Bạn Trai Nhỏ

Chương 52




“Biết Như Vọng ở đâu rồi?” Châu Sâm hỏi

Ông Như Mạn gật gật đầu.

“Ở chỗ Thu Nhiên”

Như thường lệ, Thu Nhiên thường ra ngoài ăn sáng sớm rồi đi làm, kết quả hôm nay vừa đi không xa liền thấy Ông Như Vọng đang khốn khổ dựa vào bức tường.

Cậu là em trai của Ông Như Mạn, trong lòng Thu Nhiên luôn định vị là như thế.

Nhìn thấy cậu có vẻ rất không thoải mái, cô liền lấy khăn giấy rồi đưa qua.

“Cậu không sao chứ?”

Ông Như Vọng ngước lên nhìn cô một cái, nhận lấy khăn giấy của cô đưa lên lau miệng.

“Cảm ơn.” Cậu đứng thẳng dậy, cúi đầu bước qua cô.

Thu Nhiên do dự nửa giây rồi đi theo: “Em làm sao vậy?”

Ông Như Mạn sao lại để em trai hành xác một mình ngoài đường như vậy?

Có lẽ hai người này đã xảy ra vấn đề gì rồi, hoặc có thể tên nhóc này cãi nhau với bạn gái chăng?

Lúc này trông Ông Như Vọng vô cùng yếu đuối, chẳng nói chẳng rằng, thực ra cậu chỉ sợ mình mở miệng liền không nhịn được mà nghẹn ngào khóc lên.

Cậu thực sự không thể chấp nhận nổi mà, tại sao lại là Châu Sâm?

Tại sao lại là an hem tốt của cậu?

Có phải chính cậu đã dẫn sói vào nhà hay không?

Cậu lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Thu Nhiên đứng yên, lấy điện thoại ra gọi điện cho Như Mạn.

“Chị Như Mạn, em gặp được em trai chị ngoài đường, nhìn nó có vẻ sao sao ấy.”

“Giờ em có thể trông chừng nó giùm chị được không? Chị qua ngay đây.”

“Vâng, vậy em đi theo đã, có gì em gửi tin nhắn cho chị nhé.”

“Được.”

Thu Nhiên cúp điện thoại xong liền nhanh chóng đuổi theo.

Cô biết bây giờ không thể để lộ ra là mình đã gọi điện thoại cho Ông Như Mạn, không thì chắc chắn cậu ta sẽ chạy mất.

Thế là cô đành cứ âm thầm đi bên cạnh cậu, cũng không dám nói gì, chỉ im lặng đi.

Ông Như Vọng phiền muốn chết, quay sang chất vấn: “Chị đi theo em làm gì vậy?”

“Chẳng làm gì cả.” Cô vốn dĩ định nói đường là của cậu làm đấy à, nhưng lại nghĩ hiện tại không thể nói thế được, thế là đành trả lời một câu vô thưởng vô phạt

Ông Như Vọng bước đi càng lúc càng nhanh, thậm chí giống như đang chạy. Thuộc tính ẩn của Thu Nhiên chính là người yêu thích chạy marathon, cho dù có chạy hàng chục km vẫn cứ là ok, huống gì kiểu chạy như đi bộ của Ônng Như Vọng thế này.

Vì thế bất kể Ông Như Vọng có đi đến đâu cũng không thoát khỏi cô, ngọn lửa cuối cùng bùng lên, cậu bực mình dừng lại trước mặt cô, hỏi:

“Chị rốt cuộc muốn làm gì hả?”

“Không làm gì cả, thấy em cứ có gì đấy sai sai, nên chị đi theo em thôi.”

Ông Như Vọng nháy nháy mắt, nhìn cô: “Cảm ơn, nhưng mà em không cần, nếu mà chị thích làm việc thiện thế thì đi giúp mấy người ăn xin ngoài đường kia kìa.”

“Chị không đấy.” Thu Nhiên quả quyết cự tuyệt.

Ông Như Vọng cũng không thèm để ý đến cô nữa, tiếp tục đi.

Thu Nhiên vẫn cứ đi bên cạnh như cũ. Lúc đi ngang qua một quán mì chua cay Trùng Khánh còn nhịn không được mà nuốt nước bọt.

“Này, cái gì nhỉ, hay là ăn gì đấy rồi hãy đi được không, chị đói quá.” Thu Nhiên có chút đi không nổi, nhất là đứng trước cửa quán lỳ chua cay thơm như này.

“Chị muốn ăn thì đi mà ăn một mình, em không ăn.” Cậu không hề có ý định dừng lại.

Thu Nhiên cuối cùng cũng chỉ đành nhẫn nhịn chạy theo.

Theo cả mấy chục mét sau, Ông Như Vọng tuyệt vọng triệt để, cái người này, đánh không được mắng không xong, vừa giờ như thế với Ông Như Mạn cậu đã rất hối hận rồi.

Ma xui quỷ khiến liền dừng bước.

Bụng nhỏ của Thu Nhiên không ngừng kêu, to đến mức cậu cũng nghe được.

Thực ra sau khi ra khỏi nhà, cơn giận của cậu cũng đã vơi đi ít nhiều, hiện tại cậu chỉ là không muốn gặp lại Như Mạn, không muốn đối diện với cô mà thôi.

Do đó, thay vì đi lang thang không mục đích, thì dừng lại ở quán ăn cũng không có gì khác biệt cả.

Thu Nhiên cảm thấy kỳ quái, cũng không biết sao tên nhóc này lại đột ngột đồng ý đi ăn sáng với cô.

Vả lại hôm nay cô có lí do hợp lý, đường đường chính chính để không phải đi làm, do đó vừa vào quán, Thu Nhiên liền gọi ngay hai tô mỳ.

Hai người ngồi đối diện nhau, không nói năng gì, đầu của cô cứ liên tục nhìn về phía cửa sổ.

Đợi phục vụ bưng mỳ đến, đặt trước mặt mỗi người một tô mỳ.

Phục vụ vừa đi, Ông Như Vọng đang định mở mồm nói mình không có khẩu vị, không buồn ăn. Chưa kịp nói gì thì tô mỳ trước mắt đã bị Thu Nhiên kéo đi mất.

Ông Như Vọng đứng hình.

Thu Nhiên ngẩng đầu cười cười: “Chị thấy em hình như cũng chẳng có khẩu vị muốn ăn gì, nên chị chỉ gọi cho mình chị thôi.”

Ông Như Vọng xém thì bị cô làm cho tức chết, bèn giành lại bát mỳ từ tay cô.

“Không, em muốn ăn.”

Thu Nhiên tiếc rẻ nhìn bát mỳ bị Ông Như Vọng giành lấy, liền lớn tiếng gọi: “Ông chủ, cho thêm bát nữa.”

“Xin lỗi cô ơi, hôm nay đồ ăn không đủ rồi, hay cô ăn mỳ không được không?”

Thu Nhiên thất vọng ra mặt, nhìn thấy cô như thế, Ông Như Vọng tự nhiên cảm thấy vui hơn nhiều.

“Thôi không cần đâu ạ.” Thu Nhiên oán giận nhìn bát mỳ trước mặt Ông Như Vọng.

Vừa nhìn đồ ăn trong bát cậu, vừa lấy đũa gắp thức ăn từ bát của mình, dáng vẻ tiếc rẻ.

Ông Như Vọng ăn sáng xong, tậm trạng lại bắt đầu tụt xuống. Cậu không thể để bản thân rảnh rỗi, bởi cứ hễ rảnh rỗi cậu lại nghĩ đến tình cảnh kia.

Cậu cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình.

Thu Nhiên đã ăn xong từ lâu, ngồi yên nhìn Như Vọng. Một lúc sau, cô đẩy điện thoại sang, trên đó có một mã QR code.

“Không muốn add.” Ông Như Vọng nói một câu

Thu Nhiên đứng hình, nói: “Không phải, tiền ăn vừa nãy là chị trả mà, mã trả tiền đó, không có phải add em đâu.”

Ông Như Vọng chần chừ muốn nói gì đó lại thôi, do dự mấy lần,

Cuối cùng đành lấy điện thoại quét mã trả tiền lại cho cô.

Cậu đứng lên muốn đi, Thu Nhiên vẫn đi theo y như cũ.

“Này, hình như tâm trạng em tệ lắm hả, hay chị đưa em đi ăn cái gì đấy ngon ngon đi.” Cô đi đằng sau, hỏi.

Ông Như Vọng lắc đầu, cô lại đuổi theo sau.

“Đi đi mà, ngon lắm, tâm trạng không tốt mà đi ăn cái gì ngon là sẽ đỡ ngay.”

“Không có tiền.” Cậu lạnh lùng buông một câu, đi tiếp.

Thu Nhiên do dự một hồi, lại lẽo đẽo đuổi theo sau: “Hay là chị trả trước cho, bao giờ có tiền thì em trả lại chị sau.”

“Không cần, cám ơn.”

“Thế chị mời em nhé.”

“OK.”

“…”

Thu Nhiên muốn rút lại câu nói hồi nãy.

Ông Như Vọng vẫn đứng im bất động, Thu Nhiên liền thở dài một ngụm.

“Thôi được rồi…”

Thu Nhiên đưa cậu đi ăn gà rán, món gà rán kiểu Hàn này ngon dã man, gà rán vàng giòn hòa quyện với nước sốt chua chua cay cạy, cô có thể ăn liền 1 lúc 3 ký.

Thu Nhiên gọi hai phần to nhất, lại thêm khoai tây chiên, thêm hai cái pizza, sau đó đưa thực đơn cho Ông Như Vọng.

Cả mặt đều viết: Đừng có kêu thêm nữa.

Ông Như Vọng phớt lờ cô, gọi thêm vài đĩa đồ ăn vặt nữa.

Còn gọi một đống bia

Khuôn mặt của Thu Nhiên lúc này y như bị mất sổ gạo, chỉ muốn trốn khỏi đây ngay lập tức.

Đây là cái giá phải trả của việc làm người tốt đây mà.

Ông Như Vọng muốn cho cô biết, muốn làm người tốt đâu có dễ vậy đâu.

Ví dụ như cậu đây, có lòng tốt cho bạn đến ở nhờ, ai biết bạn liền hcij gái mình cũng không tha đâu.

Trong lòng cậu đang rất buồn bực, vừa muốn nói ra để giải tỏa, lại nghĩ chuyện này không thể nói cho người ngoài.

Cậu không định mở mồm nói, Thu Nhiên cũng chẳng định hỏi, căn bản là chẳng liên quan gì đến cô cả, cô cũng có quản được đâu, quan tâm làm gì.

Có điều tâm tình của cậu như này, nếu nhìn thấy Ông Như Mạn chắc chắn sẽ chạy luôn. Tuy cô đã gửi địa chỉ cho Ông Như Mạn, nhưng cũng nói tạm thời Như Mạn đừng qua, để cô trông chừng là được.

Ông Như Mạn đọc xong, suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Thế là Thu Nhiên liền yên tâm quăng điện thoại sang một bên, tập trung vào gặm chân gà.

Cô cũng chẳng cần quan tâm cảm giác của cậu, giống như thực sự đến đây chỉ vì để ăn gà rán mà thôi.

Cắn một miếng gà, uống một ngụm bia, hai má ửng hồng, môi đầy là dầu mỡ.

Ông Như Vọng cứ ngồi nhìn cô ăn, dường như hiểu được một chút tại sao người ta lại thích xem mấy clip mukbang như vậy, hóa ra nhìn người khác ăn cũng mang lại một loại khoái cảm.

Cậu bắt đầu đeo gang tay lên, Thu Nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt cảnh giác, giống như một chú mèo xù long.

Ông Như Vọng đeo gang tay xong, lựa miếng gà to nhất mà nãy giờ cô không nỡ ăn, trực tiếp gặm luôn.

Thu Nhiên trong miệng vẫn còn ngậm đầy gà rán, ú ớ không nói thành lời, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn cậu.

Như Vọng cũng mặc kệ cô, điềm nhiên ngồi gặm thịt gà, sau đó lại tự rót cho mình một cốc bia.

Cậu dường như nghe thấy cả tiếng nghiến răng của Thu Nhiên, nhìn thấy cậu bắt đầu ăn, tốc độ ăn của cô cũng đẩy nhanh trong vô thức, hai người giống như đang thi xem ai ăn nhanh hơn.

Ngay sau đó, lại một đĩa gà lớn nữa được mang ra.

Cậu cũng ăn không nổi rồi, nhưng nhìn Thu Nhiên vẫn có vẻ còn ăn được. Thấy cậu cứ nhìn chăm chăm vào miếng gà đó, cô nhanh chóng lấy tay vơ lấy cho lên mồm cắn luôn, sau đó nhìn cậu với ánh mắt đắc thắng.

Ông Như Vọng vẫn từ tốn vừa ăn vừa uống.

Nhưng mà tốc độ của Thu Nhiên rất nhanh, mới uống được 4 chai, gà rán rồi đồ ăn trên bàn đã hết sạch.

Cô no đến mức ợ cả lên, vươn vai mãn nguyện

Ông Như Vọng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền ngồi yên nhìn cô.

Thu Nhiên thấy vậy liền trở nên cảnh giác: “Em nhìn chị làm gì vậy? Chị hết tiền rồi, không gọi thêm được nữa đâu.”

Ông Như Vọng bị dáng vẻ này của cô làm cho mắc cười, liền lắc lắc đầu: “Không ăn nữa đâu, cám ơn chị mời em.”

“Em làm sao vậy.” Thu Nhiên thờ ơ hỏi.

Nếu như vấn đề này được hỏi vào ngay lúc đầu bọn họ gặp nhau, Ông Như Vọng khả năng sẽ không nói gì, nhưng giữ trong lòng lâu như vậy, hơn nữa nhìn đến thái độ thản nhiên của cô, Ông Như Vọng đột nhiên rất muốn nói ra.

Không biết vì sao, hoặc có thể do hai người không phải thân thuộc cho lắm, tâm sự với người lạ mà, càng dễ nói ra hơn.

Chuyện này cậu cũng không thể nói với bất cứ người bạn nào của mình, bởi vì bọn họ cũng toàn là con trai, hơn nữa cậu cũng chẳng có bạn nữ nào, dường như chẳng có chỗ nào để có thể nói cả.

Nhưng thực sự nếu không nói ra, cậu sẽ bị bức đến cực hạn mất.

Có lẽ cũng có một phần do tác dụng của bia, nghĩ đến đó, cậu liền khui tiếp một chai.

Thu Nhiên vừa giống như đang chờ nghe cậu kể, lại cũng không giống cho lắm.

Nhưng dù gì, Thu Nhiên cũng là người trong studio của Ông Như Mạn, cậu sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến Như Mạn, cuối cùng vẫn quyết định không nói thì hơn.

Liền lắc đầu: “Không muốn nói.”

“Ờ, thế thôi không nói.” Thu Nhiên cũng chẳng để ý.

“Dù sao con người cũng có rất nhiều lý do khiến bản thân không vui, người khác có an ủi cũng chẳng có tác dụng.”

Ông Như Vọng ngước lên nhìn.

Tựa như Thu Nhiên không hề có tí tính hóng chuyện vốn có của con gái gì cả.

“Em ăn xong chưa, bia không uống hết thì mang trả lại, chị chuẩn bị tính tiền đây.”

“Ừm.”

Thu Nhiên gọi phục vụ tới, trả lại số bia còn thừa, sau đó thanh toán.

Tiêu hết hơn 600 tệ, mặt cô tràn đầy là khổ sở.

Ông Như Vọng thấy thế liền bất giác cười.

“Đợi chút em chuyển lại cho.”

Cô cũng không hớn hở: “Thôi, đã bảo chị mời em rồi, lần sau đi, lần sau em mời lại chị.”

“Ừm.”