Bán Tinh

Chương 7




Anh nhìn cô, so với lúc coi mắt thì ánh mắt sâu lắng hơn nhiều.

Lục Duy Chân lùi ra sau một bước.

“Đừng sợ, tôi đến cứu cô.” Anh nói, giọng nói trầm thấp.

Lục Duy Chân cảm thấy yên tâm hơn, cô hỏi: “Anh… là ai? Đây rốt cuộc là sao?”

Anh không đáp mà bước lên một bước, bất ngờ vươn tay ra.

Lục Duy Chân nghiêng người né tránh, toàn thân lại trở nên căng cứng: “Anh định làm gì!”

Trần Huyền Tùng cau mày, không ngờ trông cô gầy yếu nhưng lại linh hoạt như vậy. Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, tiếp tục duỗi tay ra. Động tác lúc này vừa nhanh vừa mạnh, Lục Duy Chân không kịp phản ứng thì cánh tay đã bị anh túm chặt. Cô nhấc chân lên đá về phía anh! Nhưng anh không buồn né tránh, hiển nhiên không hề để mấy hành động múa may của cô để vào mắt.

Lục Duy Chân đá vào bắp chân anh ——

Cứng quá, đau chết cô rồi…

Anh không hề nhíu mày, đẩy cô về phía trước, Lục Duy Chân bị anh dùng một tay đè trên tường, không thể động đậy.

“Anh… anh muốn làm gì!” Lục Duy Chân vừa cuống vừa sợ, há miệng muốn cắn Trần Huyền Tùng, anh nghiêng đầu tránh đi, hơi nóng trong miệng cô liền phả vào vành tai anh, miệng cũng va vào bả vai anh. Cằm của Trần Huyền Tùng nhếch lên, quát khẽ: “Đàng hoàng chút coi!”

Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai của Lục Duy Chân, cô co rúm người lại. Anh nhanh chóng ấn nhẹ vào gáy của cô. Lục Duy Chân chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, đôi mắt nhắm lại, cả người xụi lơ.

Trần Huyền Tùng nâng tay đỡ lấy cô, cảm nhận được cơ thể mềm mại hương ngát trong lòng khiến hành động của anh hơi chậm lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi bị ấn vào khu vực có nhiều dây thần kinh não ở sau gáy, cô ấy sẽ hôn mê ít nhất vài giờ đồng hồ, hơn nữa sau khi tỉnh lại cũng sẽ mất trí nhớ tạm thời, sẽ không nhớ những chuyện vừa xảy ra.

Trần Huyền Tùng không chần chờ nữa, anh nhìn ra phía cửa sổ để xác định phương hướng, sau đó lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng mảnh, móc vào cửa sổ, trong đêm đen thả người xuống như một con thiên nga.

Trần Huyền Tùng nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu dây lại thừng.

Giờ đã gần 3 giờ sáng, trong tiểu khu không có lấy một bóng người, ánh đèn đường mờ ảo. Anh vội đuổi theo hướng mà Hướng Nguyệt Hằng chạy trốn.

Nhảy qua hàng rào, giẫm lên nóc nhà. Bước chân của anh cực nhẹ, tốc độ nhanh như ánh sáng, chớp mắt đã chạy đi rất xa, tựa như một con báo săn trong đêm đen.

***

Hướng Nguyệt Hằng cảm thấy cánh tay bị thương như sắp gãy, đau đến mức suýt khóc. Gã nghĩ đã chạy xa thế này thì chắc có thể nghỉ một lát, nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì một bóng đen lao vút tới.

Hướng Nguyệt Hằng sợ đến hồn vía lên mây, thầm rủa đúng là đồ biến thái, sao lại chạy nhanh vậy chứ? Gã dồn toàn lực chạy về phía trước, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra khoảng cách giữa hai bên đang dần thu hẹp lại.

Hai bên chạy tới một con phố vắng lặng không một bóng người.

Hướng Nguyệt Hằng thở hồng hộc, gã biết nếu như rơi vào tay người phía sau kia thì chắc chắn sẽ chết mất xác. Quay lại đánh một trận sao? Nhưng gã hoàn toàn không nắm chắc, thanh kiếm kia quá đáng sợ.

Giờ gã đã nhận ra người này rồi, vừa mới ngày hôm qua còn gặp trên đường. Lúc ấy gã còn cảm thấy bộ quần áo của đối phương rất đẹp nên cố tình mặc giống như vậy để đi coi mắt. Ai mà ngờ được rằng hoá ra người ta đang theo dõi gã cơ chứ!

Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp như chuông chùa: “Đứng lại!”

Hướng Nguyệt Hằng muốn khóc quá, coi gã là đồ ngu à, đương nhiên không thể đứng lại.

Người kia nói: “Tự tìm cái chết.” Sau khi nói ra 4 từ này, dường như người kia đã đến ngay phía sau lưng.

Hướng Nguyệt Hằng bất chợt xoay người, há miệng phun ra một bãi chất lỏng màu xanh hôi thối ít nhất có chứa đầy một bát về phía Trần Huyền Tùng.

Vốn dĩ Trần Huyền Tùng đang chạy rất nhanh, nhưng ngay lập tức dừng lại, xoay tròn né tránh chất độc. Anh liếc nhìn camera an ninh cách đó mấy chục mét, không rút kiếm ra mà đấm một quyền vào mặt của Hướng Nguyệt Hằng.

Một quyền này nhanh như gió, rõ ràng Hướng Nguyệt Hằng đã nghiêng đầu tránh nhưng vẫn không tránh được! Một quyền đấm mạnh vào mặt khiến gã nổ đom đóm mắt, gã chảy đầy nước mắt liều mạng quay đầu lại, phun chất độc loạn xạ như vòi hoa sen. Trần Huyền Tùng sớm đã đề phòng, anh nhảy lên rồi xoay mình trong không trung, đá một cước vào mông của đối phương. Hướng Nguyệt Hằng bị đá ngã lăn quay.

Gã nằm trên mặt đất nhìn Trần Huyền Tùng ung dung đi tới, dáng vẻ đối phương cực kỳ kiên nhẫn, chẳng qua từ khắp mặt đều tràn ngập tàn nhẫn. Hướng Nguyệt Hằng biết anh e ngại chất độc, nhưng gã cũng không trụ được lâu nữa, gã đâu phải vòi phun nước, chất độc trong bụng cũng có hạn, chẳng mấy chốc sẽ phun hết. Hiển nhiên Trần Huyền Tùng cũng đoán được điều này.

Hướng Nguyệt Hằng quyết tâm liều mạng, biến thành tứ chi chạm đất, nhanh chóng bò sang ngã ba. Tốc độ bò của gã lại nhanh gấp đôi gấp ba so với lúc chạy bằng hai chân.

Trần Huyền Tùng cau mày, vội đuổi sát theo sau.

Anh đuổi tới ngõ hẻm thì thấy Hướng Nguyệt Hằng đã sắp chạy ra ngoài, đầu ngõ bên kia đèn đuốc sáng trưng, còn có người qua lại trên đường. Trần Huyền Tùng thầm than không ổn, sợ Hướng Nguyệt Hằng chó cùng dứt dậu quay sang tấn công người vô tội, lúc này Hướng Nguyệt Hằng cũng đã đứng dậy, biến mất không thấy tăm hơi.

Trần Huyền Tùng đuổi theo.

Trước mắt là phố chợ đêm, một vài quầy hàng ăn vẫn còn mở cửa, khách khứa chật ních, tiếng cười nói rộn ràng, mùi dầu mỡ nức mũi.

Mắt của Trần Huyền Tùng sáng như đuốc, nhìn quanh một lượt, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống —— không ngờ lại không còn thấy bóng dáng Hướng Nguyệt Hằng đâu cả. Đây là đường thẳng, hai người chỉ cách nhau vài bước, theo lý thuyết thì dù làm gì thì Hướng Nguyệt Hằng cũng không thể chạy nhanh như vậy, thể lực của gã đâu thể chạy lâu như vậy.

Trần Huyền Tùng rất kiên nhẫn, cẩn thận tìm từng ngóc ngách của con phố này, thậm chí còn lẻn vào bếp của từng quầy hàng để kiểm tra. Nhưng Hướng Nguyệt Hằng bị thương, kiệt sức kia lại biến mất như một làn khói.

Cứ lục soát như vậy suốt một tiếng đồng hồ, Trần Huyền Tùng biết tối nay chắc không thể giết chết được Hướng Nguyệt Hằng. Nhưng gã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Anh còn phải đi giải quyết hậu quả.

Anh leo tường trở về chung cư của Lục Duy Chân, không vội vàng vào thang máy lên tầng, mà lặng yên không một tiếng động đi vào căn hộ của cô.

Chiếc đèn ngủ kia vẫn sáng, một bóng người nằm trên giường, dưới đất bừa bộn hỗn loạn.

Trần Huyền Tùng thở phào một hơi, không nhìn lên giường mà lập tức xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp. Anh vào bếp tìm chổi, quét sạch sẽ mảnh vụn thuỷ tinh. Lại nhìn sang cánh cửa sổ lung lay kia, lấy thước dây ra đo kích cỡ. Anh thường xuyên làm công việc này, nhà anh cũng có kính dự trữ, anh tính toán thời gian chạy đi chạy lại mất bao lâu, chắc vẫn kịp.

Đợi sáng mai khi Lục Duy Chân tỉnh lại, trong nhà không còn bất kỳ dấu vết nào, cô sẽ cho rằng không có chuyện gì xảy ra cả.

Căn hộ nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.

Nghĩ đến đây, anh vô thức quay đầu nhìn về phía giường.

Vừa quay lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là ánh mắt của cô gái kia.

Động tác của anh khựng lại.

Trên giường, không biết cô gái tóc tai bù xù đã ngồi dậy từ bao giờ, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt trong veo đờ đẫn nhìn anh đầy đề phòng. Không biết cô đã nhìn trong bao lâu.

Trần Huyền Tùng đứng thẳng người.

Yên lặng. Yên lặng như tờ.

Anh lên tiếng: “Tỉnh từ khi nào?”

Lục Duy Chân hơi co rúm người, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Lúc anh nhảy cửa sổ vào.”

Lúc này chuyển sang Trần Huyền Tùng trầm mặc. Nói cách khác, cô ấy chỉ ngất vài giây, là anh sơ suất.

Không phải trước kia chưa từng gặp qua tình huống kiểu này, chẳng qua là cực kỳ cực kỳ hiếm, anh mới gặp một lần. Thể chất của mỗi người mỗi khác, một số ít người sau khi bị đập chưa chắc đã hôn mê, hoặc là có ngất nhưng sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cũng không bị mất trí nhớ. Trước kia anh từng cứu một ông cụ như vậy, nhưng ông cụ kia không hỏi bất cứ điều gì, không nói câu nào mà chỉ cúi người thật sâu với anh. Sau đó cũng không có bất kỳ tin tức gì của anh bị lan truyền trong thế giới duy vật của người bình thường.

Cổ tay của Trần Huyền Tùng rung lên, ném cây chổi về phía góc tường, cây chổi lập tức đứng ngắc tại chỗ.

Lục Duy Chân có người lại, thầm nghĩ sao chỉ ném chổi thôi mà cũng ném ra khí thế đến vậy.

Trần Huyền Tùng kéo chiếc ghế đối diện giường rồi ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt lên tay vịn, hỏi: “Còn nhớ những gì đã xảy ra không?”

Lục Duy Chân lén quan sát vẻ mặt của anh, im lặng, không vui không giận, không nhìn thấu.

“Nhớ…” Cô nhỏ giọng nói, chỉ chỉ vào hông anh: “Anh rút từ chỗ đó ra… ừm, một thanh kiếm thần, chém về phía quái vật kia.”

Trần Huyền Tùng trầm mặc giây lát, nâng tay lên day day mi tâm.