Bán Tướng Công

Chương 9




Sau khi tiễn người của Mộc Gia Bảo rời đi, Dạ thành khôi phục lại vẻ yên bình ngày xưa, trừ chuyện....

“Đứng lại.”

“Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi tha cho ta đi.”

Trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến âm thanh rượt đuổi của Hoa Liên và Thạch Định Phong.

Mộc Tâm Vũ và Mộc Tâm Hồng theo cha mẹ di cư sang Tây Vực, mà Mộc Long Vũ vì cảm kích nên tự nguyện đợi sau khi Liễu Phượng Nương rời đi thì hộ tống nàng về Phượng lâu, cảm tạ nhiều năm qua nàng đã chiếu cố cha mẹ hắn.

“Xuân Lan, thu dọn đồ đạc, chúng ta khởi hành về Tô Châu.”

“Vậy việc làm ăn kia thì sao?”

“Không quan hệ.”

“Nhưng ta thì có quan hệ.” Tiếng gầm gừ của Thiết Liệt truyền vào từ ngoài cửa.

“Thiết công tử, mấy ngày này quấy rầy ngươi.” Kinh Vô Tình không lạnh không nóng vái chào.

Nàng lại tiếp tục đeo trên mình lớp ngụy trang lạnh như băng “Đáng chết, nàng dám đi.” Thiết Liệt gằn giọng, tay nắm thành quyền, ở trên bàn đập mạnh một cái, nhất thời khiến cho cái bàn tan thành bốn năm mảnh.

Xuân Lan bị doạ cho sợ, nhưng không nghĩ ngợi nhiều đứng chắn trước mặt Kinh Vô Tình “Không cho phép ngươi làm tổn thương tiểu thư nhà ta.” Nhìn thấy hành vi thô bạo của tên nam nhân dã man này, nàng sao có thể yên tâm đem tiểu thư phó thác cho hắn.

“Tránh ra.” Thiết Liệt vung tay lên một cái, Xuân Lan tức thời cảm thấy bên hông tê rần, ngay cả động đậy cũng không được.

“Ngươi điểm huyệt ta, ta....” Ngay cả huyệt câm cũng bị điểm.

“Thiết Kiếm, đem nha đầu ồn ào này khiêng ra ngoài cho ta.” Thiết Liệt hô một tiếng, Thiết Kiếm bỗng nhiên hiện thân, thật sự tuân theo lời Thiết Liệt dùng cách khiêng để đưa Xuân Lan ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng lại, trong Dạ Hoàng cư rộng thênh thang chỉ còn hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

“Nữ nhân máu lạnh.” Thiết Liệt nghiến răng nói. Hắn vì nàng hy sinh nhiều như vậy, thế mà nàng cư nhiên vẫn muốn đi.

“Ngươi còn lời nào muốn nói với ta?” Vẻ mặt Kinh Vô Tình rất tự nhiên, bởi vì nàng biết hắn sẽ không thương tổn nàng, tuy rằng trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

“Nàng...” Thiết Liệt nắm chặt quyền, sợ không không chế được làm nàng bị thương “Lời này nên là ta hỏi nàng mới đúng.”

“Ta không có việc gì, cho nên ta rời đi.” Nàng không nhanh không chậm nói.

“Chuyện của chúng ta thì sao?” Nữ nhân vô tình này.

“Ta không biết ngươi muốn ta nói cái gì?”

“Đừng đem cái bộ dạng khi nàng bàn việc làm ăn để đối diện với ta.” Thiết Liệt gầm nhẹ.

Không muốn màng nhĩ bị thủng, Kinh Vô Tình lui lại phía sau bảo trì khoảng cách với hắn, trong lòng thầm thở dài “Không điều gì có thể lưu lại lâu được, mặc kệ đó là người hay là sự vật, khi thời gian đến chung quy cũng sẽ bị người ta lãng quên, chỉ có tiền nắm ở trong bàn tay mới là thực tế nhất, bởi vì người sẽ không quên sự tồn tại của tiền.”

“Ta không muốn nghe nàng định nghĩa về tiền tài, ta chỉ muốn biết vì sao nàng lại rời đi? Vì Hoa Liên hay vì Liễu Phượng Nương? Các nàng đã là quá khứ.”

“Đối với ta mà nói các nàng chưa từng là quá khứ.” Đó chính là đạo đức truyền thống đặt trên người con gái vĩnh viễn không thể thay đổi cùng gánh nặng tam tòng tứ đức.

“Nàng rốt cuộc muốn ta phải làm sao?” Đối với nàng, hắn đã nhượng bộ rất nhiều.

“Ngươi không cần giúp ta thay đổi, ta rất vừa lòng thân phận hiện giờ của ta, chờ sau khi ta đi ngươi vẫn cứ là Dạ thành Vương, còn ta lại tiếp tục kiếp sống của một thương nhân.”

“Không được.” Thiết Liệt chỉ cần tưởng tượng nàng biến mất trong cuộc sống của hắn là ngực đã giống như bị người ta đấm một quyền nặng, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, điên cuồng hôn nàng “Nàng là của ta, nàng chỉ có thể thuộc về một mình ta.”

Kinh Vô Tình không động đậy, mặc kệ hắn chà đạp đôi môi của nàng.

Nàng không phản ứng càng thêm chọc giận hắn “Nữ nhân đáng chết.”

Vì sao lại như vậy? Hắn muốn chính là trái tim của nàng.

“Phụ thân của ta phi thường yêu quý mẫu thân, tình cảm sâu đậm của bọn họ được hàng xóm hết lòng ca ngợi, tất cả đều nói mẫu thân đã gả cho một trượng phu tốt, mà bà cũng cảm thấy thoả mãn với cuộc sống bình thường này. Đối với người cha là một thương nhân, vợ chồng mỗi tháng không gặp mặt nhau quá ba lần, ngày lễ ngày tết cũng chỉ có mẫu thân một mình bận rộn, cuộc sống như vậy trong mắt người ngoài chính là hạnh phúc, bởi vì nhà chúng ta có tiền, phụ từ mẫu ái, các con hiếu thuận, nhưng trong một ngày đông giá rét, mẫu thân đã bị nhiễm phong hàn, khi đó bà đang mang thai, lập xuân, bệnh của bà cư nhiên không có khởi sắc, cho đến ngày lâm bồn, sau khi bà hạ sinh Vô Tuyết liền rời khỏi nhân gian.”

Kinh Vô Tình hít một hơi, cố nén chua xót “Cho đến khi mẫu thân hạ táng, cha ta cuối cùng đã xuất hiện, mang theo lễ vật muốn tặng cho mẫu thân đến để trong quan tài.”

“Ta sẽ không giống với cha nàng.” Thiết Liệt khẩu khí kiên định đối với nàng nói ra lời thề.

Nghe vậy, đáy lòng Kinh Vô Tình thoáng chút cảm động, nhưng nàng lại lắc đầu “Ta tin tưởng tấm lòng của ngươi, nhưng ta lại không tin tưởng vào bản thân mình.”

“Nàng....” Thiết Liệt buông nàng ra, vò vò đầu một hồi “Nàng muốn ta làm như thế nào?”

Kinh Vô Tình nhón gót chân hôn nhẹ lên môi hắn, tinh tế nhấm nháp hơi thở nam tính của hắn, cọ nhẹ lên cằm hắn, đôi môi lướt trên khuôn mặt góc cạnh, sau đó mới chuyển đi nơi khác.

“Ta yêu ngươi, nhưng ta không thể vì ngươi mà thay đổi chính mình, thật có lỗi.” Nàng dứt khoát xoay người rời đi.

Nữ nhân đáng giận! Đáng chết là nàng lại yêu hắn. Càng ngu ngốc hơn là hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nàng biến mất. Thiết Liệt không ngừng mắng chửi, dùng mọi từ ngữ để phát tiết.

Một ngày sau, Dạ Hoàng cư giống như vừa trải qua một lễ rửa tội, không có một món đồ vật nào còn nguyên vẹn.

****

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Trước khi Kinh Vô Tình chuẩn bị khởi hành, Liễu Phượng Nương lại đến gõ cửa phòng nàng.

Kinh Vô Tình lùi lại để cho nàng tiến vào “Không có chỗ để cho ngươi ngồi.”

Đưa mắt nhìn sang bên phòng ở, Liễu Phượng Nương tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ “Đây là lần đầu tiên ta thấy Dạ hoàng phát ra hoả lực lớn như vậy.”

Hoả lực cường đại! Nàng quay lại nhìn Kinh Vô Tình đang cười khổ “Kinh công tử, không, hẳn nên gọi ngươi là Kinh cô nương.” Trong lòng Liễu Phượng Nương thầm cười nhạo bản thân, thân ở trong chốn hồng trần nhiều năm như vậy mà còn nhìn nhầm.

“Thật có lỗi.” Đối với Liễu Phượng Nương, Kinh Vô Tình chỉ có thể nói ba chữ này.

Liễu Phượng Nương tự giễu nói “Đây không phải lỗi của ngươi, là tự ta nhìn lầm, lỡ mất cơ hội.”

Kinh Vô Tình không hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, cố tình trầm mặc không nói.

“Ngươi thực sự phải rời khỏi Dạ thành?”

Kinh Vô Tình tiếp tục không nói gì.

“Vì cái gì? Dạ hoàng đối đãi với ngươi không tốt sao?”

“Ngươi với ta đều là nữ nhân, trong cái xã hội nam tôn nữ ti này, một nữ nhân giống như ta không thích hợp trở thành hiền thê lương mẫu.”

Liễu Phượng Nương vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng “Dạ hoàng không có nói cho ngươi?”

“Nói cho ta cái gì?”

“Không có việc gì.” Nàng chuyển sang chủ đề khác “Nếu hắn thực sự quan tâm ngươi, sẽ không để ý ngươi có thể làm một thê tử tốt hay không, quan trọng là hắn yêu ngươi.”

“Ta biết, có điều ta không thể bỏ Tô Châu trà phường.”

“Ngươi có nói với hắn không?”

“Nói thì có tác dụng gì? Dạ thành ở phía bắc, Tô Châu ở phía nam, khoảng cách giữa hai chúng ta quá xa. Đừng nói đến ta, ngươi chắc hẳn phải có nhiều cơ hội hơn ta mới phải.” Kỳ quái, tại sao nàng ta chỉ nói về mình? Mình đi rồi không phải nàng ta có thể cùng Thiết Liệt như chim liền cánh sao?

Kinh Vô Tình tuy cảm thấy có điều gì không đúng nhưng cũng không tiện nhiều lời.

“Thần nữ vốn là mộng, chim xanh nên chọn cây lành làm bến đậu, Phượng lâu dù sao cũng không phải nơi nên ở.” Nàng cho rằng Liễu Phượng Nương gả cho Thiết Liệt vị tất không phải chuyện tốt, nhưng khi nghĩ đến cảnh bọn họ ỷ ôi thì lục phủ ngũ tạng của nàng....liền đau quặn thắt.

“Ai! Sao vậy? Ta càng ngày càng thích ngươi.”

“Đáng tiếc ta không phải là nam nhi, đành phụ tình ý của Liễu cô nương.”

“Ta có thể hôn ngươi không? Coi như cáo biệt.”

Liễu Phượng Nương đột nhiên thỉnh cầu làm cho Kinh Vô Tình trợn tròn mắt “Ngươi nói cái gì?” Trong nháy mắt, hình như nàng nhìn thấy trong mắt Liễu Phượng Nương loé lên tà khí.

Liễu Phượng Nương cúi đầu “Quên đi, ta chỉ muốn cáo biệt mối tình đầu, không có ý gì khác.” Còn muốn giữ cái mạng nhỏ này.

Hoá ra là như thế, chỉ một cái hôn thôi, cũng không mất đi một miếng thịt, trong kiếp sống thương nhân nàng đã từng nhìn thấy người dân sống ở nơi thiếu văn minh còn dùng nụ hôn để bày tỏ tình hữu nghị.

“Thực xin lỗi, coi như ta chưa nói gì hết, ta không nghĩ ép buộc...”

“Được rồi.”

Liễu Phượng Nương kinh ngạc đến mức há miệng “Ta thực sự có thể hôn ngươi?”

Kinh Vô Tình gật gật đầu, đi lên trước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Một tiếng gầm gừ giống như sét đánh ngang tai vang lên, tiếp đó cánh cửa cũng bị phanh thây.

“Dạ...Dạ hoàng.” Sắc mặt Liễu Phượng Nương trắng bệch, đầu lưỡi líu lại.

“Nàng lại hôn người khác.” Nàng chưa từng chủ động hôn hắn. Thiết Liệt oán hận nghĩ.

“Đây là việc của ta, ta muốn hôn ai thì hôn, ngươi không thể quản.” Kinh Vô Tình thản nhiên đáp bâng quơ, dù sao hắn và nàng cũng sắp sửa đường ai nấy đi.

“Liễu Phượng Nương.” Thiết Liệt đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Liễu Phượng Nương.

“Ta...ta đi trước.” Liễu Phượng Nương túm váy hốt hoảng chạy đi.

“Ngươi làm cái gì? Chúng ta đã không còn quan hệ.” Kinh Vô Tình không thèm liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục thu dọn hành lý.

“Kinh Vô Tình.” Trong nháy mắt, hành lý trong tay nàng bị hắn giật lấy, ném ra ngoài cửa sổ “Đồ đạc của ta, còn có ngân lượng...”

Hắn âm trầm nhìn nàng, thân hình cao lớn toả ra hơi thở nguy hiểm từng bước tiến về phía nàng, làm nàng không tự chủ được run rẩy một cái.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Áp chế nỗi sợ trong nội tâm, nàng nghênh đón ánh mắt âm u của hắn.

“Ta muốn nàng. Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

‘Xoẹt’ một tiếng, Kinh Vô Tình cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện ra một sự thật đáng sợ, áo ngực nàng đã bị xé rách.

“Quần áo này đáng giá mười lượng, sao ngươi lại xé nó?” Thu hồi chút ý chí còn sót lại, nàng nắm chặt vạt áo, chật vật lùi lại phía sau.

“Mười lượng thì sao? Còn tấm vải trắng kia.”

Tiếng xé vải truyền vào trong tai nàng, vải quấn trước ngực nàng đã bị hắn xé rách, bộ ngực đầy đặn trắng nõn hiện ra trước con mắt nóng bỏng như lửa đốt của hắn, ánh mắt đó giống như muốn đem nàng cắn nuốt.

“Thiết Liệt, ngươi không thể...” Miệng của nàng bị hắn cường hãn xâm chiếm.

Kinh Vô Tình không thể đấu lại hắn, mỗi bộ phận trên thân thể nàng đều bị bàn tay nóng như lửa của hắn thăm dò, khiến cho tứ chi của nàng trở nên vô lực.

“Nàng là của ta.” Cánh tay hắn nhanh chóng vòng qua thân hình mềm nhũn của nàng, đem nàng ôm ngang, đi nhanh đến bên giường, theo từng bước đi, đầu lưỡi của hắn vẫn ở trong miệng nàng không ngừng càn quét nhiệt tình.

Kinh Vô Tình cơ hồ không thể thở được, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại hắn, các giác thân thể hoà tan trong nụ hôn nóng bỏng của hắn, trong không khí toả ra hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn.

“Liệt, quần áo ngươi chưa thoát.”

“Nàng giúp ta thoát.”

“Ta có thể xé chúng nó không?” Hắn vừa rồi thô bạo điên cuồng, không nói không rằng xé rách toàn bộ y phục trên dưới của nàng, một cảm giác kích thích làm cho tứ chi nàng run rẩy, dục vọng trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt nàng, làm nàng khát khao được hắn đụng chạm.

Hắn thực sự đã biến nàng thành dâm phụ.

“Hoan nghênh.” Trên môi Thiết Liệt hiện lên ý cười gian xảo, ánh lửa loé lên trong mắt.

Tiếng xé quần áo lại vang lên, nàng hài lòng nhìn kiệt tác của mình – nàng cũng đã xé quần áo của hắn.

Thiết Liệt gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng đè lên người nàng, bắt đầu giai điệu động lòng người.

“Liệt.” ngọn lửa trong cơ thể nàng bùng nổ, nàng không khỏi thở dốc.

Trong không khí tràn ngập mùi vị kích tình vây xung quanh bọn họ, cho đến khi mặt trăng xấu hổ ló đầu ra.

****

“Tiểu thư, đã chuẩn bị ngựa...” Xuân Lan liếc thấy cánh cửa bị phá nát, trong lòng cả kinh chạy vọt vào trong phòng, chỉ nhìn thấy một trận địa hỗn độn.

(2 anh chị “ấy ấy” trong khi cửa ko đóng á??? Thạch ca ca sao lúc này ko thấy nhỉ ;))

“Suỵt.” Kinh Vô Tình ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng “Quần áo của ta đâu?”

“Dạ hoàng kia sao có thể thô bạo như vậy.” Nếu thật sự gả cho Dạ hoàng thì cái mạng nhỏ của tiểu thư làm sao giữ được? Xuân Lan vừa nghĩ vừa lấy quần áo trong hành trang ra mặc cho nàng.

“Chúng ta phải mau hành động, ta đã điểm huyệt ngủ của hắn, chỉ có nửa canh giờ, chúng ta phải mau rời đi trước khi hắn tỉnh lại.”

“Tiểu thư, người không để lại bức thư nào sao?” Xuân Lan có chút lo lắng. Dựa vào tính cách nóng như lửa của Dạ hoàng, nếu biết tiểu thư thừa cơ trốn về Giang Nam thì không biết sẽ như thế nào?

Kinh Vô Tình thở dài thườn thượt “Không có thứ gì có thể lưu lại lâu dài, quần áo rách sẽ bị đem bỏ, lá trà quá hạn sẽ chỉ bán được giá rẻ, người đẹp cũng có lúc già đi, dáng người sẽ biến thành cám bã, cho dù là hoa khôi cũng chỉ được một thời, ngươi nói tình yêu của Dạ hoàng có thể là vĩnh cửu không?”

Xuân Lan không nói gì, dựa vào bổn sự dũng mãnh của Dạ hoàng thì muốn trăm nữ nhân đến bồi tiếp cũng không thành vấn đề. (0.0 nói thách dữ vậy!)

“Thưở nhỏ ta và Vô Song đã biết tự lực cánh sinh, chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân mình, nam nhân chỉ biết coi trọng vẻ ngoài của nữ nhân chứ không để ý đến nội tâm bên trong, thử hỏi khắp thế gian xem nam nhân nào không có tam thê tứ thiếp? Nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân để sống qua ngày, ta không nghĩ sẽ biến mình thành một nữ nhân không có chủ kiến.” Kinh Vô Tình nhẹ nhàng quay đầu lại, ở trên trán Thiết Liệt hiện đang mê man vuốt nhẹ một cái “Nếu ngươi muốn một thê tử dịu dàng hiền thục thì xin lỗi, ta đã để cho ngươi thất vọng.” Cho nên nàng lựa chọn rời đi.

“Tiểu thư, ngựa đã chuẩn bị xong.”

Kinh Vô Tình thu hồi ánh mắt quyến luyến, gật gật đầu “Chúng ta đi thôi.”

Vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy Thiết Kiếm đã canh giữ ở ngoài cửa.

“Ngươi đứng ở chỗ này cả buổi tối?” Nói cách khác hắn đã nghe nhìn hết cả buổi tối, Kinh Vô Tình tự áp chế cảm giác ngượng ngùng. (anh Liệt bạo nhỉ =))

Thiết Kiếm im lặng gật đầu.

“Uy, ngươi có phải cương thi không vậy? Sao cái gì cũng không nói?” Xuân Lan chống tay vào hông, chịu không nổi tiểu thư nhà nàng bị người ta khinh thị.

“Xuân Lan, không được vô lễ.” Vô Tình chuyển hướng sang Thiết Kiếm “Ngươi muốn ngăn cản chúng ta sao?”

Thiết kiếm lắc lắc đầu “Ta đến là để tiễn các ngươi một đoạn.”

Tiếng nói của hắn trầm thấp lại khàn khàn, làm cho Xuân Lan kinh ngạc “Ngươi không phải câm điếc?”

“Xuân Lan.” Kinh Vô Tình trầm giọng mắng, lại dùng khuôn mặt hiền lành nhìn hắn “Ta nghĩ không cần phiền toái như vậy, chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết đường ra khỏi thành.”

“Ngoài thành có rất nhiều đạo tặc thảo khấu.”

“Tiểu thư.” Xuân Lan nép vào Kinh Vô Tình, đột nhiên nhớ tới màn máu tanh khi vừa đến Dạ thành.

“Ta nghĩ ta có thể ứng phó.” Kinh Vô Tình chắp tay vái chào “Cáo từ.” Nàng không hy vọng gặp lại Thiết Liệt.

****

Sau khi Kinh Vô Tình rời đi nửa canh giờ, bên trong Dạ Hoàng cư truyển đến tiếng gầm gừ như sấm vang chớp giật của Thiết Liệt.

“Đáng chết.” Nàng dám điểm huyệt ngủ của hắn.

“Sớm nha.” Thạch Định Phong tặc lưỡi, thong thả đi về phía Dạ Hoàng cư vừa bị tàn phá, cuối cùng nhìn thấy Thiết Liệt đang trong cơn tức giận.

“Ngươi đến đây làm gì? Nàng đâu?”

“Đi rồi.”

Hắn đã biết! Thiết Liệt thấp giọng “Thiết Kiếm ở chỗ nào?”

Trong giây lát, một bộ quần áo hoàn hảo được Thiết Kiếm đưa đến cửa.

“Chuẩn bị ngựa.” Hắn muốn đuổi bắt thê tử chạy trốn.

“Chậm đã.” Thạch Định Phong nhanh chóng lên tiếng cản lại “Ngươi có nghĩ đến việc tại sao nàng lại rời đi hay không? Cho dù ngươi có bắt được nàng trở về thì nàng cũng sẽ tìm mọi cách trốn đi.”

Thiết Liệt ngưng lại động tác mặc quần áo, mày rậm nhíu lại, không thể phủ nhận đôi khi những lời nói đáng ghét đáng hận của hắn lại là sự thật.

“Ngươi chính là người rất chuyên quyền độc đoán, một chút cũng không để tâm đến cảm xúc của cô nương nhà người ta.” Lời nói vừa dứt, Thạch Định Phong vội vã cúi đầu, tránh né một chưởng hung hiểm mà hắn vừa đánh tới “Hắc! Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ.”

“Ta không cần biết ngươi là quân tử hay tiểu nhân.” Hắn mặc kệ lý do là gì, hắn chỉ muốn Tình nhi của hắn “Ta muốn đi Giang Nam.”

“Dạ thành thì sao?”

“Thạch Định Phong.” Tiếng hô của Hoa Liên từ xa xa truyền tới làm Thạch Định Phong toàn thân nổi da gà, vội vội vàng vàng tìm một chỗ trốn, đáng tiếc toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị phá huỷ, không tìm thấy chỗ nào an toàn.

“Chỉ cần ngươi giúp ta ngăn cản nàng, ta sẽ cho ngươi biết Kinh Vô Tình ở đâu.” Thạch Định Phong nhảy lên trên giường.

“Thiết Liệt, ngươi ở đây.” Tầm mắt Hoa Liên dừng lại ở bóng người đứng trước giường.

“Hoa Liên, không phải ngươi rất thích Dạ thành sao?” Trong lòng Thiết Liệt nảy sinh gian kế, nụ cười gian xảo làm cho Thạch Định Phong đang trốn ở sau màn rình coi tự nhiên cảm thấy lạnh run.

“Đúng vậy.” Lúc trước nàng sở dĩ chọn Dạ hoàng một nửa cũng vì Dạ thành. Uy danh của Dạ thành vang lừng ở quan ngoại, ai nghe thấy mà không kiêng kỵ ba phần, có thể trở thành chủ nhân của Dạ thành thì sau này nàng chính là nữ vương vùng quan ngoại.

“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu trong nửa năm ngươi có thể có biện pháp làm cho Thạch Định Phong ngoan ngoãn lấy ngươi làm vợ, ta liền đem Dạ thành tặng cho ngươi.”

“Ngươi nói thực.” Hoa Liên hai mắt sáng ngời.

“Thiết Liệt, ngươi thực độc ác, ngươi đây là hãm hại bằng hữu, làm chuyện bất nghĩa.” Thạch Định Phong vội vàng nhảy ra, nếu không sẽ bị Thiết Liệt làm cho tức chết.

“Đây là ta chắp mối lương duyên, thay ngươi tích ân đức.” Hắn nói xong chuyển sang nhìn Hoa Liên đang mong chờ muốn thử “Ngược lại, nếu trong vòng nửa năm ngươi không thể làm cho Thạch Định Phong cam tâm tình nguyện lấy ngươi thì ngươi phải rời khỏi Dạ thành, như vậy các ngươi cũng không còn lời nào để nói?”

Hoa Liên chần chừ suy nghĩ “Thành giao.” Tiếp theo là tươi cười đi đến bên Thạch Định Phong.

Thạch Định Phong tự nhiên lạnh run “Má ơi! Thiết Liệt, ngươi nhớ kỹ cho ta.” Hắn chạy trốn vòng quanh, ở sau lưng vẫn nghe tiếng cười của Thiết Liệt và tiếng đuổi bắt của Hoa Liên.