Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 10 - Chương 6: Ngoại truyện: Tây Trúc - Chương 6




Tây Trúc lại bị đuổi ra khỏi lớp, nói chính xác là bị“phạt đứng”, nhưng cô bé không đứng đàng hoàng nổi một lần, mà toàn tung tăng tản bộ ngoài hành lang, hoặc là ngồi trên chiếc cầu trượt ngoài sân “lẳng lặng” hóng gió. Có lần Tây Trúc còn chạy đến phòng ăn, tán gẫu với thím tạp vụ về đủ loại đề tài như “thịt heo có đắt không, bao nhiêu tiền một ký“...

Tóm lại, Lâm Quyên cũng muốn ngất, tính ra mỗi ngày cô ta nói chuyện với Tây Trúc chỉ vỏn vẹn có hai câu: Tây Tây, em đi ra ngoài cho cô! Tây Tây, nếu em không giữ kỷ luật lớp thì đi ra ngoài đứng cho cô!

Ngay cả hiệu trưởng cũng không chịu được, lựa lời khuyên cô ta: “Cô Tiểu Lâm à, phụ huynh tốn tiền gửi con ở nhà trẻ thì ít nhất cô cũng cho Tây Tây học một vài buổi chứ!”

Chuyện đâu dễ như nói. Ví dụ như hôm nay, mấy bạn nhỏ đều đứng thẳng lưng, tay chắp ra sau, hăng hái đọc bảng chữ cái tiếng Anh, chỉ có mình Tây Tây là không. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh minh họa vẽ quả táo đỏ mọng với ghi chú là Apple được dán trên tường.

Lâm Quyên vỗ bàn: “Tây Tây, Tây Tây, chú ý nào!”

Nhớ đến lời hiệu trưởng nhắc nhở, Lâm Quyên cố tỏ ra dịu dàng hòa nhã hết sức có thể: “Tây Tây, em không đọc mà đang nghĩ gì vậy?”

”Đang nghĩ đến táo.”

”Tây Tây muốn ăn táo à?”

”Đang nghĩ vì sao quả táo này lại rơi xuống đất mà không bay lên trời.”

Huyệt thái dương của Lâm Quyên giần giật: Em tưởng mình là Newton sao? Ăn táo thì cứ ăn táo đi, nghĩ gì mà lắm thế!

Hiển nhiên, cô Tiểu Lâm không đủ trình độ dạy được học trò Newton này, và mấy bạn học của Tây Trúc cũng không có khả năng để làm bạn với Newton, cả lớp đều cười phá lên.

”Tây Tây, cậu ngốc quá, làm sao táo lại bay lên trời được, nó đâu phải là bong bóng.”

”Cậu nghĩ đi, nếu táo bay lên trời hết, chúng ta sẽ ăn gì? Chúng ta sẽ không có táo ăn đâu.”

Lâm Quyên kiềm chế cơn giận, vỗ bàn nhắc cả lớp yên lặng. Cô không thể để cho tiết học bị ngắt ngang chỉ vì mình Tây Trúc được, đành bất lực khoát tay với cô bé: “Tây Tây, em ra ngoài đứng đi!”

***

Tây Trúc ngồi ở góc xa nhất trên sân, cầm nhánh cây nhỏ hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên đất. Cô rất phiền muộn, nói thật cho đến tận bây giờ cô vẫn phiền não không thôi. Còn lý do vì sao thì phải ngược dòng về lần hóa thành tinh năm năm trước.

Khi ấy, cô bị thương nặng, cố gắng gượng trở lại Thanh Thành, hóa về nguyên hình, cắm sâu rễ xuống đất rồi dần dần mất đi tri giác, đến khi tỉnh lại đã thấy mình trong hình hài của một đứa trẻ. Nghiễm nhiên cảnh tượng Khưu Sơn nóng vội thúc cô biến thành tinh năm xưa lại tái hiện, khiến cô âu sầu rất lâu. Nếu mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chỉ sợ thế giới này đã trôi qua một nghìn tám trăm năm rồi, Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy hay Vương Càn Khôn đều đã về với cát bụi.

Thế nhưng cô đếm mấy vân gỗ trên thân cây, thì lại phát hiện nó không hề tăng lên cũng không bớt đi vòng nào. Tại sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ vẫn là cái năm đó tháng đó sao? Cô kinh hoảng vội vàng lấy lá cây đan thành chiếc váy, chạy lạch bạch thăm dò khắp núi mới xác định thời điểm không phải là cùng tháng, chỉ mới qua hơn nửa năm thôi.

Bản thân không có yêu lực, lại còn mang dáng vẻ trẻ con, chắc chắn sẽ phải gặp phải nhiều hung hiểm của thế gian. Cô cảm thấy đây chỉ là “tự dưng” choàng tỉnh trong lúc ngủ say thôi, vì thế quyết định biến về nguyên thân ngủ tiếp. Lần này cô đã chuẩn bị kỹ càng hơn, rễ càng cắm sâu xuống lòng đất tối đen tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, cô ngáp dài một hơi rồi tỉnh giấc, trên thân cây đã thêm ba vòng vân, bèn chạy đến suối xem thì thấy mình vẫn trong hình dáng trẻ con 3 - 4 tuổi. Chuyện này có gì đó không ổn, ít ra phải cao hơn một tấc mới hợp lý. Lẽ nào khi cô đã hóa thành tinh, không thể nhận được chất dinh dưỡng từ đất nữa sao?

Cô cố gắng nhớ lại tình cảnh năm 1910 khi biến thành tinh đi theo Khưu Sơn, khi ấy cô trưởng thành rất nhanh, gần như chỉ qua vài năm đã thành thiếu nữ phổng phao, về sau có được yêu lực cao thâm, vĩnh viễn giữ được nét thanh xuân. Nếu không bị phân thể, năm 1947 Bạch Anh cũng sẽ không rơi vào cảnh dung mạo tàn tạ đến thế.

Nhưng tại sao bây giờ cô không lớn lên? Lẽ nào bởi vì đã lâu không ăn cơm canh nhân gian sao? Vậy thì mượn đường nhân gian, ăn uống ké vài bữa xem thế nào.

***

”Tây Tây, Tây Tây...” Không biết tự lúc nào trên sân đã ồn ào tiếng người, đến giờ tan học rồi. Cao Toàn An béo ú hí hửng chạy đến gọi: “Tây Tây, Tây Tây...”

Tây Trúc ngẩng đầu liếc nhìn cậu nhóc, lòng càng phiền hơn. Trẻ con ba tuổi trên thế giới này gọi cô là Tây Tây thì thôi, rảnh rỗi chơi chim ưng bắt gà con, truyền khăn tay gì đó cô cũng ráng nhịn, bỗng xuất hiện một đống cô dì chú bác cũng tạm chấp nhận được, nhưng mấu chốt là cô ăn không ít đồ, món nào cũng thử nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.

Nếu cách này không được thì cô còn ở lại bên cạnh Khổng Tinh Hoa làm gì. Khổng Tinh Hoa đã bắt đầu gò ép cô vào quy củ, không được như này, không được như kia, ăn uống phải cân đối dinh dưỡng, gặp người lớn thì phải lễ phép, còn hai lần nổi nóng đe cô: “Tây Tây, con còn hư nữa thì mẹ sẽ nổi giận đấy!”

Đúng là quái lạ, trước đây đều là cả thế giới đều làm theo ý cô, từ lúc nào cô phải nhìn sắc mặt người khác chứ?

Ở nhà có quá nhiều việc không hài lòng, chỉ có lúc ở trường bị phạt đứng là yên tĩnh, vậy mà lại có người không biết điều...

Cao Toàn An ân cần cho cô chocolate: “Tây Tây, cái này ngon lắm, cậu ăn đi.”

Tây Trúc không buồn đoái hoài đến cậu nhóc, Cao Toàn An gặp khó khăn vẫn không nản lòng, cố bắt chuyện: “Tây Tây, cậu nhìn cái tên gầy còm kia đi, nó bị ngã kìa ha ha. Cậu xem La Diễm Diễm kìa, bị chim ưng bắt lại khóc lu loa, ha ha...”

Tên này đúng là một kẻ chuyên cười trên sự đau khổ của người khác. Tây Trúc chán ghét quay người đi, thế nhưng cậu nhóc kinh ngạc như phát hiện đại lục mới: “Ơ, Tây Tây, cậu viết gì vậy?”

Cậu đã bắt đầu biết chữ, nhưng chỉ là mấy chữ đơn giản như là “Một, Hai, Đinh, Người“. Chữ Tây Tây viết quá rắc rối, cậu đọc nhìn từ bên trái hay bên phải đây? Cao Toàn An vểnh mông đi vòng quanh chữ của Tây Trúc viết: “Tây Tây, cậu viết gì thế?”

Tây Trúc cúi đầu nhìn chữ mình, đó là tên một người - Tần Phóng.

Nếu như rời khỏi Khổng Tinh Hoa tìm đến Tần Phóng thì không còn gì tốt bằng. Có việc gì anh cũng sẽ nhất định làm cho cô, nhưng mà... Tây Trúc mím môi thật chặt. Cô còn chưa cao đến chân Tần Phóng, Tần Phóng gặp cô sẽ cười đến cả người run rẩy cho xem. Còn cả hai tên tiểu đạo sĩ Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Khôn chuyên bắt nạt kẻ yếu kia nữa, không biết họ sẽ cười nhạo cô đến cỡ nào đây.

Cô bỗng nổi giận, chạy đến giẫm lên hai chữ Tần Phóng rồng bay phượng múa kia. Cao Toàn An chẳng hiểu ra sao, tưởng mình làm cô không vui, nhút nhát đưa chocolate đến: “Tây Tây, ăn chocolate đi...”

”Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi!”

***

Tần Phóng trở về khách sạn, lúc đang cầm thẻ mở cửa phòng thì phía sau vang lên giọng của Dịch Như: “Tần Phóng.”

Anh không quay đầu lại, lúc vào phòng thì giữ cửa để cô ấy đi vào: “Có chuyện gì không?”

”Có việc.”

Giọng cô ấy không ổn lắm, Tần Phóng hơi kinh ngạc, ôn hòa bảo: “Vào đi.”

Phòng khách sạn trước nay đều yên tĩnh, nếu đóng cửa chính và kéo rèm cửa vào thì chẳng khác nào thế giới im ắng xa cách với nhân thế. Tần Phóng ngồi xuống sô pha, phát hiện Dịch Như vẫn còn đứng: “Ngồi đi!”

Dịch Như rất hiếm khi đến tìm anh, thậm chí là có chút sợ anh, nguyên nhân lớn nhất là do Tần Phóng cố ý giữ khoảng cách với cô ấy.

Ban đầu, nếu không phải thấy cô còn nhỏ tuổi vừa thê thảm vừa đáng thương, có lẽ Tần Phóng đã không dẫn cô theo bên người, nhưng ở lâu bên cạnh cũng là vấn đề. Giữa họ có mối quan hệ gì? Bạn bè, người thân, người yêu hay trợ thủ? Tần Phóng cảm thấy đều không phải.

Sau khi Dịch Như khá hơn, anh đã nói rõ với cô: Nếu muốn đi thì cứ tự nhiên, còn không muốn thì phải an phận.

Dịch Như nửa không muốn đi, nửa không có chỗ để đi, nhất thời cũng không đề cập đến chuyện đi hay ở, chỉ cố gắng không quấy rầy Tần Phóng, tự giải quyết chuyện của mình, rất hiếm khi gây phiền phức cho anh, lại càng hiếm khi trịnh trọng đến tìm anh như vậy.

”Có chuyện gì?”

”Chuyện năm đó của tôi.”

Ồ, hiểu rồi, chuyện ở núi Phượng Hoàng.

”Mấy ngày qua tôi tìm hiểu rất nhiều tài liệu, cũng đã hỏi một số người. Vụ án núi Phượng Hoàng năm đó vẫn là nghi án, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.”

Chưa bắt được á? Tần Phóng thầm kinh ngạc, anh vẫn cho rằng thi thể hung thủ ở gần nơi tay chân Dịch Như bị chém đứt, dù sao lúc đó anh ra tay rất nặng, nếu vị trí tập kích chính xác hơn nữa sẽ có thể móc cả tim đối phương ra. Theo lẽ thường, gã kia không thể nào chạy thoát, lẽ nào còn đồng lõa ở gần đó, kịp thời đưa gã chạy trốn?

”Tôi biết một trong mấy tên năm đó, tôi không thể bỏ qua cho hắn, vì vậy hai ngày qua tôi đã đi tìm...”

Giọng Dịch Như có vẻ hơi kích động, nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy cánh tay cô ấy đang khẽ run. Tần Phóng thở dài, đứng dậy rót nước cho Dịch Như, tiếng nước chảy róc rách có thể giúp cô ấy giảm bớt sự căng thẳng: “Dịch Như, cô cứ từ từ nói.”

Tần Phóng từng nghe Dịch Như kể, “mấy tên kia” chỉ là côn đồ cắc ké, gia đình cũng không trong sạch, vì ham mê sắc đẹp của cô ấy nên cố ý lấy lòng. Khi đó Dịch Như còn nhỏ tuổi, ít nhiều cũng ham chơi, không bao lâu đã đua đòi trốn học, đi hát karaoke, đêm đêm cắm cọc ở quán bar, vũ trường, còn ngây thơ coi bè lũ kia là anh em tốt. Đêm đó, “anh em tốt” cho cô hít bột K, đầu óc mơ hồ bị họ lừa lên giường, còn bị chụp ảnh lại. Cô ấy khóc lóc thảm thiết, uy hiếp đòi báo cảnh sát, nhưng không đợi cô có can đảm đi báo cảnh sát thì lưỡi dao sắc bén đã bổ xuống người mình...

Vẻ mặt Dịch Như bắt đầu kích động, thân thể run lẩy bẩy, dường như cô đang nhớ đến đêm kinh hoàng kia. Mãi cho đến khi Tần Phóng nắm lấy bả vai cô ấy, trầm giọng gọi: “Dịch Như? Dịch Như?” thì Dịch Như mới hoàn hồn lại, nhìn Tần Phóng và khẽ mấp máy đôi môi.

Tần Phóng đưa cốc nước đến: “Không nóng.”

Tay cô ấy không cảm nhận được nhiệt độ, nhưng vì câu nói của Tần Phóng mà hốc mặt lại ươn ướt. Dịch Như bình tĩnh kể tiếp: “Tôi biết tên của bọn chúng, cũng biết chúng ở đâu, hai ngày qua tôi đi tìm mới phát hiện...” Cô ngừng lại chốc lát, đáy mắt lướt qua vẻ vui sướng và hụt hẫng, “Tôi phát hiện... bọn chúng đều chết hết rồi.”

Đã chết hết nhưng không cùng một lúc, mà là chết lần lượt như bình thường: Một tên uống rượu say trượt chân ngã xuống kênh chết đuối; một tên leo núi ở ngoại thành, trèo qua lan can bảo vệ thì trượt chân ngã xuống núi chết. Còn một tên thì băng qua đường vào ngày sương mù dày đặc, không thấy được xe tải đang lao đến nên bị tông chết.

Ban đầu biết tin, cô cảm thấy hết sức hả hê, quả nhiên ông trời có mắt, kẻ thủ ác sẽ gặp quả báo, song tĩnh tâm nghĩ lại, khắp người cô chợt lạnh toát: Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao?