Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 2




Edit: Mộc Tử Đằng

Đại khái đợi khoảng mười phút, lão Triệu bưng xiên nướng tiến vào, hắn đem xiên nướng đặt lên trên bàn, cười tủm tỉm nhìn các cô.

"Xiên nướng đến đây."

"Lão Triệu, ông nướng đồ ăn vẫn giữ được mùi hương trước sau như một." Hứa Kiều nhìn xiên nướng, mặt trên rắc các loại gia vị nhìn đẹp mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương độc đáo.

"Thích thì ăn nhiều một chút, vậy các cô cứ từ từ ăn đi."

"Vâng."

Động tác của Hứa Kiều lưu loát đem mở bình rượu ra, sau đó đổ đầy một ly rượu.

Đàm đinh đang nhìn chén rượu, đã đem lời nói của người đại diện quăng lên tận chín tầng mây, cô ấy bưng ly rượu lên, sau đó trực tiếp uống một ngụm, động tác hào phóng làm Hứa Kiều có chút líu lưỡi.

"Uống mạnh như vậy làm gì?"

"Cậu có biết không, mấy ngày nay tớ đều phải chụp ảnh, cũng không thể ăn cái gì nhiều, trên cơ bản đều là bụng rỗng, chụp ảnh quả thực áp lực muốn chết, khó có được dịp cùng cậu vừa ăn xiên nướng vừa uống rượu." Nói xong Đàm đinh đang uống một ngụm rượu xuống bụng.

Hứa Kiều không tự chủ cũng cong cong khóe môi.

"Được rồi, hôm nay chúng ta tận tình uống rượu, không say không về, dù sao hiện tại hai ta đều là người cô đơn, đâu giống như Lục Chi Ưu, bây giờ còn không biết cùng bác sĩ Thẩm nhà cô ấy đang ân ân ái ái cái gì đâu."

"Phốc" Đàm đinh đang nhếch miệng nở nụ cười.

"Nghe lời u oán này của cậu không lẽ là bị nghẹn quá nhiều thức ăn cho chó à?"

"Cũng không phải sao?"

"Được, không nói, nào, cụng ly!"

Con gái cùng con gái ngồi chung một chỗ tất nhiên không tránh khỏi chuyện bát quái, đương nhiên Hứa Kiều cùng Đàm đinh đang cũng không thể tránh khỏi. Hai người một bên uống rượu ăn thịt, một bên trò chuyện về bát quái của giới giải trí. Không biết qua bao lâu, trên bàn đều là vỏ chay rượu cùng những cây xiên nướng nằm ngổn ngang.

Gương mặt của Hứa Kiều có chút hồng nhuận hơi say, ánh mắt mê ly.

"Đi thôi. Chúng ta về nhà đi." Thân hình của Đàm đinh đang có chút đứng không vững, cô ấy lung lay đi đến bên người Hứa Kiều, đem cô nâng dậy.

"Được. Về nhà nào."

Vì thế hai người cứ như vậy diều nhau đi, bước chân không vững đi ra phía ngoài, mới đi được vài bước, Đàm đinh đang đột nhiên dừng lại.

"A. Thiếu chút nữa đã quên. Mang khẩu trang... khẩu trang của tớ..." Đàm đinh đang một tay đỡ Hứa Kiều, một tay sờ soạng trong túi xách nửa ngày, sau đó mới từ túi xách móc ra khẩu trang rồi miễn cưỡng mang lên.

"Đi thôi"

"Đinh đang này, cậu nói xem tớ cùng lắm mới hai mươi bốn tuổi mà thôi, mẹ tớ lại sợ tớ không gả được, bà ấy cứ bắt tớ xem mắt, cậu nói xem nào. Tớ thật sự đã xấu đến mức dựa vào xem mắt mới có thể gả ra ngoài sao?" Hứa Kiều đem đầu dựa vào vai của Đàm đinh đang, trong miệng cứ lải nhải.

Đàm đinh đang phá lên cười, nói: "Không đúng, trong lòng tớ cậu là đẹp nhất ha ha ha ha."

Hứa Kiều nghe xong cũng bật cười khanh khách.

"Đúng không, tớ cũng cảm thấy như vậy!"

"Nhưng mà cậu có biết bà ấy đã làm gì không?" Hứa Kiều đột nhiên dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ấy.

Đàm đinh đang mờ mịt lắc đầu.

"Không biết."

"Bà ấy vậy mà đăng bài lên vòng bạn bè, mua một tặng một, mua mèo nhà tớ tặng kèm thêm tớ. Tớ lớn lên không phải đẹp lắm sao. Vậy mà tớ lại chỉ là hàng khuyến mãi kèm theo của con mèo!" Nói xong lời cuối cùng, Hứa Kiều có chút cảm thấy lòng đầy căm phẫn.

Cơ hồ là cô vừa mới dứt lời, Hứa Kiều liền nghe được một tiếng cười rất nhỏ.

Nhưng tiếng cười này nghe vào tai cô lại cực kỳ chói tai.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng lại ở bàn kế bên có một người đàn ông mặc áo khoác đen.

Hứa Kiều buông Đàm đinh đang ra, sau đó bước chân không vững đi đến gần người đàn ông.

"Này, Kiều Mạch, cậu từ từ đã." Đàm đinh đang cười duyên, sau đó cũng đi qua theo.

Ngồi kế bên người đàn ông có một người mặc quần áo màu đen đang nhìn về phía Hứa Kiều, rồi quay lại nhìn người đàn ông và nói, "Lão đại, xong rồi, các cô gái ấy đang đi tới!"

Người đàn ông được gọi là lão đại cũng không buồn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thần sắc lạnh lùng, anh tự mình nhâm nhi ly rượu, không nói một lời.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chỉ nhìn các cô một cái, sau đó nhìn cái tên mặc đồ đen với ánh mắt tự giải quyết.

Hứa Kiều híp mắt nhìn bóng dáng ngồi thẳng băng của người đàn ông.

Cô lung lay đi đến trước mặt anh, sau đó vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh.

"Này, anh vừa rồi cười cái gì hả?" Cô hung hãn hỏi.

Kết quả cô vừa dứt lời, hai người đàn ông ngồi đối diện kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Còn người đàn ông bị cô vỗ lên vai đã nhíu nhíu mày.

Thẩm Lạc Dương vươn tay, đẩy tay cô từ trên vai anh xuống, đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt nói: "Thật ngại quá, không phải là tôi."

"Nói bậy, tôi rõ ràng nghe được anh cười, anh cho rằng tôi điếc sao!" Hứa Kiều lại đưa tay ra chọc bờ vai của anh.

Mày của anh nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi.

Ngồi ở phía đối diện, Trần Nhiên nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, liền mở miệng nói:

"Cái kia, cái kia kỳ thật vừa rồi là..."

"Tôi cùng anh nói chuyện sao?" Hứa Kiều miễn cưỡng mở to mắt trừng Trần Nhiên một cái.

Trần Nhiên hậm hực ngậm miệng lại.

Thẩm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái tay đang chọc vào vai mình.

Tinh tế, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, điển hình một đôi tay được nuông chiều từ bé.

Lần này, anh quay đầu lại.

Ánh mắt bình đạm nhìn cô chợt con ngươi có hơi thâm thúy một chút.

Trong trí nhớ một hình ảnh của cô gái hiện lên, cô gái lúc trước sợ hãi run bần bật cùng với hình ảnh cô gái hiện tại khác nhau một trời một vực.

"Yêu cầu cô bỏ tay ra khỏi vai tôi." Anh nhìn vào đôi mắt cô, từng câu từng chữ lạnh lùng nói ra.

Hứa Kiều nhìn anh, một loại cảm giác quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện.

Hứa Kiều cảm thấy bản thân có chút bị mê hoặc.

"Thật giống." cô đột nhiên nói nhỏ.

Khi Hứa Kiều nói câu này, hai người ngồi đối diện Thẩm Lạc Dương nhanh chóng cảm giác được không khí lạnh ập đến.

Sắc mặt Thẩm Lạc Dương đã hoàn toàn trầm xuống, môi cũng gắt gao mím lại.

"Có phải hay không anh..." Hứa Kiều đột nhiên tới gần bên tai anh, dùng tay nửa che lại nói.

Đàm đinh đang nhìn hành động của Hứa Kiều, không những không ngăn cản, mà còn có nở nụ cười, cô ấy cười cười, thân hình lung lay không ổn định liền ngồi xuống sát bên cạnh người đàn ông mặc áo trắng.

Tống Lâm nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, sau đó ngồi dịch vào bên trong một tí, im lặng thu hồi tầm mắt.

Đàm đinh đang chú ý tới động tác của người đàn ông này, đột nhiên nói: "Anh cách xa tôi như vậy làm gì?"

Vào lúc cô ấy mở miệng nói chuyện liền tỏa ra một mùi rượu nhàn nhạt.

Tống Lâm không nói gì, thậm chí không thèm liếc nhìn cô ấy một cái.

"Này, anh vì sao lại không để ý tới tôi, anh có biết tôi là ai không?"

Tống Lâm hoàn toàn xem như không nghe thấy gì, làm lơ lời cô ấy nói.

"Tôi nói cho anh biết, tôi chính là Đàm đinh đang, Đàm đinh đang." Đàm đinh đang kéo kéo khẩu trang trên mặt xuống, cô ấy vốn dĩ mang khẩu trang đã lõng lẻo rồi, lại bị kéo như vậy nên khẩu trang liền rớt xuống.

Ngồi ở bên cạnh Tống Lâm, Trần Nhiên liền mở to hai mắt.

Thật đúng là chính là Đàm đinh đang!

Nhưng mà Tống Lâm vẫn như cũ không thèm liếc nhìn cô ấy một cái, hoàn toàn làm lơ.

Đàm đinh đang trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thấy anh ta thực không thú vị, vì thế liền đưa tay lên chống cằm, mặt mang vẻ xem náo nhiệt nhìn sang phía Hứa Kiều.

Thẩm Lạc Dương không nghĩ tới cô dựa gần như vậy, bởi vì vậy cho nên anh rõ ràng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, anh theo bản năng đem cô đẩy ra một đoạn.

"Cách tôi xa một chút." Anh nhanh chóng đứng dậy.

Thấy Thẩm Lạc Dương đứng lên, hai người ngồi đối diện thấy vậy cũng đứng lên theo.

Thẩm Lạc Dương nhấc chân bước nhanh ra ngoài.

Hứa Kiều nhìn bóng dáng anh cùng với bóng dáng trong trí nhớ như chòng lên nhau, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.

Cô theo bản năng bước đi theo, bắt lấy ống tay áo của anh.

"Là anh, là anh đúng không, không đúng." Cô có chút nói không rõ ràng.

Bị cô bắt lấy ống tay áo Thẩm Lạc Dương rất không kiên nhẫn.

Tống Lâm cùng Trần Nhiên ở trong lòng có chút tán thưởng với cô gái này, rốt cuộc nhiều năm như vậy, dám trực tiếp túm lấy đội trưởng cũng chỉ có mỗi cô.

"Buông ra." Giọng lạnh lẽo của Thẩm Lạc Dương vang lên.

Nhưng Hứa Kiều lại không làm vậy, ngược lại ôm một cánh tay của Thẩm Lạc Dương vào trong ngực.

Cô dựa khuôn mặt vào áo khoác lạnh lẽo của anh thầm than nhẹ một tiếng.

Tống Lâm thẳng lưng đứng đó, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng trầm xuống.

Anh ta nghiêng đầu sang, lại phát hiện người dựa vào lưng mình là cô gái vừa nãy, Đàm đinh đang.

Cô ấy dựa vào lưng anh, đôi mắt hơi hơi nhắm lại, toàn bộ trọng tâm đều dựa vào trên người anh.

Anh theo bản năng liền chuẩn bị né tránh, nhưng không chờ anh động đậy, thanh âm từ phía sau liền truyền đến.

"Tôi sẽ ngã đó."

Nghe vậy, lưng anh hơi cứng đờ một chút, anh hiện tại có chút hoài nghi, cô gái này có phải đang say hay không, nhưng anh lại lạnh mặt, tiếp tục duy trì tư thế đứng thẳng lưng, để tùy ý cô nàng dựa vào trên người mình.

Ánh mắt Thẩm Lạc Dương lạnh lùng, quanh mình đều tỏa ra hàn khí.

Anh nhanh chóng vươn bàn tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo ra, Hứa Kiều liền buông lỏng tay, tay cô bị anh nắm ở lòng bàn tay, anh đột nhiên xoay người đi, sau đó đem đôi tay cô kéo ra phía sau.

Anh dùng một bàn tay kéo mặt cô lại nhìn thẳng vào mắt mình, còn bàn tay còn lại vững vàn chế trụ hai tay cô, lực đạo dùng vô cùng chính xác, vừa không để cô tránh thoát, cũng sẽ không làm cô cảm thấy đau đớn.

"Tỉnh chưa?" Anh lạnh lùng hỏi.

Hứa Kiều nhất thời không hé răng, cúi đầu, bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày ẩn ẩn bắt đầu sông cuộn biển gầm.

"Anh buông ra tôi, tôi khó chịu." Hứa Kiều không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hứa Kiều nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Lạc Dương ở quân đội ngây người như vậy nhiều năm, bị quản lý đặc thù nhiều năm, anh vẫn có thể rõ ràng nghe được tiếng của cô, anh duỗi tay đem mặt cô chuyển qua, để cô đối mặt chính mình.

Đôi mắt cô đang khép chặt lại, gò má ửng hồng, hai mày cũng gắt gao nhíu chặt lại, bộ dáng cực kỳ không thoải mái.

"Nơi nào không thoải mái?" Anh lạnh lùng hỏi.

Hứa Kiều cảm thấy dạ dày co rút một trận run rẩy, vị chua lập tức vọt tới cổ họng.

"Ôi" Hứa Kiều không thể kiềm chế được nữa.

"Cô..." Thẩm Lạc Dương chưa kịp nói xong, liền nghe được thanh âm cực kỳ bi thảm.

"Nôn."