Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 13




“Anh trai tôi cậu cũng biết mà.” Trần Minh có chút không tự nhiên nói: “Mẫu Trần Hạo, học viện nghệ thuật năm thứ hai.” 

Tô Tần ừ một tiếng, “Anh ta nói với cậu rồi?”

“Nói rồi.” Trần Minh nhàn nhạt thở dài, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tính anh ấy vốn như vậy, nhưng với anh chị em trong nhà thì rất tốt, tôi cũng không thể trách anh ấy được… xin lỗi…”

“Không sao đâu.” Thấy Trần Minh nói như vậy, Tô Tần tỏ ra rất bình thường, đánh cược gì đó đều bị ném sau đầu. Cậu vỗ vỗ vai Trần Minh, “Đừng để trong lòng, cùng nhau học tập cũng là chuyện tốt.”

Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, nét mặt chuyển sang nghiêm túc, “Nhưng mà tôi sẽ không vì chuyện này mà … lui bước, cuối kỳ tôi sẽ giành lấy vị trí đầu bảng.”

Tô Tần cười rộ lên, muốn mau chóng được so tài với người này.

Bởi vì chuyện của Mẫu Trần Hạo, lúc nghỉ trưa, Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa lại hòa hảo như lúc ban đầu. Hai người này thật giống như tụi trẻ con chưa kịp lớn, đã lại anh anh em em dính vào một chỗ với nhau được rồi.

Tô Tần nhai cơm trong miệng nhìn hai người kia, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Bị nói: “Đừng nói nữa, cái tên Mẫu Trần Hạo kia đúng là dị. Tối qua Đại Dũng đi tới sân bóng luyện một lúc, quay về thì thấy Mẫu Trần Hạo đang cản đường Trần Miểu.”

Tô Tần có chút ngạc nhiên, “Vì sao?”

“Không phải kết thúc đợt quân sự sẽ có tiệc mừng tân sinh viên sao? Mẫu Trần Hạo muốn mời Trần Miểu làm tiết mục gì đó, nhưng Trần Miểu không muốn, kết quả là…” Lưu Bị nhún vai, “Đại Dũng thấy tên ấy lôi kéo Trần Miểu không chịu buông, thế là đi tới đánh người.”

Thiếu chút nữa Tô Tần phụt canh ra ngoài, mấy người này chỉ biết động thủ không động miệng hay sao? Nói một câu thì rớt một miếng thịt chắc?

“Đại Dũng.” Tô Tần không hài lòng nói: “Trước tiên nên nói rõ mọi việc, có thể thì thương lượng giảng hòa với nhau, xung động vậy không hay.”

Trương Dũng Nghĩa gãi gãi cổ, ngượng ngùng nói: “Lúc ấy mình vừa chơi bóng nên nóng trong người, lại thấy Trần Miểu đang mắng người ta, chẳng biết thế nào lại… nhiệt huyết xông lên.”

Tô Tần nhíu mày, “Cẩn thận chưa khai giảng đã bị ghi tội.”

Nghe cậu nói như vậy, Trương Dũng Nghĩa với Lưu Bị mới bừng tỉnh ra.

Quả nhiên hai người này không nghĩ sâu xa gì. Tô Tần lắc đầu, bưng bát lên tiếp tục uống canh, đồng thời cậu cũng không hiểu, đã biết rõ tính hai cậu kia như vậy, sao mình còn tiếp tục qua lại với bọn họ?

Thế nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp, mặc kệ hai người kia có làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới cậu, rõ ràng không cùng một học viện, nhưng so với đám Viên Kiệt thì lại còn thân hơn.

Cái này gọi là nghiệt duyên sao? Tô Tầm mỉm cười thầm nghĩ.

Ăn cơm xong, ba người đi ra khỏi nhà ăn, với mới bước ra thềm đá đã nhìn thấy mấy người hướng bên này đi tới.

Đi ở giữa chính là Mẫu Trần Hạo, trên trán và gò má đều dán băng gạc, gương mặt tuấn tú nay bị băng băng bó bó che hết đi.

Mẫu Trần Hạo liếc mắt nhìn thấy Trương Dũng Nghĩa, khuôn mày liền nhíu chặt lại, “Trương Dũng Nghĩa!”

Cậu ta gằn từng chữ gọi ra cái tên này.

Trương Dũng Nghĩa nâng mi, đang muốn khiêu khích vài câu thì lại bị Tô Tần kéo áo. Cậu ta cúi đầu, thấy nam sinh thanh tú này nhíu mày lắc đầu, hiển nhiên không muốn cậu gây chuyện trước ánh nhìn của bao người.

Trương Dũng Nghĩa bĩu môi, lời bên miệng bị nuốt ngược trở về. Lưu Bị nắm lấy vai Trương Dũng Nghĩa, hai người khoác vai nhau không chớp mắt đi qua bên người Mẫu Trần Hạo, nhưng không ngờ mấy người kia lại xông lên.

Tô Tần nhíu mày, “Học trường, đã đến giờ chúng tôi phải tập hợp.”

Mẫu Trần Hạo liếc mắt nhìn Tô Tần, “Chuyện không liên quan đến cậu, cậu có thể đi được rồi.”

Lưu Bị ồ một tiếng, “Hóa ra anh cũng biết công tư phân minh.”

Tô Tần thấy mấy người giương cung bạt kiếm liền thở dài, “Được rồi, tùy mấy người.” Nói rồi đi vòng qua người Mẫu Trần Hạo.

Lưu Bị trợn to mắt, Trương Dũng Nghĩa cũng kinh ngạc, tuy rằng hai người đều không muốn làm liên lụy đến Tô Tần, nhưng không ngờ cậu lại dứt khoát đi như vậy.

Mẫu Trần Hạo cười rộ lên, “Cho nên mới nói đám học khoa học tự nhiên sinh ra đã vô dụng, gan còn nhỏ hơn lỗ kim.”

Tô Tần cũng không quản anh ta nói gì, bóng cậu nhanh chóng biến mất ở khúc quẹo.

Ngoài sân vang lên tiếng còi tập hợp, mặt trời trên đầu nắng chói chang, mang tới cảm giác sốt ruột.

Ngô Úy cầm sổ điểm danh, phát hiện không có Tô Tần ở đây, đưa mắt nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tô Tần đâu rồi?”

Đám Viên Kiệt nói: “Không thấy đâu.”

Ngô Úy nhíu mày, trước giờ Tô Tần không phải người đến muộn, hay là đã gặp chuyện gì rồi? Vừa nghĩ anh vừa lớn tiếng nói: “Trước tiên điểm số!”

“1, 2, 3, 4..” Mọi người bắt đầu điểm sổ, tập quân sự ngày thứ năm, so với hôm đầu tiên thì đã có dáng dấp quân nhân hơn rất nhiều.

“Sĩ quan!” Điểm số được nửa chừng, Tô Tần thở hồng hộc từ phía bậc thang lao xuống.

Ngô Úy quay đầu nhìn cậu, gương mặt nam sinh bởi vì nóng mà nhuộm một màu hồng đẹp mắt, trên gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Úy nhíu mày.

“Có hai bạn học bị mấy anh khóa trên quấy rầy!” Tô Tần chạy đến trước mặt Ngô Úy, hai tay chống đầu gối khom lưng mà thở dốc. Căn tin thứ ba cách sân tập hơi xa, tuy rằng cậu đã đi đường mòn, nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa.

Ngô Úy thổi còi, bảo mọi người dừng điểm số lại. Ánh mắt mọi người dừng trên người Tô Tần, chuyện như vậy khiến họ không khỏi tò mò.

“Ở lớp nào?” Lớp của Ngô Úy chỉ vắng mỗi một người là Tô Tần, cho nên hai cậu bạn mà Tô Tần nói kia hiển nhiên không phải ở lớp này.

“Lớp bảy.” Tô Tần nói.

Ngô Úy lập tức đi đến chỗ lớp bảy, bên kia đang di chuyển theo đội hình ma trận vuông, sĩ quan bên lớp bảy so ra vạm vỡ hơn Ngô Úy nhiều, khuôn mặt hung hãn, mày rậm cong lên. Ngô Úy đi tới thấp giọng nói câu gì đó, sĩ quan bên kia nhíu mày, đưa mắt nhìn Tô Tần ở bên đây.

“Beep beepppp ——” tiếng còi lập tức vang lên, sĩ quan bên kia lớn giọng hô: “Toàn đội nghỉ.”

Phía dưới truyền đến tiếng xì xào bàn tán, người kia đi theo Ngô Úy tới chỗ cậu, “Dẫn đường,” lời thì ít mà ý thì nhiều.

Lúc tới cửa nhà ăn, đã có hai thầy giáo ở đây, mấy đầu bếp cũng ló đầu ra nhìn.

Mấy sinh viên khóa trên cũng vây xung quanh, nhưng không có ai tiến lên trước. Dưới ánh nắng chói chang, Trương Dũng Nghĩa và Lưu Bị bị giáo viên ngăn lại, trên đầu Trương Dũng Nghĩa có vết thương đang chảy máu.

“Xảy ra chuyện gì!” Sĩ quan bên lớp bảy quát to một tiếng, giống như tiếng sấm rền, mọi người sợ run lên. Tô Tần đứng bên cạnh, chỉ thấy tai mình ong ong.

Lưu Bị thấy sĩ quan huấn luyện của lớp mình, tức giận trong lòng liền lắng xuống, Trương Dũng Nghĩa cũng có chút khẩn trương, “Sĩ…”

Còn chưa kịp dứt lời, người đàn ông kia đi tới, đạp cho hai người mỗi người một cước.

Bị đạp đến ngã xuống mặt đất, hai người không dám ho he, nhanh chóng bò dậy, quần bị bẩn cũng không dám phủi, tay đặt sát mép quần, nghiêm người đứng ngay ngắn.

Mấy thầy giáo ra can dở khóc dở cười, ban nãy hỗn loạn như vậy, hai người quát lớn đến đâu cũng không ngăn được, quả nhiên quân nhân uy phong không tầm thường.

“Hai người ở lớp nào?” Một thầy giáo lên tiếng nói: “Tất cả theo tôi về phòng làm việc một chuyến.”

Sĩ quan liền quát lớn: “Còn không báo cáo!”

Lưu Bị lập tức lớn tiếng hô: “Tân sinh học viện thể thao, Lưu Bị, Trương Dũng Nghĩa!”

Đầu bên kia, Mẫu Trần Hạo không tình nguyện nói: “Năm hai học viện nghệ thuật, Mẫu Trần Hạo.”

Thầy giáo kia gật đầu, “Tất cả đi theo tôi.”

Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa yếu ớt nhìn qua chỗ sĩ quan, gương mặt người đàn ông kia đen lại, “Xong chuyện tới gặp tôi!”

“Rõ!”