Bàn Sơn

Chương 49: Hôi bào thiết diện




Chương 49: Hôi bào thiết diện.

Đối diện với câu hỏi của Đông Ly tiên sinh, Lang Gia khẽ cười lắc đầu không nói.

Toàn bộ Đồng Xuyên lúc này đã bị bao phủ bởi một mầu xanh, nơi họ đi qua đập vào mắt đều là đám dây leo nhiễm đầy máu tươi.

Những tu sĩ sớm bỏ chạy đã biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng Lương Tân hiểu được bằng vào tu vi của đám người này, ở Đồng Xuyên phủ tuyệt đối không có sinh cơ. Tu sĩ như thế càng huống chi là bình dân bá tánh ở trong thành. . . Người người la hét gào khóc chạy tứ tán, nhưng chung quy lại, bọn họ chỉ là trốn khỏi cây dây leo này chạy về phía dây leo khác mà thôi, trong thành Đồng Xuyên căn bản là không còn đường sống!

Tống Hồng Bào nằm bẹp trên lưng một tên áo xám, đôi mắt hung ác không ngừng đảo loạn đánh giá tình hình bi thảm xung quanh, thỉnh thoảng lộ ra đầu lưỡi đen xì liếm liếm môi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lương Tân, cười hắc hắc quái dị nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao lại hô hào đòi cứu bọn ta?

Đông Ly tiên sinh vốn muốn hỏi câu này, cũng đồng thời gật đầu.

Lương Tân hỏi Đông Ly:
- Còn nhớ trước đây không lâu, ngài đã từng nói tướng mạo của tôi có vài phần giống với một vị cố nhân của ngài, vị cố nhân đó của ngài có phải là Lương Nhất Nhị hay không?

Đông Ly tiên sinh sửng sốt, hỏi ngược lại:
- Làm sao ngươi biết?

Lương Tân cười lớn:
- Tiên sinh, ngài có biết Lương Phong Tập Tập không?
Đông Ly còn chưa kịp nói thì giọng điệu quái dị của Tống Hồng Bào đã vang lên:
- Tên tiểu quỷ đó sao? Trên mặt có một cái bớt đồng tiền cực lớn, năm xưa đi theo bên cạnh đại nhân là Lương Phong Tập Tập sao?
Tiếp đó vị Chu Nho đầu to này lại trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai!>

Khả năng ứng biến của Đông Ly tiên sinh cực nhanh, chỉ bằng hai ba câu nói trong đầu đã xuất hiện bảy tám ý nghĩ, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Ngươi là. . . Ngươi cũng họ Lương, ngươi là hậu nhân của. . .

Lương Tân mỉm cười gật đầu, đồng thời trong lòng cảm thấy thật buồn bực, cũng không biết nhân duyên của tổ tiên nhà mình năm đó rốt cuộc là tốt hay là xấu mà những cao nhân này vừa nhắc đến Lương Nhất Nhị thì tràn đầy vẻ khâm phục, nhưng không một ai nghĩ đến việc tìm đến khu dân tội hộ cứu mình, vẫn là lão thúc tốt nhất!

Lúc này, đoàn người đã xông đến gần cổng thành, dây leo xung quanh cũng trở nên dầy đặc hơn. Bức tường thành dầy nặng của phủ Đồng Xuyên đã đầy vết rạn nứt, yêu đằng từ khe nứt lắc lư chui ra, liều mạng vận động thân thể!

Chín vị cao thủ bị biển dây leo càng lúc càng hung hãn làm chậm lại tốc độ, hét lớn một tiếng, từng đạo từng đạo thần thông đủ để đoạn kim phá thạch bắn ra ngoài, thế nhưng chỉ có thể mở ra một khe hở nho nhỏ.

Mỗi một bước tiến lên đều khó khắn vô cùng, cũng may sắp thoát khỏi thành, uy lực của tòa đại trận này đại bộ phận là nằm ở trong nội thành.

Khi đám người Lương Tân, Thanh Mặc, Hắc Bạch Vô Thường đang cắn răng theo đám người áo xám ra sức mở đường thì trên không trung tiếng sấm ầm ầm chợt tăng vọt, tựa như tiếng gào rít của một đầu tuyên cổ ác thú, từ chín tầng trời đâm vào lỗ tai của mọi người!

Lấy tu vi tam bộ của Lương Tân đều bị tiếng sấm này khiến cho khí huyết sôi trào, lại thấy Thanh Mặc sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Chín tên áo xám không hẹn mà đồng thời dừng lại, giống như con sói ngửi được mùi nguy hiểm.

Sau một hồi yên lặng, mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt giống như một con quái vật đáng sợ đang phá tan gông cùm xiềng xích từ sâu trong lòng đất xông lên. Chín tên cao thủ như nghĩ đến điều gì đó, lúc này đột nhiên phát ra tiếng huýt gió liên tiếp mà dồn dập, mỗi một tên đều cao giọng ngâm một đạo pháp quyết, ngưng tụ toàn bộ tu vi của bản thân liều mạng đánh phá dây leo, chỉ cầu có thể mau chóng rời khỏi nơi này.

Đông Ly tiên sinh kiến thức rộng rãi, cười khô khốc:
- Đây là chỗ đáng sợ của Liễu Ám Hoa Minh, chỗ nào có dây leo chỗ đó hóa thành bùn đất, trong phạm vi bao phủ của sát trận tất cả đều hóa thành tro bụi.
Tiếp đó quay sang nhìn vị đầu to Tống Hồng Bào:
- Cũng bởi vì trận này khó đánh nhất cho nên mới mời ngươi ra tay.

Tống Hồng Bào lạnh lùng cười hắc hắc, còn những người khác đều không thể nói được gì. Chín tên áo xám toàn lực ra tay nhưng tốc độ vẫn không thể tăng lên, Lang Gia đi giữa bọn chúng khẽ cắn môi, lật tay lộ ra thanh ngân châm dài dài, tiếp đó thân hình chớp động ngân châm phân biệt đâm vào dưới xương sườn của chín tên mặt nạ sắt.

Châm dài vừa vào cơ thể, chín tên áo xám đồng thời bạo phát một tiếng hú dài thê thảm, sau khi gào lên một tiếng đau đớn khí thế của mỗi tên trong nháy mắt đều tăng vọt, gọi ta từng đạo thần thông uy lực tăng lên gấp hai lần có thừa!

Đông Ly tiên sinh vô cùng kinh ngạc ồ lên một tiếng, nhìn Lang Gia nói:
- Tà thuật?!

Lang Gia cười khanh khách, khách sáo đáp lại một câu:
- Cũng vậy thôi!

Mặt đất rung động từng trận, tiếng sấm phá rách tầng không, mưa gió điên cuồng, đạo pháp thần thông rít lên từng chặp, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của phàm nhân bá tánh. . . Trong lòng Lương Tân lúc này trăm ngàn tư vị, nhưng không biết rốt cuộc phải đem hết tất cả những điều này quy tội cho tu chân đạo, bát đại thiên môn hay là quy tội cho Đông Ly tiên sinh kẻ bày ra tất cả những điều này mà cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Cuối cùng, áp lực bên người chợt nhẹ hẳn, cảnh sắc trước mặt cũng đột nhiên sáng ngời, đoàn người rốt cuộc cũng xuyên qua được đám dây leo, xông ra khỏi phủ Đồng Xuyên. Trên khuôn mặt Lang Gia nhưng lại không có lấy một chút thoải mái, không ngừng thúc dục thuộc hạ bỏ chạy điên cuồng.

Rời khỏi đám dây leo rợp trời, chín tên áo xám đồng thời thi pháp, lăng không hư độ bay nhanh như điện, gắng sức bỏ xa phủ Đồng Xuyên thật xa. Lương Tân chỉ cảm thấy tiếng gió tên tai, cảnh tượng trước mắt đổi nhanh như sao xẹt. Ước chừng sau khoảng nửa nén hương thời gian, đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang trời từ phía sau bọn họ truyền đến, quay đầu nhìn lại chỉ thấy tòa thành quan trọng nơi biên ải lúc này đang ầm ầm nổ tung nổi lên đất bụi đầy trời. Sóng khí cực lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang càn quét xung quanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp đoàn người. . .

Tiếng gió thảm thiết tựa như kéo gãy xương cốt, ầm ầm chấn động. . .

Lương Tân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể khống chế cơ thể theo gió quay cuồng, có lẽ sẽ lập tức bị xé thành từng mảnh nhỏ. . .

Không biết trải qua bao lâu, trời đất rốt cuộc khôi phục lại vẻ yên bình, đám người cũng từ trong không trung rơi xuống đất, Lương Tân dần dần tỉnh táo trở lại, vội vàng nhìn về phía Thanh Mặc. . . Thanh Mặc cũng bị cuồng phong cuốn lấy ngay cả đạo pháp huyễn hình cũng bị phá tan, lúc này đã biến trở lại thành cô bé với khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to còn mang vẻ sợ hãi, nhìn Hắc Bạch Vô Thường nói:
- Lương Tân, ngươi đừng lắc. . .

Hắc Vô Thường gãy chân, Bạch Vô Thường gãy tay, hai huynh đệ bọn họ đau quá đã ngất xỉu. Trịnh Tiểu Đạo vẫn hôn mê bất tỉnh, Thập Nhất vẫn ôm chặt lấy cái thùng gỗ của mình, Đông Ly tiên sinh và Tống Hồng Bào thì ngược lại không bị gì, chín tên áo xám ngồi xếp bằng trên đất, Lang Gia đưa lưng về phía Lương Tân, cúi đầu không biết là đang ôm cái gì.

Lương Tân nhìn thấy mọi người đều sống sót lúc này mới thở phào một cái, đột nhiên nhớ tới một việc, hai tay không ngừng sờ soạn trên người, Dương Thọ tà cung còn nguyên, Dưỡng Quỷ vô tâm bình trong hành lý vẫn còn, nhưng Dương Giác Thúy vốn ngồi ở trên đầu thì không thấy đâu.