Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Chương 32: Sinh nhật của Vương Nguyên và lời tỏ tình dễ thương




Ngày 8 tháng 11 năm 2024....... Vậy là ngày sinh nhật của Vương Nguyên đã đến. Bữa tiệc sẽ được tổ chức 7h tối nay.

14h chiều, tại nhà Vương Tuấn Khải....... Linh đang loay hoay trong bếp tìm nguyên liệu để chuẩn bị làm bánh sinh nhật tặng Vương Nguyên nhân ngày sinh nhật. Bỗng nhiên bà Hồng từ đâu đi đến trước mặt cô.

" Cháu đang làm gì vậy?"

" Dạ cháu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh sinh nhật tặng anh Vương Nguyên. Hôm nay là sinh nhật của anh ý."

" Ừ vậy cháu làm đi nhé. Cô có mấy bà bạn rủ đi đọc sách, uống nước. Mà hình như Tuấn Khải đang nằm trên phòng đấy cháu."

" Dạ! Cô cứ đi đi ạ."

Nghe Linh nói xong bà Hồng xách túi rồi đi ra cửa.

Linh loay hoay trong bếp một lúc, chuẩn bị xong nguyên liệu, cô quay ra ngoài định uống nước thì nhìn thấy Tuấn Khải đứng dựa người vào cầu thang từ lúc nào.

" Anh đứng đó từ lúc nào mà không lên tiếng vậy? Ngắm tôi à?"

" Ảo tưởng vừa. Cô đang làm gì vậy?" Khải nhếch mép.

" Tôi đang làm bánh sinh nhật tặng sinh nhật anh Nguyên. Tí nữa sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ ở đây đã rồi mới đi đến bữa tiệc lớn kia."

" Vậy để tôi làm cùng cô." Tuấn Khải nói rồi đi xuống và vào bếp với Linh.

" Này! Anh thì làm được cái gì chứ? Chỉ có phá thôi." Linh giương mắt nhìn Khải.

" Cô dạy tôi đi. Dạy cho tôi là được mà. Giờ đang buồn chán không có gì làm."

" Thôi được rồi. Vậy bây giờ bắt đầu nhé. Bước đầu tiên là............bla..bla" Linh bắt đầu kể cặn kẽ từng bước một.

Tuấn Khải chăm chú nhìn Linh. Nhìn vào thì thấy Khải rất chăm chú nghe Linh nói nhưng thực ra những lời cô nói đều không lọt vào tai anh. Anh chỉ chăm chú nhìn cô rồi bất giác mỉm cười.

" Anh có nghe tôi nói gì từ nãy đến giờ không đấy?" Bỗng cô thấy Khải quá yên tĩnh quay ra nhìn. Thấy mặt anh ngơ ngác, cô giơ tay lên huơ tay trước mặt anh.

" Vẫn nghe mà... Thôi...giờ biết cách làm rồi. Đi làm thôi." Khải giật mình, lúng túng trả lời.

Linh nhìn bộ dạng của anh với ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi lại thôi vì việc trước mắt là phải làm xong bánh sinh nhật.

15 phút sau, cả hai cũng đã làm xong kem phủ bánh.

" Mang ra kia để cho tôi đi." Linh đưa tô kem phủ vừa làm xong cho Khải. Khải đón lấy rồi mang bỏ sang kia.

"Úi." Không may ngón tay của anh quệt vào đống kem đó.

" Làm gì cũng hậu đậu vậy?" Linh quay ra nhìn.

" Này thì hậu đậu nè!" Khải nghe xong liền lấy tay dính kem quệt vào mặt Linh.

" Á.. Anh dám..Đợi đấy." Linh bỏ dở thứ cô đang làm, chạy đến bên kia lấy kem quệt lại vào mặt Khải.

" Này...Anh chết này..."

" Cô chết này..."

" Anh đứng lại cho tôi.."

...................................................................................... Tiếng nô đùa của Linh với Khải vang vọng khắp ngôi nhà.

4h, sau 2 tiếng, cuối cùng chiếc bánh cũng đã làm và được nướng xong.

" Tingggg..." tiếng lò nướng báo hiệu đã nướng xong. Linh mở lò lấy chiếc bánh ra đặt lên trên bàn. Hiện trường sau vụ chơi đùa vừa nãy vẫn còn là mặt của Linh và Khải dính đầy bánh kem.

" Xong rồi à? Để tôi gọi Thiên Tỉ, Đình Đình và Tử Vy. Hiện tại chỉ có mình Vương Nguyên đang bận tập luyện lại thôi nên chúng ta cứ yên tâm chuẩn bị trước đi. Đến 5h Vương Nguyên sẽ về." Khải nói.

" Ừ. Mau đi rửa mặt mũi đi còn chờ họ đến."

" OK!! Vậy là xong. Chỉ còn chờ anh Vương Nguyên đến nữa thôi." Đình Đình phấn khích reo lên sau khi cả bọn đã trang trí xong căn phòng để gây bất ngờ cho Vương Nguyên.

Đúng lúc đó, từ trong nhà mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn ra cửa thì Vương Nguyên đang mở cổng đi vào. Cả bọn liền tất tưởi chạy ra ngoài đón Vương Nguyên.

" Khoan đã rồi vào nhà sau." Tuấn Khải dang hai tay ra chặn đường Vương Nguyên.

" Mọi người làm điều gì mờ ám vậy?" Vương Nguyên ngơ ngác nhìn cả bọn.

" Nào nhắm mắt lại rồi đi vào. Vào rồi khắc biết." Thiên Tỉ vòng ra sau lưng Vương Nguyên, lấy hai tay che mắt anh rồi dẫn anh vào nhà.

" Happy birthday to you!!!!" Cả bọn hô lên khi dẫn Vương Nguyên vào nhà và mở mắt anh ra.

" Oaaa...Em nghĩ ngay là mọi người làm sinh nhật cho em mà." Vương Nguyên cười tươi rói.

"Nào nào vào cắt bánh thôi Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải giục Vương Nguyên.

Cả bọn ngồi ăn với nhau, cười nói rất là vui vẻ.

" Bây giờ đang có mặt mọi người đông đủ ở đây, em muốn mọi người làm chứng cho em một chuyện." Bỗng Vương Nguyên nói với tất cả mọi người.

" Chuyện gì vậy anh cứ nói đi em và mọi người sẽ nghe." Đình Đình hỏi.

Vương Nguyên quay sang Đình Đình nắm lấy tay cô kéo dậy. Đình Đình ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

" Đình Đình, làm bạn gái anh nhé!" Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đình Đình với vẻ mặt rất dễ thương.

Đình Đình nghe xong bất ngờ đến nỗi đứng hình. Trong lòng cô vừa vui sướng vừa ngại ngùng. Vương Nguyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó nhìn cô.

" Em.......Em đồng ý...." Đình Đình e thẹn nói.

" Xin chúc mừng... Chúc mừng....." Sau lời nói của cô cả bọn vỗ tay vang khắp nhà.

Giờ khuôn mặt của Vương Nguyên không còn như mấy phút trước nữa và đã thay vào một nụ cười sung sướng. Vương Nguyên vui mừng đến mức ồm chầm lấy cô.

" Vậy là em đã có bạn gái trước anh rồi nha Nguyên Tử!!" Tuấn Khải vỗ vai Vương Nguyên. ( Nguyên Tử là cách mà Tuấn Khải thường hay gọi Vương Nguyên ở nhà.)

" Còn điều nữa là tối nay tại bữa tiệc sinh nhật của em, em sẽ công bố Đình Đình là bạn gái mình." Vương Nguyên nói.

" Anh Khải với Vương Nguyên lần lượt công bố bạn gái luôn à. Bỏ rơi em rồi." Thiên Tỉ cười.

" Vậy chú mau kiếm một cô đi rồi bọn anh nhất định mở tiệc to cho cả hai chú đã kiếm được người yêu. Còn anh chắc còn lâu. Anh chỉ là giả thôi." Tuấn Khải trả lời.

Nghe xong lời Tuấn Khải cả bọn cười rộ lên. Cả căn phòng ngập tràn tiếng cười.

Cuối cùng, sau mấy tháng nhà Linh cũng xây xong. Ngay ngày hôm sau cô chuyển về nhà mới...

" Cháu đi rồi cô hơi buồn đấy!" Bà Hồng giọng buồn buồn.

" Dạ! Cháu vẫn là hàng xóm của cô mà, thi thoảng cháu sẽ sang chơi." Linh cười.

" Ừ! Đợi cô tí, cô nhờ Tuấn Khải mang đồ sang giúp cháu."

" Dạ!"

" Khải ơi! Ra mang đồ sang giúp Linh về nhà đi." Bà Hồng gọi.

Tuấn Khải chạy ra, mọi lần anh đều cau có nhưng lần này lại không. Anh và cô mang đồ sang nhà cô. Đẩy cửa bước vào căn nhà mới còn toàn mùi sơn.

" Cô tự dọn đồ nhé! Tôi về đây!" Tuấn Khải nói rồi quay ra cửa.

" Ừ được rồi!" Linh trả lời.

" Cô đi quả thật tôi chẳng biết cãi nhau với ai nữa. Hơi buồn thật." Tuấn Khải quay lại dựa vào cửa.

" Thế sao? Tôi cũng thấy vậy. Mà tôi vẫn còn là quản lí riêng của anh mà, thể nào cũng sẽ còn cãi nhau nhiều thôi."

" Cũng đúng! Thôi tôi về đây. Hẹn ngày gặp lại." Khải cười rồi trở về.

Còn mình Linh ở lại trong nhà, nhìn theo bóng lưng Khải cô cũng bất giác cười..