Bạn Trai, Hắn Mĩ Nhan Thịnh Thế

Chương 3




Edit: Peach Flower

Beta: Peach Flower

- ----------------------------------------------------------------------------------------

Thời Duật chỉ cần nghĩ đến việc trở về sẽ phải nhìn những cô gái xa lạ liền cảm thấy rất phiền, mỗi ngày bị người lạ quấy rầy còn chưa đủ, bây giờ về nhà cũng muốn tiếp tục. Thời Thịnh Dương nhìn mấy người ở ghế đối diện đang nói chuyện, liền thở dài nói với em trai:

"Dù có như nào thì cũng phải trở về thăm ba mẹ chứ, cũng đã hơn hai tháng rồi."

"Đã biết."

Thời gia luôn chú trọng mối quan hệ gia đình, Thời Duật không có cách từ chối, cùng lắm khi trở về không để ý tới những cô gái kia là được. Thời Duật đứng lên, bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà màu lam đậm khiến anh có thêm một chút khí chất tươi sáng, không còn lạnh lùng như một sát nhân. Ở trong nhà của anh, chỉ có phòng ngủ mới thể hiện ra hơi thở một người làm nghệ thuật, còn ở những vùng khác đều cảm nhận được một chút ấm áp, đương nhiên đây cũng là do mẹ Thời sắp xếp. Mở tủ quần áo, nhìn lướt qua, Thời Duật lấy ra một bộ mới nhất mặc vào. Nếu không phải là trường hợp quá trang trọng, anh bình thường đều ăn mặc rất giản dị, nhưng cũng không ngăn được khí chất tuấn tú cao lãnh của bản thân. Lấy lời bạn thân Thời Duật nói thì đại khái,chỉ có chùm tóc đuôi ngựa kia mới chứng minh thân phận nghệ thuật gia của anh. Vừa ra khỏi cửa, một luồng khí nóng như muốn ôm chầm lấy anh, cho dù việc trồng cây xanh ở đây có vẻ thực hiện tương đối tốt. Thời Duật nhíu nhíu mày, đi thẳng ra gara.

"Tiểu Duật năm nay cũng hai mươi sáu rồi thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng nắm tay con gái!"

Mẹ Thời ngồi trên sofa thở dài, hiển nhiên vô cùng lo lắng việc con trai thứ hai gặp vấn đề tình cảm.

"Thật vậy chăng? Tôi còn tưởng Tiểu Duật kết giao với rất nhiều cô gái cơ, nghệ thuật gia trong phương diện tình cảm đều tương đối phóng khoáng mà!" Một vị phu nhân cười nói thân thiết với mẹ Thời.

Ha! Mẹ Thời trước đây luôn luôn ôn nhu tao nhã trong lòng cũng phải mắng một câu, Tiểu Duật nhà bọn họ không biết trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì mà cho đến giờ đều bày ra bộ dạng ghét bỏ đối với phụ nữ. À không, bà đã thử qua hình mẫu ôn nhu, nhu thuận hình như đều thất bại, vậy lần này tìm một người có phong cách nóng bỏng xem sao.

Vừa vặn có một công ty muốn hợp tác, bèn cho người tới gặp mặt Thời Duật. Anh đem xe dừng ở trước cổng viện, quản gia đã ngay lập tức chạy vào báo tin cho mẹ Thời.

"Tiểu Duật lại đi, cái này... Tiểu Nhã hay con theo ta đi ra ngoài xem sao?" Mẹ Thời hơi do dự hỏi.

"Vâng thưa bác gái."

Thời Duật vừa xuống xe liền nhìn thấy hai người phụ nữ xa lạ đứng bên cạnh mẹ mình, cái người trẻ tuổi kia còn mặc một chiếc váy ôm mông màu đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn của cô ấy.

"Tiểu Duật mau tới đây. Đây là Tiểu Nhã, hai con làm quen một chút, đều cùng một lứa tuổi sẽ có nhiều chuyện để nói mà." Mẹ Thời cười mỉm nói. Thời Duật hơi cau mi, nhìn mẹ Thời đứng ở sau anh trai nhìn mình lắc đầu, đành phải gật đầu giả bộ đồng ý.

"Mẹ, mọi người đều vào nhà đi, bên ngoài trời nóng." Thời Thịnh Dương nói.

"Được, được." Mẹ Thời cảm thấy mỹ mãn liền quay người đi vào đại sảnh, mọi người cùng đi theo sau. Thời Thịnh Dương khoảng thời gian này đều phát ngốc ở nhà vì vợ mới sinh con trai, hai người họ vừa mới ngủ một chút liền bị mẹ ép buộc gọi cho Tiểu Duật. Thực sự anh muốn nói rằng, tình cảm nam nữ này đều không thể cưỡng cầu, nếu duyên phận đến thì tự nhiên có thể nước chảy thành sông.

Ngồi hơn một giờ, Thời Duật càng ngày càng thấy phiền chán, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa lạ, còn có hai ngươì phụ nữ nói chuyện ầm ĩ khiến anh không thể nào chịu nổi.

"Mẹ, con đau đầu, lên phòng nghỉ ngơi trước." Thời Duật nói xong liền đi lên trên tầng, Thời Thịnh Dương thấy thế cũng nói muốn lên xem vợ mình.

"Gần đây công việc rất bận à?" Hai người lên tầng 2, Thời Thịnh Dương đi phía sau hỏi.

"Vẫn như cũ." Thời Duật thuận miệng nói: "Thân thể chị dâu gần đây thế nào?"

Thời Thịnh Dương nhớ tới vợ yêu đang ở trong phòng, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên ý cười khó có thể phát hiện:

"Khôi phục cũng khá tốt rồi. Cháu của em lớn nhanh nữa, làm cho mẹ nó chịu không ít khổ cực."

"Vâng."

"Không phải lúc trước nói muốn đi Pháp nghỉ ngơi một thời gian, sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì thế?"

Em trai nhà mình từ nhỏ đã có thiên phú trong lĩnh vực hội họa, hai năm trước có một vài người cùng lứa đã mở triển lãm tranh, còn Thời Duật lại vẫn luôn bình tĩnh. Tuy rằng Thời Thịnh Dương không am hiểu nghệ thuật thì cũng biết thứ này phải dựa vào linh cảm. Cho nên anh có chút lo lắng cho Thời Duật.

Thời Duật vừa vươn tay định mở cửa phòng mình, nghe được câu hỏi kia hơi dừng một chút, sau đó quay người lại nói:

"Em muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

"Ừ. Em cũng không cần ép buộc bản thân quá mức, trong nhà cũng không thiếu tiền, cứ sống tốt với chính bản thân mình là được rồi."

Không chỉ Thời Thịnh Dương mà toàn bộ Thời gia đều rất để ý đến tình huống tâm lý của Thời Duật. Cũng không rõ năm nó ai đã nói rằng, nghệ thuật gia chỉ cần tâm lý có chút biến động nhỏ cũng có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết, đặc biệt là những người có thiên phú tốt. Lúc ấy Thời gia còn không ngừng nhận được những lời khen ngợi cả trong và ngoài nước đối với Thời Duật, đặc biệt còn nói anh rất trầm mặc. Chính từ lúc ấy mới dẫn đến sự quan tâm quá mức của Thời gia đối với Thời Duật.

"Ừ." Thời Duật nhàn nhạt đáp ứng, quay đầu nhìn xuống hai người ở dưới tầng nói:

"Anh, anh không giúp em chống đỡ thì cũng đừng giúp mẹ."

Thời Thịnh Dương đang muốn mở miệng giải thích thì mẹ Thời đã đi tới đứng ở sau lưng, hiển nhiên là đã tiễn hai người kia trở về.

"Giúp mẹ gọi con về một chút thì làm sao? Mẹ mấy tháng rồi đều không được gặp con." Mẹ Thời có chút mất hứng nói.

"Mẹ, mẹ có biết không rằng con đối với những người phụ nữ kia không có lấy một chút hứng thú." Thời Duật bất đắc dĩ nói.

"Làm sao lại không có hứng thú? Hay là Tiểu Duật, con thích đàn ông?" Mẹ Thời nghiêm túc cẩn thận hỏi.

Hai người đứng trước cửa phòng đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Thời Duật lên tiếng phá vỡ cục diện rối rắm này.

"Không thích những người phụ nữ kia không có nghĩa là con thích đàn ông, mẹ, có phải mẹ xem TV hơi nhiều rồi không?"

Mẹ Thời lắc đầu, uỷ khuất nói:

"Mẹ nghe nói những nghệ thuật gia đều là như vậy."

Mẹ Thời tuy rằng sinh ra trong danh môn, nhưng đối với lĩnh vực nghệ thuật không tính là quá hiểu biết. Bà vì con trai thứ hai nên mới chú ý nhiều một chút. Cái này rõ ràng là vấn đề do cái nguồn tin sai lệch kia.

"Con xác định con thích phụ nữ." Sắc mặt Thời Duật không tính là dễ chịu nói ra.

Mẹ Thời trước tiên ánh mắt sáng ngời, nhưng sau đó lại chậm rãi ảm đạm xuống:

"Cái kia, những người phụ nữ kia con một người cũng không thích. Cô gái lần trước mẹ cảm thấy rất tốt mà, vừa ôn nhu lại xinh đẹp."

"Nói quá ít, giống như bị câm vậy." Thời Duật không nghĩ ngợi liền nói ra. Mẹ Thời nghe vậy lập tức nói:

"Thế thì cô gái vừa nãy ở dưới tầng cao 1m7, khuôn mặt cũng sáng sủa hào phóng."

"Ngực quá lớn." Thời Duật vẫn như trước không chớp mắt nói ra.

"............." Mẹ Thời thế nhưng lại không biết nói thế nào nữa.

"Thế thì con cứ chọn cho tốt!" Mẹ Thời trợn trắng mắt liếc con trai mình sẵng giọng, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự khẳng định với Thời Duật.

Tuy rằng thất bại trong việc giới thiệu đối tượng cho con trai nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến mẹ Thời, bà vô cùng hăng hái chuẩn bị những món ăn mà Thời Duật thích. Không khí trong nhà vô cùng khác lạ, khiến khi Thời Khang trở về liền bị doạ giật mình.

Ở trong phòng ngủ, Thời Duật lật qua lật lại những bản vẽ trên giá sách, vẫn là hết sạch sức lực. Anh cứ đến mùa hè lại như vậy, luôn luôn mệt mỏi. Liếc mắt nhìn quanh một lần, Thời Duật đi đến chỗ máy tính nhỏ ngồi xuống, định chơi một chút trò "Dò mìn". Trò chơi này trước đây hồi còn nhỏ anh vô tình tìm đựơc, vì thế Thời Duật nhiều năm không đổi luôn tò mò nhưng lại "vô duyên" với máy tính. Chiếc máy hiện đại nhất năm đó bây giờ đã là đồ cổ rồi. Bởi vì chỉ giữ lại một trò chơi nên Thời Duật mang máy tính lên xem một chút, nếu không sau này nó lại bị anh làm hỏng, không còn cơ hội để chơi nữa. Tay anh quơ sang bên cạnh tuỳ tiện cầm lấy một chiếc kính chống ánh sáng xanh, Thời Duật quyết định chơi trò Dò mìn.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------

Gần đây trong trường có không ít thầy cô tham gia một cuộc thi phạm vi cả nước, cần phải chuẩn bị rất nhiều thế nên lớp Hạ Thập hoãn lại khoá học một chút. Hạ Thập nhìn vào thời khoá biểu, phát hiện chiều thứ tư không có tiết, vừa hay cũng không cần đi làm ở cửa hàng máy tính hay tiệm đồ ngọt, vì vậy cô muốn nhận công việc phát tờ rơi. Cô cầm điện thoại, mở ra một diễn đàn, nhìn xem ngày hôm ấy có công việc mình làm được không. Loại việc phát tờ rơi này thời gian làm rất linh hoạt, tiền công là 10 tệ một giờ. Hạ Thập tính tính thời gian, một buổi chiều có thể kiếm được nhiều nhất 70 tệ, hơn nữa buổi tối còn được bao cơm. Không chút do dự, Hạ Thập nhắn tin trao đổi với bên thuê.

"Thật vất vả mới được nghỉ một buổi chiều, cậu còn muốn đi ra ngoài làm ư?"

Nghe thấy Hạ Thập thuận miệng nói thứ tư tuần sau sẽ được an bài công việc, Phù Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào dáng người gầy yếu của Hạ Thập, không đồng ý cau mày nói.

"Dù sao ở phòng ngủ cũng không có việc gì làm mà." Hạ Thập nở một nụ cười với cô, nhẹ nhàng nói.

"Trời nắng to như này, nhỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?" Phù Tiểu Thanh vẫn là không đồng ý, "Chỉ vì chút tiền ấy, không đáng giá!"

Hạ Thập trầm mặc một chút, sau đó vẫn ôn nhu cười nói: "Không liên quan nha, từ nhỏ tớ đã chịu được nóng. Hơn nữa những người khác cũng cùng nhau phát đơn, họ có thể thì tớ cũng có thể."

"Cậu!" Phù Tiểu Thanh có chút nóng nảy, nhưng cô cũng không phải là người lỗ mãng, sợ nói sai sẽ làm tổn thương đến người bạn cùng phòng, chỉ có thể quay đầu coi như không để ý.

Đến thứ tư, Hạ Thập lưng đeo một chiếc balo chuẩn bị đi đến nơi đã hẹn thì Tạ Văn Vũ gọi cô lại.

"Đây là mấy hôm trước tớ mua nước hoắc hương chính khí, công dụng rất tốt, cậu mang theo đi."

*Hoắc hương chính khí là một vị thuốc đông y chuyên trị cảm, phong hàn, sốt, đau đầu, kém ăn và ỉa chảy*

Hạ Thập ngẩn người, dịu dàng nói cảm ơn, sau đó cất nó cẩn thận vào chiếc balo màu đỏ đã bị phai màu của cô. Vừa mới đi vài bước, Phù Tiểu Thanh trong tay mang đủ thứ hùng hùng hổ hổ chạy vào:

"Ôi, Tiểu Thập, may mà cậu chưa đi. Hiệp hội ăn vặt của tớ tụ họp, mua một đống lớn đồ uống, tớ lười đứng ở kia, liền nhanh trí mang đồ uống về." Phù Tiểu Thanh đắc ý nói: "Chúng ta mỗi người một chai."

Phù Tiểu Thanh nói xong đưa cho Tạ Văn Vũ một chai, sau đó mới đưa cho Hạ Thập.

"Cảm ơn." Hạ Thập mím mím môi, ngẩng đầu nói với Phù Tiểu Thanh.

"Ừ ừ, tớ muốn chơi game, cậu mau đi làm đi." Phù Tiểu Thanh phất phất tay cho có lệ, đặt mông xuống ngồi trên ghế tựa, cảm thán nói:

"Vẫn là phòng bọn mình tốt nha, có thể tự do tự tại đánh PUBG!" Tạ Văn Vũ nhìn Phù Tiểu Thanh loay hoay trên điện thoại, kỹ thuật diễn quá kém, nhịn không được đập tay lên trán, thực sự rất ngu ngốc.

"Cái kia, tớ đi trước đây."

Hạ Thập đi ra ngoài cổng khu ký túc xá. Giữa hè, toàn bộ đường cái nhiệt độ đều rất cao. Hạ Thập đi dọc về phía trạm xe buýt trước cổng trường cũng không thấy được vài học sinh. Nhưng điều này không có nghĩa là trên xe buýt không có ai. Cô ngồi nửa tiếng trên xe, tới nơi lưng áo đã ướt đẫm.

Đến giờ hẹn, một người quản lý dẫn bọn họ tập hợp lại một chỗ, sau đó phân công nhiệm vụ. Thực ra, công việc chủ yếu là mỗi người dùng balo của mình nhét thật nhiều tờ rơi, sau đó lại cầm một chồng đứng ở trung tâm thương mại và đường cái để phát. Vài người nhanh trí nói muốn đi phát ở trung tâm thương mại, Hạ Thập đương nhiên bị phân đến phát ở trên đường cái. Trung tâm thương mại có nhiều người, công việc hoàn thành rất nhanh, bên trong còn có điều hoà, so với đứng trên đường cái tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Hạ Thập biết, nhưng cuối cùng một câu oán giận cũng không có, lẳng lặng đem balo đầy ắp tờ rơi, trên tay cầm theo một chồng lớn đi đến đường cái.

"Tốt lắm, mọi người mau đi phát đi, trong túi hết thì lại đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại để bổ sung, sau khi hoàn thành thì tập trung ở tầng một." Quản lý nói xong, những người khác cũng lập tức tản ra.