh Tiểu Đạo ha ha cười lớn, cả người lập tức phấn chấn, thân hình đột nhiên trùng xuống, cánh tay còn lại hung hăng trảo về phía hạ khố của Lương Tân. Một đòn này vô chiêu vô thức lại ngoan độc vô cùng, căn bản không phải là công phu đứng đắn, ngược lại giống như đấu pháp của kẻ lưu manh vô lại, cực kỳ không tương xứng với thân phận chưởng môn của nó.

Lương Tân lại vui vẻ, chiêu này có lẽ người biết võ rất hiếm khi sử dụng nhưng ở Hầu Nhi Cốc thiên viên sử dụng nó ít nhất là tám lần một ngày trên người nó, không thèm nhìn đạp ngay một cước về phía mặt của Trịnh Tiểu Đạo.

Trịnh Tiểu Đạo vốn cúi người xuống đánh lén, mắt thấy tránh không thoát một cước này của Lương Tân, không ngờ thân thể nó tưởng chừng như không thể, đột ngột thấp xuống một đoạn nữa, toàn thân co rút thành một đoàn, lăn về phía Lương Tân đang đứng trên một chân.

Lương Tân giống như đột nhiên mất cân bằng, không dấu hiệu ngã về phía sau, chân duy nhất vung lên đá vào cằm Trịnh Tiểu Đạo. . .

Đám đệ tử Thiên Sách môn nhìn mà trợn mắt há mồm, hai thiếu niên này đều có khí lực kinh người nhưng chiến đấu không thủ đoạn tồi tệ nào là không dùng đến. Trịnh Tiểu Đạo dùng cánh tay chặt vào cổ Lương Tân, Lương Tân liền cúi đầu xuống cắn vào tay nó; Lương Tân muốn ôm lấy eo Trịnh Tiểu Đạo vật ngã nó, Trịnh Tiểu Đạo dùng đầu húc mạnh vào ngực nó. . . Loại đấu pháp mạnh mẽ ngoan độc này còn là võ công quyền pháp nữa sao!???

Vị giáo đầu cầm cờ lệnh là hiểu được rõ ràng nhất, nhìn đám đệ tử đề khí quát lớn:
- Đều nhìn kỹ đi! Thiên Sách môn xuất thân quân ngũ, đánh nhau trên chiến trường vĩnh viễn chỉ có một chiêu, gọi là: Ngươi chết ta sống! Chưởng môn nhân hiện tại đang dùng chính là chiêu này!

Bản lĩnh chân chính của Thiên Sách môn toàn bộ lấy từ thuật giết chóc trên chiến trường, không bàn quyền không luận thuật, chỉ cầu giết chết địch nhân! Trịnh Tiểu Đạo nghiên cứu chính là loại kỹ xảo, dùng mọi biện pháp để giết chết đối phương.

Trong hai thiếu niên, một kẻ đánh nhau với thiên viên mà luyện thành bản lĩnh, kẻ còn lại được huấn luyện kỹ xảo giết người tàn khốc ngay từ khi còn nhỏ; hiện tại giao thủ, đòn nào cũng âm hiểm tới chí cực làm cho ánh mắt người xem co rút cả lại. Bịch bịch bịch, từng tiếng vang trầm đục, hai người trong nháy mắt đánh thành một đoàn, không lâu sau đã cuốn lấy nhau, tứ chi giao nhau, càng đánh không gian cho động tác càng nhỏ, khoảng một nén hương trôi qua, hai người không thể phân ra thắng thua đồng thời kẻ nào cũng không thể nhúc nhích được.

Tiểu thiên viên không đuôi sớm đã nhảy sang một bên, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh hai người, nghiêng đầu nhìn bọn chúng, thần sắc nóng nảy muốn thử ,nhìn bộ dáng rất muốn đưa tay cào Trịnh Tiểu Đạo một phát.

Hai người vài lần so đấu lực lượng tương xứng, Trịnh Tiểu Đạo cuối cùng nở nụ cười, thở dốc nói:
- Giỏi, hiện tại không phân thắng bại, buông tay đi.

Lương Tân thân người cũng ướt đẫm mồ hôi, cùng Trịnh Tiểu Đạo từ từ thu lực, vừa cười hỏi:
- Khí lực của ngươi từ đâu mà có?

Trịnh Tiểu Đạo thành thật trả lời:
- Trong Thiên Sách môn có pháp môn quán đỉnh, nội lực truyền thừa trong ba đời, khí lực của ta trên thực tế là được sư tổ và sư phụ truyền lại, ngươi thì sao?

Lương Tân đương nhiên không nói thật, trực tiếp nói:
- Trời sinh!

Trịnh Tiểu Đạo nghe xong cất giọng cười ha hả:
- Ngươi không thành thật, nói trước đúng là thiệt thòi!
Mặc dù lời nói có chút oán trách nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự vui thích, trong tiếng cười cố sức chuyển động chân tay.

Lương Tân cũng đồng thời thả lỏng, muốn nhanh chóng thoát ra, hai người mấp mô trên mặt đất bộ dạng rất buồn cười. Nhưng Lương Tân luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn, cẩn thận suy nghĩ thì đột nhiên bừng tỉnh, tay phải của Trịnh Tiểu Đạo đang bị mình khóa dưới nách, vị trí chuyển động không hợp lý; án theo lý thuyết mà nói, nếu nó muốn hai bên nhanh chóng tách khỏi nhau thì cánh tay phải này hẳn là phải thu về phía sau, nhưng hiện tại lại từ từ tiến về phía trước, hướng thẳng về phía mắt Lương Tân.

Chợt bàn tay phải của Trịnh Tiểu Đạo đột nhiên nắm lại, chỉ nghe sưu! một tiếng nhỏ vang lên, một chiếc ngân châm dài hai phân đột nhiên từ mu bàn tay nó bắn nhanh ra, bắn thẳng về phía mắt trái Lương Tân.

Chiếc hắc bào này của Trịnh Tiểu Đạo dĩ nhiên còn có cơ nỏ dấu trong cơ thịt, có thể bắn ra ám khí.

Tất cả đều nhờ có những trận đánh nhau với thiên viên ở Hầu Nhi Cốc, mặc dù thiên viên không âm ngoan giống như Trịnh Tiểu Đạo, nhưng cũng thường hay sử dụng loại cử động này, ví dụ như trong lúc đánh nhau đột nhiên phun một ngụm nước miếng vào mặt đối phương.

Lương Tân dùng toàn bộ khí lực, ngửa đầu gầm lên một tiếng, lập tức cảm thấy cái trán tê rần, cây ngân trâm trúng ngay giữa trán, may mắn là ám khí giấu trong cơ thịt mặc dù khó lòng phòng bị nhưng lực đạo không quá lớn, ngân châm chỉ có thể làm rách chút da thịt mà không bắn xuyên qua xương đầu được. Tình huống mặc dù nguy hiểm đến cực điểm nhưng cuối cùng lại tổn thương nhỏ không đáng kể.

Trịnh Tiểu Đạo một kích không trúng lại cười lớn:
- Truyền thừa trong Thiên Sách môn bốn là kỹ thuật chém giết trong quân đội, nhưng ngươi nên biết, bảy trăm năm trước, tiền triều có một chi tinh binh âm hiểu cơ quan giấu trong quân đội. Chỉ cần đã từng xuất hiện trên chiến trường chúng ta đều học được!

Lương Tân tức giận tái mặt, toàn thân vận lực một lần nữa bạo phát; Trịnh Tiểu Đạo cũng không cam chịu yếu thế, hai người lập tức lại cuốn lấy nhau, cục diện lần này không chết không ngừng. Đúng vào thời khắc trọng yếu, tiểu thiên viên không đuôi thừa dịp mọi người không chú ý, đột nhiên nhảy tới vả vào mắt trái Trịnh Tiểu Đạo!

Trong đầu Trịnh Tiểu Đạo chỉ có sáu chữ: Quả báo đến ngay trước mắt! Nó và Lương Tân cuốn thành một đoàn, căn bản là không có cơ hội né tránh, chỉ kịp nhắm mắt lại.

Tiểu thiên viên vả tới một trảo, Trịnh Tiểu Đạo chỉ cảm thấy từ mắt truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt, tiếp đó một dòng máu tươi từ mắt trái mình trào ra. Trong lúc hoảng loạn lực đạo toàn thân lập tức thả lỏng xuống.

Lương Tân thừa dịp phát lực, không chút lưu tình bẻ gẫy một tay của Trịnh Tiểu Đạo, đồng thời bởi vậy mà thoát thân, cúi người ôm tiểu thiên viên lên, đặt lên cổ mình.

Trịnh Tiểu Đạo vội đưa cánh tay không bị thương lên sờ mắt mình, lúc này mới phát hiện nhãn cầu vẫn còn, tiểu thiên viên còn nhỏ lực yếu, chỉ xé rách mí mắt trái của nó mà thôi, nhìn vào máu tươi đầm đìa rất là dọa người nhưng kỳ thật vết thương không nặng, ngược lại tay phải của Trịnh Tiểu Đạo một đường cong không tự nhiên, xương cốt đã gãy thành vài khúc.

Đám đệ tử Thiên Sách môn vô cùng phẫn nộ, rút vũ khí xông lên, không ngờ Trịnh Tiểu Đạo trong tiếng kêu thảm run rẩy quát:
- Lui ra!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên, một lão đầu sắc mặt xanh mét từ trên tường cao bên ngoài nhẹ nhàng bay xuống, bước nhanh đến trước mặt Lương Tân, trước tiên đưa hộp gỗ đựng Dương Thọ tà cung cho Lương Tân, tiếp đó thấp giọng hỏi:
- Không chịu thiệt. . . Ồ, thiên. . . Thiên. . . Một con khỉ không đuôi!

Người tới chính là Khúc Thanh Mặc!

Chương 33: Ngươi chết ta sống. (2)

Khúc Thanh Mặc và lão Miêu đi xem cửa hàng xong trở lại Thiên Sách môn thì mới phát hiện ra cửa lớn đã đóng chặt, người xung quanh đó đang không ngừng bàn tán, nghe ngóng một lát liền minh bạch những việc đã diễn ra, trong lòng kinh hãi không thôi, lập tức chạy về khách sạn lấy Dương Thọ tà cung trở lại. Nàng đang ở Đạn Tâm cảnh, là nhị bộ tu sĩ, cánh của lớn bình thường không làm khó được nàng, sau khi nhảy vào nhìn thấy Lương Tân bình an vô sự, trước tiên là thở phào một cái, rồi nhìn thấy tiểu thiên viên không đuổi thì lập tức hiểu được vì sao Lương Tân lại ra tay.

'Con khỉ không đuôi' cũng ngửi thấy mùi đồng loại trên người Khúc Thanh Mặc, vui vẻ nhảy qua nhảy lại trên vai hai người.

Vị giáo đầu cầm cờ lệnh lại nhảy lên đài cao, chỉ cần chưởng môn hạ lệnh liền lập thức phát động trận pháp, nếu lão ta biết trong chiếc hộp của Lương Tân là thanh cung, chắc chắn sẽ không nhanh nhẹn như vậy. . .

Đệ tử Thiên Sách môn như hổ rình mồi, mấy trăm người nắm chặt binh khí trong tay. Lương Tân có tà cung trong tay cho nên không hề sợ hãi, tà cung mặc dù chỉ có thể bắn một lần nhưng uy lực có thể đánh trọng thương ngũ bộ tu sĩ Huyền Cơ cảnh, đám phàm nhân trước mắt này căn bản là không thể chống đỡ nổi.

Lương Tân nhíu mày nhìn Trịnh Tiểu Đạo hỏi:
- Muốn thế nào đây? Còn muốn đánh nữa?

Trịnh Tiểu Đạo khuôn mặt máu nhiễm đỏ, tay phải cong vẹo, cố hết sức lực đứng dậy, nhưng vẫn cười a a lắc đầu nói:
- Ta thua rồi, Thiên Sách môn dám đánh dám nhận phạt!

Câu này thật sự là nằm ngoài dự liệu của Lương Tân, trong lúc nhất thời nó không biết nên nói gì cho phải. Tên Trịnh Tiểu Đạo này, lúc mới xuất hiện là một thiếu niên hào sảng khí khái, khi đánh nhau là một tên sát thủ ra tay tàn nhẫn ngoan độc, khi nói chuyện thì lại như đứa trẻ ngoan ngoãn, khi đánh lén thì âm hiểm bỉ ổi như tiểu nhân, nhưng hiện tại lại biến thành một hào kiện quang minh chính đại!?

Trịnh Tiểu Đạo đứng không vững, phất tay để đệ tử mang đến một cái ghế, vẻ mặt đau đớn đặt mông ngồi xuống ghế, nhe răng cười nói:
- Bản lĩnh ta học chính là trăm phương ngàn kế giết chết địch nhân, cho nên khi đánh nhau không thủ đoạn nào là không dùng, nếu ngươi chết trên tay ta oán không được người khác, chỉ trách ngươi xem thường thủ đoạn của Thiên Sách môn; nhưng sau một hồi đánh nhau, ta vẫn là thua, vậy án chiếu theo lời ước định lúc trước mà thực hiện đi.

Trịnh Tiểu Đạo vừa nói mà mặt giật giật vì đau đớn, cười khổ nói:
- Tại sao ngươi còn không hiểu chứ? Đánh nhau là đánh nhau, hứa hẹn là hứa hẹn, căn bản là hai việc khác nhau! Ta muốn thất hứa cũng sẽ không dùng 'Nhục Trung Thứ' làm ngươi bị thương, khi ta và ngươi cuốn lấy nhau, ta trực tiếp sai đệ tử cầm đao chặt đầu ngươi xuống không phải thoải mái hơn sao? Cho nên ta thua chính là thua rồi!!!

Một vị giáo đầu của Thiên Sách môn không cam tâm chen miệng vào:
- Chưởng môn không thua, là tiểu súc sinh kia ra tay đánh lén. . .

- Ngậm miệng! - Trịnh Tiểu Đạo thấp giọng quát:
- Đầu hầu tử đánh lén không phải do Lương Ma Đao sai khiến, đối với hắn hay là đối với ta mà nói đều là điều ngoài ý muốn, thắng bại do trời định, nguyện đổ chịu thua!

Lương Tân nhíu mày nhìn chằm chằm Trịnh Tiểu Đạo hình như muốn nhìn xem rốt cuộc nó nói có thật lòng hay không; Trịnh Tiểu Đạo nhếch môi cười nói:
- Có gì muốn nói thì nói đi, ta còn phải mau chóng trở về trị thương, tất nhiên ngươi không bị thương mà!?

Lương Tân rốt cuộc cũng cười, vỗ vỗ tiểu thiên viên:
- Ta mang nó đi!

Trịnh Tiểu Đạo gật đầu:
- Điều này là tự nhiên, còn có. . .
Nó còn chưa nói xong, Lương Tân đã ôm lấy tiểu thiên viên, kéo Khúc Thanh Mặc xoay người rời đi, nghe vậy cũng không dừng lại cũng không quay đầu, khoát tay nói:
- Nhất thời không nghĩ ra được những thứ khác, đợi khi nào nghĩ ra rồi nói tiếp.

Đợi đến khi Lương Tân đi đến trước cửa, phía sau mới vang lên tiếng cười của Trịnh Tiểu Đạo:
- Sau này muốn tới thì tới, sẽ không ai làm khó nữa!

Cửa lớn của Thiên Sách môn đóng lại nửa ngày rốt cuộc một lần nữa mở ra, đám người rảnh rỗi bên ngoài khổ sở chờ đợi cả nửa ngày thấy Lương Tân hoàn hảo không tổn thương gì đi ra, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, có kẻ lá gan lớn đi đến hỏi thăm, Lương Tân nói loạn một hồi, bảo vệ thể diện của Thiên Sách môn. . .

Trong Thiên Sách môn, Trịnh Tiểu Đạo được thủ hạ đưa vào nội đường, tiếp đó cho mọi người lui ra chỉ lưu lại vài kẻ tâm phúc.

Mấy người lưu lại không có vội vã chữa thương cho nó mà mau chóng xé rách áo trên người nó, sau đó dùng một cây châm bằng trúc thật dài cẩn thận gảy nhẹ trên các vị trí yếu hại của Trịnh Tiểu Đạo, thiên linh, hung khẩu, đan điền, song kiên oa, song cổ oa; một lát sau, từ mỗi một vị trí yếu hại lấy ra một con sâu ngăm đen hôi thối.

Bọn thủ hạ thấy thế thì đều thở phào một cái, cất tiểu trùng vào một cái hộp đặc chế nhỏ, sau đó mới bắt đầu giúp nó nắn xương bôi thuốc, xử lý vết thương trên mắt. . .

Một người trong số đó vẻ mặt không đành lòng, do dự mãi một lúc sau mở miệng khuyên nhủ:
- Chưởng môn, lần này thương tích mặc dù nặng nhưng tu dưỡng một thời gian ngắn sẽ không có gì đáng ngại, chỉ đó điều môn công pháp ép bức bộc phát tiền lực kia. . . Ngài đừng dùng nữa.

Trịnh Tiểu Đạo hình như ngay cả sức lực lắc đầu cũng không có, hơi thở yếu ớt nói:
- Ta cũng không muốn dùng, nhưng mà. . . Có thể không làm sao. Lần này. . . Đốc thúc các huynh đệ sau này đừng gây ra loại hiểu lầm như thế này nữa, thêm một lần nữa ta quả thật sống không nổi nữa!

. . . .

Lương Tân ôm tiểu thiên viên cùng Khúc Thanh Mặc quay trở lại khách sạn, trên đường kể lại một lần toàn bộ sự việc đã xảy ra với mình ở Thiên Sách môn.

Khúc Thanh Mặc đưa tay nhéo nhéo má tiểu thiên viên, cười hì hì:
- Thiên viên không được phép rời khỏi Khổ Nãi Sơn, lai lịch của tên tiểu tử này rất kỳ quái! Đợi khi trở lại núi mang theo nó hỏi sư phụ Hồ Lô, rốt cuộc sao lại như thế này.

Lương Tân từ ven đường mua một vài quả táo, tiểu thiên viên chọn lấy quả to nhất, ba một tiếng bẻ thành hai nửa, nhìn trái nhìn phải chọn phần to hơn đưa cho Lương Tân, còn phần nhỏ đưa cho Khúc Thanh Mặc.

Hai người thấy vậy thì cười ha hả, thúc dục tiểu tử này mau ăn, thiên viên lúc này mới bắt đầu rào rạo cắn ăn. Lương Tân vừa thấy người khác ăn, dạ dày lập tức cô rỗ kêu loạn lên, không nói thêm gì nữa bước nhanh hơn trở về khách sạn, khi nó đặt phòng đã hỏi rõ, khách sạn có cả đồ ăn.

Về đến khách sạn vừa đúng vào thời điểm ăn cơm, Khúc Thanh Mặc ăn được nửa bát đã no, Lương Tân ăn liên tục năm bát lớn khiến cho lão chưởng quầy nhíu mày, vội chạy đến trước mặt nó, nhỏ giọng dặn dò:
- Đứa nhỏ, mì vẫn còn nhưng ngươi đừng cố mà làm hại thân thể. . .

Lương Tân cười vui vẻ lộ ra hai cái răng nanh:
- Cho tôi thêm một bát mì nữa.

Khúc Thanh Mặc sớm đã tập thành thói quen, ngồi bên cạnh mặt không đổi sắc, tiểu thiên viên trợn tròn mắt, hết nhìn Lương Tân lại nhìn cái bụng của nó. . .

Mì còn chưa mang lên, Thanh Mặc liền cao hứng đá chân Lương Tân:
- Sao ngươi không hỏi ta xem cửa hàng thế nào rồi?

Lương Tân cười nói:
- Hỏi cũng vô dụng, ngày mai ta tự mình nhìn mới chuẩn xác!

Vừa dứt lời, ba một tiếng, Khúc Thanh Mặc từ trong áo lấy ra một cuộn giấy đập xuống trước mặt Lương Tân.

Lương Tân cầm cuộn giấy lên, nhỏ giọng đọc:
- Giao kèo. . .
Đọc đến chữ cuối cùng sắc mặt lập tức trắng bạch, con mắt trợn trừng, lại xem lại vài lần cuối cùng mới ngẩng đầu lên run rẩy nói:
- Hai mươi. . . Hai mươi bốn lượng kim. . .Kim tử?!

Khúc Thanh Mặc cười hì hì gật đầu nói:
- Vị trí của cửa hàng này rất tốt, bên trong cũng rất rộng rãi, ta sợ bị người khác đoạt mất cho nên làm giao kèo trước, nói rõ ngày mai đến trả tiền!