Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 184: Ngươi có chắc là mình đã thành công?




Diệp Nguyên hốt hoảng, nhìn cục diện rối ren được bày ra trước mắt. Không biết phải giải quyết thế nào. Ông ta nhanh chóng lao ra cửa, hét khàn cả cuống họng vẫn không có một người chạy tới. Vì vậy, Diệp Nguyên không còn cách nào khác, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu về phía một nam một nữ đang đứng cạnh bên đám người Hồ Phượng Nhi.

- Trần cô nương, chuyện này….

- Ta cũng không có cách. Thiên Ma độc này, chưa nghe bao giờ. 

Hiểu My bày ra một bộ dáng tiếc hận lẫn đau xót ngập tràn. A Thủy tuy vẻ mặt vô cảm, nhưng mà ánh mắt tràn ngập đau buồn, tức giận cũng đã thay thế cho tất cả những lời cần nói. 

Diệp Nguyên thấy vậy, đành phải chạy vào căn phòng cách vách, mời điện chủ vừa mới được hai người Hiểu My cùng A Thủy chữa trị và Nhị trưởng lão bước ra.

Lúc điện chủ Quang Minh Thánh Điện - Tô Kiếm, được đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão hai bên kè ra, nhìn thấy cả một đại điện người ngã, ngựa đổ, ầm một phát, đầu của lão như thiên lôi bổ trúng. Cơ thể vừa mới được Hiểu My trị khỏi, chưa đủ thời gian khôi phục lại, bây giờ vì kích thích quá độ mà huyết khí xông lên, một ngụm lớn bị phun ra ngoài, cả người xụi lơ, không còn sức sống.

- Điện chủ.

Hai thanh âm kinh hoảng đồng thời vang lên. 

Hiểu My thấy vậy, sợ mệnh lão đi tong thì Nhị sư huynh của cô cũng mất đi cơ hội. Cho nên cô không thể nhắm mắt làm lơ, nhanh chóng tiến đến cạnh bên, nhét vào miệng Tô Kiếm một viên đan dược màu xanh bừng bừng sinh cơ do đích thân Trần Trường An tự tay luyện chế.

Diệp Nguyên và Thái Kỳ đã chứng kiến cảnh Trần Hiểu My lấy đan dược ra lúc ở căn phòng cách vách bên trong. Lúc đầu, họ hết sức ngạc nhiên. Bởi lẽ ở đại lục Phong Linh, thuật luyện đan vẫn chưa phát triển. Mỗi một viên đan dược xuất hiện đều được người người săn đón, xem như bảo vật mà tranh đến người chết ta vong. Nhưng mà lần thứ hai thấy Hiểu My lấy ra, bọn họ đã không còn ngạc nhiên như lúc đầu. 

Kỳ nhân ắt có kỳ ngộ. Cơ duyên của người khác, họ không cần tìm hiểu làm gì.

Sau khi viên đan dược được bỏ vào miệng, Tô Kiếm cảm giác được có một dòng nước ấm bao phủ lấy thân thể. Cảm giác bức bối, bị đè nén trong lòng ngực đều tan biến. Cả người phấn chấn, dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng ngay khi ông ta muốn mở mắt ra thì một giọng nói nữ nhân rất khẽ vang lên, đảm bảo ngoại trừ bản thân ông và hai vị trưởng lão đứng sát bên thì không ai có thể nghe. Vì thế, ông lựa chọn làm theo lời của Hiểu My. Tạm thời không cần tỉnh lại.

Hiểu My thấy Tô Kiếm phối hợp với mình thì yên tâm. Cô nháy mắt một cái, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Sau đó, mang theo bộ dáng như vị bác sĩ giải phẫu bước ra khỏi phòng mỗ, gặp thân nhân của bệnh nhân rồi nói câu: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức”, Hiểu My tạo cho người nhìn một cảm giác vô lực đến tuyệt vọng – diễn xuất quả thật rất tài.

- Điện chủ, ngài phải kiên trì a….

Diệp Nguyên kinh hoảng hét lên. Nhị trưởng lão Thái Kỳ thì đôi mắt đỏ ngầu, rưng rưng. Tuy cũng rất muốn nặn ra một giọt lệ nhưng mà bản tính lãnh khốc từ trước tới nay làm cho hắn rơi vào cảnh hữu tâm vô lực. Cuối cùng thì chỉ có thể làm cho bộ mặt như tượng đá méo xệch đi. Hiểu My nhìn thấy, phải cố nén dữ lắm mới không bật cười ra tiếng. Trong lòng thì không ngừng cảm khái, tốc độ nhập vai của hai vị trưởng lão này cũng thật quá nhanh. Ha ha.

Trong lúc bầu không khí bi thương tràn ngập cả đại điện. Bỗng nhiên, từ bên ngoài cửa lớn, một tràng cười lớn liên tiếp vọng đến đây.

Tam trưởng lão dẫn theo người của mình hùng hổ đi tới. Nhìn thấy Tô Kiếm không rõ sống chết được Diệp Nguyên và Thái Kỳ đỡ lấy, vẻ mặt hắn càng thêm đắc ý, lời lẽ cay nghiệt cứ thế bật ra:

- Ta cứ tưởng đến đây đưa tang Tô điện chủ, nên mang theo nhiều người để bày tỏ thành ý của bản thân. Ngờ đâu lại phải chờ đợi thêm một thời gian. Hay là Tô điện chủ còn có điều gì lưu luyến trên thế gian? Người cứ thẳng thắn nói ra, ta có thể giúp đỡ ngài hoàn thành tâm nguyện. 

- Hoàng Kiêu. Ngươi có ý gì?

Diệp Nguyên cau mày, nhìn tam trưởng lão với cặp mắt không thể nào tin tưởng được.

- Ý gì à? Ý đã nằm sẵn trên lời, mọi chuyện không phải rõ ràng rồi hay sao?

Hoàng Kiêu đến đây là đã có sự chuẩn bị vô cùng chu đáo, nắm chắc toàn bộ tình hình trong toàn bộ đại điện, thậm chí, người bên ngoài cũng bị lão khống chế. Tự tin cho dù một con kiến, nếu không được lão cho phép cũng khó lòng bò ra khỏi đây.

- Không ngờ ta tính toán đầy đủ, phòng tới phòng lui mà vẫn không phòng được ngươi. Xem ra ngươi đúng là hảo thủ đoạn.

Thái Kỳ chán nản thốt lên một câu. Hoàng Kiêu nghe thấy càng thêm hứng trí, ngửa mặt lên trời, cười to mấy tiếng:

- Nhị trưởng lão anh minh thần võ, ngài chắc là thắc mắc, tại sao tên tiểu tử Lục Tắc đã cho người đề phòng rất kỹ càng mà ta vẫn có thể hành động được đúng không? Rất tiếc, ta không hề động tay động chân vào tất cả đồ ăn thức uống hôm nay. Thứ mà ta chuẩn bị, chắc là ngươi không thể nào tưởng tượng được.

- Cuối cùng thì ta đã sơ hở ở đâu? 

Thái Kỳ bây giờ là bộ dáng cam chịu số phận, muốn tường tận mọi thứ rõ ràng trước khi nhắm mắt. Chính phản ứng này của lão đã gỡ xuống lớp phòng bị cuối cùng của Hoàng Kiêu. Lão liếc mắt nhìn nơi này chỉ có năm người còn đứng vững, đó là không kể một Tô Kiếm đèn đã cạn dầu và một mỹ nhân yếu đuối không có chút sức tấn công. Cho nên, lão rất vui vẻ, khoe khoang về kế hoạch lợi hại của mình.

- Các người có để ý, hôm nay, đại điện này được trang hoàng sáng rỡ hơn hẳn ngày thường hay không? Thêm nữa, đường vào nơi đây cũng ngập tràn sắc hoa, lung linh tuyệt đẹp?

- Lẽ nào ngươi hạ độc trên những vật dụng bày trí nơi đây?

- Ha ha. Ta đâu ngốc đến thế. – Hoàng Kiêu nhìn Diệp Nguyên như một tên thiếu não – Tất cả những thứ được tẩm lên đồ dùng trong đây toàn là những thảo dược vô hại đối với sức khỏe của con người. Nhưng nếu kết hợp với phấn hoa đang có bên ngoài nhất định sẽ hợp thành kịch độc Thiên Ma. Sao nào, các ngươi thấy ta có thông minh hay không?

Đại Trưởng lão và nhị trưởng lão không biết nói giờ hơn, chỉ giương mắt nhìn Hoàng Kiêu đã hoàn toàn hắc hóa, cảm thán thời gian quả nhiên lợi hại, có thể thay đổi hoàn toàn tâm tính của một con người.

Lúc này, ngoài cửa đại điện có mấy tên đệ tử áo vàng mang theo hai cái cáng đi vào. Hoàng Kiêu chỉ vào hai thi thể nằm trên cáng, nghiêng đầu, nhìn nhị trưởng lão, giọng điệu giả tạo, hết sức khó nghe.

- Đây là đại lễ ta chuẩn bị cho ngươi. Thấy ta tốt chứ. Sợ tên tiểu tử này đường đến suối vàng quá cô đơn, cho nên ta ban cho hắn một mỹ nhân, làm uyên ương cho có đôi có cặp. Ngươi không cần phải cảm ơn ta làm gì?

Nhìn thi thể của Lục Tắc đã hoàn toàn biến dạng, Thái Kỳ đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn. Giọng hắn khàn khàn, ẩn nhẫn, lại mang theo chút hoài niệm xa xôi.

- Tam trưởng lão, ngươi có còn là Hoàng Kiêu mà chúng ta biết nữa hay không? 

- Ha ha ha. Nực cười, trên cõi đời này, Hoàng Kiêu chỉ có một. Chỉ là ta không ngu ngốc như các ngươi, cam chịu suốt đời làm tôi tớ cho người ta. Năng lực, nhân lực, tài lực,… có thứ gì mà ta thua kém Tô Kiếm? Ít nhất, ta sẽ không mang một thằng nhóc không rõ lai lịch về làm Thánh tử, rồi chuẩn bị tặng hắn cả Thánh Điện Quang Minh. 

Nếu bây giờ hai người thần phục thì hai người vẫn là đại trưởng lão, nhị trưởng lão của Quang Minh Thánh điện. Còn nếu không, ta sẽ làm người tốt đến cùng, tiễn các ngươi đi một đoạn sau cùng.

Nghe nhắc đến Thánh tử, lúc này, mấy người ở đây mới sực nhớ tới vị nam tử thần bí mang mặt nạ đã chẳng thấy đâu. 

- Không cần tìm hắn làm gì? Tô Kiếm dám mang một tên nội gián của Hắc Ám điện lên làm Thánh Tử. Chỉ với điểm này, hắn đã không xứng đáng với ngôi vị điện chủ.

- Ngươi nói bậy. Diệp Nguyên kích động hét lên. 

- Ha ha. Ngươi bảo ta nói bậy. Sao ngươi không hỏi Thái Kỳ. Nhị trưởng lão của chúng ta trước giờ không phải vẫn âm thầm đề phòng hắn hay sao? 

- Thái Kỳ, chuyện này là sao?

Diệp Nguyên không tin tưởng lời nói của Hoàng Kiêu, lão đưa mắt nhìn sang vị trưởng lão cạnh bên. Nhưng mà sự im lặng của Thái Kỳ chính là đáp án mà lão không hề mong đợi.

- Không thể nào. Không thể nào. - Diệp Nguyên như một cái máy, vô thức lặp lại những lời này.

- Có gì mà không thể? Khi người đầu tiên tại nơi này ngã xuống, hắn đã quyết đoán mở đường máu xông ra, đã vậy còn giết chết không ít người của ta. Ngươi không tin, ta có thể cho tất cả đệ tử bên ngoài vào đối chất.

Hoàng Kiêu sau khi nói xong lời này thì lại quay sang nhị trưởng lão. 

- Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? 

- Ta – dẫu – chết – vẫn – không – quy – hàng.

Thái Kỳ từng chữ từng chữ nói ra. Trong mắt của Hoàng Kiêu, đây chính là thách thức quyền hành của lão. Cho nên, tránh cho đêm dài lắm mộng, lão nhanh chóng ra lệnh cho toàn bộ đại tử xông lên. Mãnh hổ nan địch quần hồ. Huống chi, hai người bên kia còn phải bảo vệ một lão điện chủ tùy thời có thể về trời bất cứ lúc nào. “Ngu Trung” - đây chính là yếu điểm lớn nhất trên người bọn họ.

Nhưng ngay lúc đồ đệ và người của lão chuẩn bị xông lên, một giọng nữ thánh thót như chim oanh, bất ngờ lên tiếng.

- Ngươi có chắc là mình đã thành công?

Trần Hiểu My từ lúc Hoàng Kiêu bước vào đây, cô đã quay lại đứng cạnh bên A Thủy, âm thầm bảo hộ cho đám người Dược Phong Cư. Hoàng Kiêu bởi vì khinh thường một nữ nhân có ngoại hình yếu đuối như cô, cho nên lão lơ là, cho rằng con thỏ đã vào hang, thế nào lão cũng tóm được. Không cần tốn tâm sức làm gì?