Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 40: Năm mới




Mùa xuân đến, bọn họ khéo léo từ chối đề nghị của Văn Thao ở lại thành phố N đón năm mới, ngày hôm nay nghe Tiêu Nghệ xuất viện, từng người quay trở về thành phố của mình.

Trình Mạc Nhiễm đang cùng lương Ngân xác định mối quan hệ cùng nán lại một lúc ( một bản nhạc thổi qua: Ngay chính thời điểm này).Tối hôm trước anh đã bàn bạc với Lương Ngân muốn cả hai cùng nhau đón năm mới, cuối cùng Lương Ngân không còn cách nào khác đồng ý cùng anh trở về thành phố B, lúc đó anh mới miễn cưỡng thả người.

Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam đưa người vẫn phải đưa đến nơi, đưa Lương Ngân cùng Lương Ngôn về đến nhà rồi mới đưa Tang Vũ cùng Đàm Cẩm niên trở về thành Phố B.

Buổi tối, Lương Ngân một mình nằm trên chiếc giường nhỏ đọc sách, nhìn một chút cô liền phân tâm, hiện tại chỉ cần vừa rãnh rỗi thì liền nghĩ tới Trình Mạc Nhiễm, sau đó cười khúc khích một mình, trong tình yêu con gái đều ngu ngốc!

Chỉ trong chốc lát điện thoại liền vang lên. Không cần đoán cũng biết là ai, Lương Ngân vội vàng nhận điện thoại.

"Đang làm gì thế?" Sóng điện thoại không có ảnh hưởng đến giọng nói của Trình Mạc Nhiễm chút nào.

Lương Ngân nghe điện thoại, cảm thấy mặt có chút nóng nóng.

"À, em đang đọc sách!" Lương Ngân cảm thấy mình cùng anh nói những thứ này thật nhàm chán, nhưng mà, trong lòng của cô hy vọng anh biết được cuộc sống của cô.

Lúc ban đầu ghét, bây giờ thì thích, đây là cái dạng quá trình gì đây!

"Thật là cô bé ngoan!" Trình Mạc Nhiễm cầm điện thoại ở bên kia, nhếch miệng lên, anh vô cùng yêu cô gái nhỏ mềm yếu giọng nói dịu dàng ngọt ngào này.

Lương Ngân nghe được Trình Mạc Nhiễm nói cái đó "Ngoan", vẻ mặt ửng đỏ, cô thay đổi càng ngày càng thích thẹn thùng.

Hai người cứ như vậy, một người hỏi , một người trả lời, cũng không cảm thấy nhàm chán, cho đến khi Lương Ngân cảm thấy điện thoại nóng muốn bỏng tay, khi đó điện thoại của Trình Mạc Nhiễm nhắc nhở điện thoại không đủ pin , lúc này anh mới lưu luyến nói với cô: " Đi ngủ sớm một chút đi!"

Lương Ngân đáp lời, trong lòng cũng không biết tại sao lại không muốn thôi, cũng chỉ nói thôi ngủ ngon.

Sau khi nói qua điện thoại câu cuối cùng ngủ ngon, đúng lúc điện thoại cũng hết pin.

Khoảng cách đối với tình yêu một người cuồng nhiệt xa xôi như vậy, kia sẽ đau khổ như thế nào đây?

Cuối cùng, chờ đợi đã lâu mùa xuân rốt cục đã tới.

Sáng sớm Lương Ngân bị tiếng pháo vang dội đánh thức, nhìn điện thoại, sáu giờ, rời giường, mặc quần áo tử tế.

Đi ra sân, liền thấy Lương Ngôn mặc áo lông màu đỏ, cầm một điếu thuốc, đốt pháo, ba cùng cô cô đang đứng ở trước cửa, nhìn Lương Ngôn, họ đều vui vẻ, Lương Ngân lập tức bị không khí năm mới cuốn hút, sự bực bội vì rời giường sớm nhất thời biến mất.

Đã nhiều năm, thời điểm năm mới chính là bốn người như vậy, nhưng mà, mỗi năm đều vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn điểm tâm xong, bốn người bắt đầu làm sủi cảo, rồi chuẩn bị làm hoành thánh.

Khoảng thời gian này, sau khi ăn sáng xong, thì Lương Ngân thường nhận được điện thoại của Trình Mạc Nhiễm, Lương Ngân thường ở trong căn phòng nhỏ của mình, không để ý chuyện gì ngoài việc nhận điện thoại, Lương Ngân nói với anh cô cô làm rất nhiều thức ăn ngon, ở bên kia Trình Mạc Nhiễm bình thường những món đó đều không thích ăn, hiện tại bị cảm dẫn dụ nên anh cũng phát thèm.

Sau khi cúp điện thoại, lần lượt đến Tang Vũ cùng mấy chị em cũng đều điện thoại tới chúc năm mới vui vẻ, bởi vì vào buổi tối hàng năm, đường dây điện thoại căn bản đều là bị bận.

Lương Ngân vui vẻ nhất chính là nhận được điện thoại của Văn Tiêu Nghệ, mấy ngày nay, Tiêu Nghệ hồi phục rất tốt, gọi điện thoại tới dường như tâm tình cũng rất tốt.

Tiêu Nghệ nói: "Ngân Ngân, mình cùng ba mẹ ở đây rất náo nhiệt!" Ba mẹ năm nay dẫn mình đến nhà bà ngoại đón năm mới! Ở thành phố S! Người nơi đây cũng rất nhiệt tình! Mình thật rất vui!"

Lúc Lương Ngân nghe Tiêu Nghệ nói vậy cô cũng rất vui mừng, nước mắt cứ như vậy rơi xuống không thể khống chế được, sau đó, bên kia Tiêu Nghệ rối rít nói chuyện ở thành phố S, Lương Ngân nước mắt đã rơi đầy mặt, ở trong lòng cô cầu nguyện, cảm tạ ông trời đã trả lại cho cô 1 Tiêu Nghệ mãi mãi vui vẻ.

Nhưng mà, có người nào được vui vẻ mãi mãi đây?

Bắt đầu từ sáng sớm, tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên không ngừng, Lương Ngân tâm tình cũng rất tốt.

Lương Ngôn phụ giúp Lương Ngân làm hoành thánh.

Lúc nào Lương Ngôn nặn hoành thánh cũng không được đẹp mắt, liền bị Lương Ngân la sau đó dạy cô cách nặn hoành thánh. Lương Ngân tỉ mỉ dạy cô.

“Chị?” Lương Ngôn nhìn Lương Ngân gọi.

“Thế nào?” Lương Ngân còn có chút kỳ quái, có chuyện cứ nói, đồng thời lại không đi.

“Chị và anh Vệ Nam vẫn là bạn tốt chứ?” Lương Ngôn đợi mẹ đi ra khỏi phòng bếp mới nhanh chóng hỏi.

“Dĩ nhiên, thế nào? Thần bí cười hề hề, đứa ngốc.” Lương Ngân nhìn bộ dạng Lương Ngôn lúc này đã cảm thấy buồn cười rồi.

“Này!” Thật ra trong lòng Lương Ngôn nghĩ chính là, chị đã chia tay, sao anh vẫn còn thường xuyên gọi điện thoại cho mình, lại còn muốn cùng mình nói chuyện phiếm sao?

“Chị, vậy chị thích anh Trình sao?” Lương Ngôn lại hỏi.

Lương Ngân nghe những lời này giật mình, cô thích anh sao? Bởi vì phiêu bạc đã lâu, không chiếm được tình yêu, tiếp theo là cầu lui, mới lựa chọn anh hay là thích anh đây?

Lương Ngân đối với vấn đề này, đáp án của cô rất mơ hồ, cô trả lời thế nào với Lương Ngôn đây?

“Chị sao vậy?” Lương Ngân nhìn Lương Ngôn vẫn không chịu trả lời câu hỏi của cô, cô cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều, có lẽ chị thích anhTrình, nhưng mà anh Trình cùng Vệ Nam là bạn tốt, cho nên anh Vệ Nam mới nhường chị cho anh Trình.

“Này, chị không có sao, em là 1 đứa bé hỏi nhiều như vậy làm gì?” Lương Ngân vừa nói vừa gói bánh thật kỹ đi vào bếp đưa cho cô cô. Trong lòng cũng đoán, Lương Ngôn hỏi vấn đề kia thật ra là đã hỏi tới tận sâu đáy lòng của cô rồi, cô cũng biết rõ tình cảm này là chịu thiệt còn là…

Lương Tề Phong đang ở trong sân quét tuyết, Lương Ngân phụ cô đem bánh hoành thánh vào trong bếp, sau đó lên lầu mặc quần áo ấm ra sân giúp ba quét tuyết, tuyết ở trên trời không nhỏ không lớn cứ rơi xuống,Lương Ngân làm hết sức đem đống tuyết kia sang 1 bên, chừa lại con đường trước cửa.

“Ba, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài bắt đầu lạnh nhiều rồi! Làm như vậy là được rồi!” Lương Ngân giúp cha phủi tuyết trên đầu, liền kéo ba quay vào trong nhà, lúc này, cô cô đã nấu xong hoành thánh, Lương Ngôn dọn chén đũa, cả nhà ngồi xuống trước bàn cùng ăn.

Năm mới, bầu không khí mới, Lương Tề Phong uống rượu cùng em và con gái, người một nhà ăn cơm thật vui vẻ, Lương Ngân cũng uống 1 chén rượu nhỏ, trước mặt ba không thể uống nhiều, không thể giống như 4 chị em ở cùng nhau uống nhiều được, cho nên chỉ uống 1 ít mà thôi.

Sau khi ăn cơm xong, cũng mệt rã rời, huống chi Lương Ngân cũng đã uống 1 chút rượu, dọn dẹp bàn xong, một mình đi lênlầu muốn đi ngủ 1 giấc, chờ đến buổi tối xem tiết mục cuối năm.

Mới vừa trở về phòng liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, nhìn màn hình điện thoại hiện lên mã số thành phố B, nhưng là số điện thoại lạ không có họ tên.

“Chào ngài.” Lương Ngân trước sau như 1 lễ phép nói.

“Lương Ngân, là tôi!” Bên kia điện thoại là có chút thất giọng giọng nói là 1 cậu bé.

“Hàn Tô?” Lương Ngân hỏi.

“Ừ, xem ra em còn có lương tâm.” Hàn Tô có chút buồn, cô làm sao không thể biết mình gọi điện thoại đây?

Nhưng khi nghe cô gọi đúng tên của mình, cậu rất vui vẻ.

Lương Ngân cảm thấy có chút buồn cười, đứa nhỏ này, sau đó nằm ở trên giường, trong tư thế thoải mái nhất nói chuyện với cậu ta.

“Năm mới vui vẻ nhé, bạn Hàn Tô.” Lương Ngân giọng nói êm dịu nhò nhẹ vẫn khiến cho Hàn Tô cảm thấy rất thoải mái.

“Lương Ngân, năm mới vui vẻ, tôi thi đậu đại học B sẽ báo cho em, em nhất định phải chờ tôi!” Hàn Tô kiên định nói

Ở trong điện thoại Lương Ngân có thể nghe được giọng hát của nữ sinh, còn có bạn học Hàn Tô đang gọi cậu đi hát, giờ phút này cậu kiên định như vậy nói với cô:”Lương Ngân, em nhất định phải chờ tôi!”

Lương Ngân cảm thấy hốc mắt bắt đầu cay, liền nghĩ không cảm động đó là giả, chẳng qua cô chỉ xem cậu là em trai thôi.

“Hàn Tô, tôi…” Lương Ngân vừa định thuyết phục cậu không cần chờ cô.

Bên kia Hàn Tô liền nói:”Lương Ngân, tốt rồi, không nói với em nữa, tôi cùng bọn họ ca hát đây! Muốn vui vẻ rồi!” Sau đó liền cúp điện thoại.

Lương Ngân có chút mất đi hiệu lực, nhưng mà vẫn cảm thấy dứa nhỏ này chính là còn bé, tính trẻ con đây! Chờ cậu ta thi vào đại học B rồi sẽ nói! Bây giờ để cho cậu ta thanh thản ổn định việc học tập mới là quan trọng nhất.

Lúc này đã thấm men rượu, Lương Ngân bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, từ từ ngủ thiếp đi.