Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 366: Di Thư




Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những khả năng đó xảy ra. Tôi sờ tay lên bụng tự nói với bản thân, chúng tôi đều đã chuẩn bị trong thời gian dài như vậy cho lần quyết đấu sau cùng. Dù cho kết quả xảy ra là thế nào, tôi cũng sẽ không khóc, tôi sẽ bảo vệ thật tốt cho con của mình. Chờ đến khi con lớn lên, tôi sẽ nói cho nó  biết, cha nó là một anh hùng.

Tông Thịnh lái xe, quay sang nhìn tôi rồi nói: “Em đừng lo lắng quá, dự án quốc lộ đó đã có người hỏi từ lâu rồi. Mai anh đem hợp đồng mua bán đi là có thể thu tiền về rồi. Giờ, mình còn Ưu Phẩm. Anh tin chắc Ưu Phẩm sẽ mang lại cho nhà mình càng nhiều tiền hơn thế. Ưu Phẩm của mình, từ thiết kế, bố cục đến thi công anh vẫn luôn theo sát nên anh tuyệt đối tin tưởng.”

Anh cho rằng tôi lo lắng vấn đề tiền nong, tôi quay đầu sang cười: “Em cũng tin anh.”

Xe ngừng trong sân đá, Tông Thịnh không xuống xe ngay mà tắt đèn xe, nhìn vào kính chiếu hậu thấy một chiếc xe điện đang chạy trên đường phía sau. Khu vực này, người đi xe điện cũng không nhiều, người mua biệt thự khu này đều đi ô tô. Tôi ở đây nửa năm rồi, những lần thấy xe điện đều là người giúp việc đi mua đồ ăn. Giờ đã tối muộn mà còn có người đi xe điện ở đây, ăn trộm hay sao?

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Xe kia theo đuôi anh ba bốn hôm nay rồi.”

“Ăn trộm rình mò sao? Tính vào nhà mình ăn trộm gì sao?”



“Không phải, là cảnh sát kia. Ông ta vẫn nghi ngờ mình có kế hoạch mưu sát lão hai mươi tệ, coi chúng ta như nghi phạm mà điều tra.”

“Ông ta sẽ không tra ra gì chứ?”

“Có thể tra ra gì chứ? Trừ phi ông ta là đạo sĩ cảnh sát, gọi quỷ lên hỏi chuyện.” Tông Thịnh lầm bầm. “Không biết đêm Nguyên Tiêu có trúng ca trực của ông ta không nữa, nếu bị theo dõi thì sao?!”

Anh do dự vài giây rồi nói với tôi, “Đợi anh qua nói vài câu với ông ta.”

Đèn xe lại sáng lên, xe chạy ra ngoài. Chúng tôi bắt kịp chiếc xe điện kia ở cổng tiểu  khu. Tông Thịnh cũng không nể nang mà lái xe chặn ngang cổng, rồi xuống xe chờ xe kia chạy tới.

Xe dừng lại, Tông Thịnh quay sang tôi bảo: “Trong xe có thuốc lá.”

Tôi lục hộc đựng đồ lấy thuốc ra đưa cho anh, nhìn anh cầm bao thuốc đi tới xe điện kia. Ông cảnh sát già ngồi trên xe cười ha hả chờ anh tới.

Tông Thịnh đưa thuốc tới, khum bàn tay châm lửa cho ông ta, cùng nhau phun mấy vòng khói rồi nói: “Đại thúc à, nếu chú một mực muốn theo dõi tôi vầy, tôi cũng chỉ có thể nói thật với chú là mấy ngày này tôi chỉ muốn an ổn bên gia đình, rồi viết di thư, vì tôi thật sự không biết mấy hôm nữa liệu sẽ có chuyện gì xảy ra, có thể tôi sẽ chết. Chú đi theo tôi, coi chừng bị tôi liên lụy đó.”

Ông ta vẫn cười ha hả: “Yên tâm, nếu cậu có chuyện thì thân là cảnh sát nhân dân tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu cậu. Tôi làm cảnh sát bao năm rồi, có cái gì mà chưa thấy chứ, bao cậu không chết luôn.”

Tông Thịnh vươn tay nhét bao thuốc lá vào túi quần ông ta rồi quay về xe. Lúc này, cũng có xe trở về bấm còi ý bảo chúng tôi lùi khỏi đường đi. Tông Thịnh lên xe xoay đầu xe, nhường đường.

Tôi quay đầu lại nhìn ông cảnh sát vẫn yên lặng hút thuốc.

Tôi nghĩ  nếu giờ tôi nói hết mọi chuyện cho ông, bảo ông không cần nhúng tay vào, liệu ông có tin không?

Đấu Phong Thủy trước giờ chưa bị truy cứu bao giờ.

Mấy ngày còn lại trước Tết, Tông Thịnh vô cùng bận. Ngày đi làm cuối tôi vẫn đến văn phòng. Bên phía công ty đã nghỉ, ở văn phòng chỗ Ưu Phẩm thì chỉ làm buổi sáng. Tông Thịnh cầm xấp phong bì lì xì đi phát cho công nhân về quê ăn tết, hứa hẹn công việc cho năm sau.

Công nhân vốn là nông dân, họ thường nhận tiền xong qua Tết sẽ nghỉ, nên Tông thịnh phải cùng đốc công nói lời động viên hứa hẹn để ra Tết mọi người sẽ quay lại làm.

Bên văn phòng bên này thì cả đám Tiểu Mễ hân hoan nhảy nhót, sáng vào nhận lì xì rồi chiều về nghỉ ăn Tết.

Tông Thịnh từ công trường ra, trong tay còn cầm một xấp bao lì xì. Đi vào phòng, đứng ở bên cạnh Tiểu Trần. Tiểu Trần lập tức cười nói: “Mọi người đều lại đây, đều lại đây a. Để cho người phụ trách công trường chúng ta kiêm ông chủ nói chuyện nào.”

Nói chuyện gì chứ, là phát lì xì. Tông Thịnh nói vài câu cổ vũ nhân tâm, cảm tạ mọi người đã cố gắng, rồi phát bao lì xì.

Mọi người nhận hết cả nhưng trong tay Tông Thịnh vẫn còn cầm một phong bì to, anh đi xuyên qua mọi người đi về chỗ tôi.

Tôi ngồi ở trước bàn, nhìn tông Thịnh đi về phía tôi, áo khoác đen, âu phục chỉnh tề, nhìn thật chuyên nghiệp. Nhìn anh thật sự soái khí bừng bừng đi tới thật có cảm giác đang xem phim ngôn tình. Tôi vội đứng lên thì anh đưa bao lì xì tới trước mặt:

“Em, cảm ơn em suốt nửa năm qua đã luôn cố gắng.”

“Em cũng có á?” Tôi kinh ngạc nở nụ cười.

“Em cũng ở bộ phận chúng ta, có đi làm, thì cũng có thôi mà.

Tôi nghĩ mình đi làm chẳng được mấy buổi, người ta được bao tầm năm sáu ngàn, tôi thì có lẽ được một hai  ngàn.

Tông Thịnh đi ra ngoài nói: “Anh đi lái xe lại, chút mình về thẳng quê.”

Tông Thịnh vừa ra đi, Tiểu Mễ đã tới khoác tay lên vai tôi: “Lì xì được nhiêu vậy, bà chủ ơi?”

Tôi đẩy chị ấy ra, cười nói: “Ít hơn chị mà.”

Tiểu Mễ tiếp tục: “Coi nào coi nào, chị muốn biết chênh lệch bao nhiêu nào.”

Bao nhiêu người cùng lãnh lì xì nhưng cũng không ai hỏi ai được bao nhiêu, nó là bí mật của mỗi người. nhưng tôi và Tiểu Mễ thì khác, chúng tôi quan hệ khá tốt, với lại tôi cũng không còn làm nữa nên Tông Thịnh có cho tôi nhiều ít ra sao cũng không khiến mọi người so đo.

Tôi  mở phong vì, kéo ra. Bên trong không có tiền, mà là một tờ giấy trắng.

Tiểu Mễ tò mò: “Cái gì thế? Không phải tiền à? Nhẫn hả? hay giấy chứng  nhận nhà đất?”

Tôi vội thả vào, quay đầu cười nói: “Thư tình!”

Tiểu Mễ xìu mặt. “Thời buổi nào mà còn thư tình chứ, đưa một giấy sở hữu nhà thì đảm bảo thật sự lãng mạn hơn thư tình nhiều.”

Tôi không nói gì, chỉ cười cười, thu thập đồ đạc đi ra ngoài nói: “Hẹn sang năm gặp  lại, em về đây.”

“Xe còn chưa tới, vội gì chứ? Thư tình thôi mà bấn loạn thế?”

Tôi ra khỏi văn phòng vội vàng mở thư ra xem.

Trên đường phố rộn ràng người đi sắm Tết.

Tôi siết chặt túi quanh người rồi mở phong bì ra. Khi nhìn thấy tờ giấy, tôi nghĩ tới lời anh nói với ông cảnh sát kia. Viết di thư ư?

Tôi không dám mở ra trước mặt Tiểu Mễ mà chạy ra ngoài chính là vì nguyên nhân này.

Tờ giấy được rút ra, trước mặt tôi chỉ có một câu:

“Nhất định phải chờ anh trở lại!”

Nhìn thấy  nét chữ hơi run rẩy, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được khi anh viết những chữ này tâm tình vừa phức tạp, lại vừa khẩn trương.

“Tích”

Âm thanh vang lên. Anh không cho tôi thời gian để suy nghĩ, xe đã ngừng cách tôi không xe. Tôi vội cất phong bì rồi lên xe, cười với anh.

Trong lòng tôi có cảm giác, có lẽ anh đang tự viết di thư cho bản thân, chỉ là không biết nên nói gì, chỉ nhấn mạnh điều mình tin tưởng nhất viết ra.

Về quê, chúng tôi đi thẳng về nhà Tông Thịnh. Vì bụng tôi cũng đã to, ông bà không hỏi gì nhiều mà bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi, tới bữa sẽ gọi tôi. Còn Tông Thịnh thì theo ông vào phòng khách nói chuyện công việc.

Tôi lên lầu. Phòng đã được quét tước dọn dẹp, sạch sẽ chỉnh tề. Trên bàn còn bày một chữ 福 Phúc nho nhỏ để chúng tôi trang trí trong phòng. Tôi đã rất mệt, ngồi trên giường, lại mở túi lấy bao lì xì ra ôm vào ngực, thì thầm: “Em sẽ chờ anh. Vẫn luôn chờ anh.”

Tôi cởi giày, giũ chăn. Vẫn là chiếc chăn lần trước, chỉ là đã lồng thêm ruột chăn vào. Chăn giũ thẳng, rơi ra một phong bì lì xì. Tôi kinh ngạc, sao lại có lì xì ở đây? Hay là bà ở trong phòng chúng tôi làm bao lì xì cho mọi người xong rồi làm rơi lại một cái?

Tôi cau mày nhặt lên, mở bao lì xì xem.

Trong bao là một xấp tiền đỏ chói, một tờ giấy đỏ có viết chữ. Là bát tự của tôi và Tông Thịnh, tôi đọc cũng không hiểu mấy, chỉ hiểu là bát tự chúng tôi hợp nhau, tốt cho hôn nhân. Hóa ra, bát tự chúng tôi thật sự xứng đôi.

Tôi cũng hiểu rồi. Không phải là bà làm rơi, mà bà cố tình đặt ở đây để tôi mang về nhà, xem như bát tự đã hợp, hôn sự đã định. Tờ bát tự này mang về nhà chúng tôi, ba nếu nhận thì coi như là đồng ý, hai nhà thương lượng ngày tháng ổn thỏa thì có thể kết hôn.

Nhưng hiện giờ, nhà anh đang trong giai đoạn cần tiền, chính là thời điểm cần tiền để chuyển  mình, vậy mà vẫn còn có ý đưa tiền cho nhà chúng tôi vì hôn sự này.