Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 5 - Chương 4




Tần Phóng đi theo Thẩm Ngân Đăng trở lại bản Miêu, khách sáo tạm biệt rồi lại về khách sạn đã đặt trước đó, lúc tra chìa vào ổ khóa trong lòng anh còn nuôi một tia hi vọng.

Mở cửa ra khung cảnh lặng ngắt như tờ, hơi ẩm đặc hữu của trời mưa ùa vào mặt. Đèn sáng nhưng Tư Đằng không thấy đâu… Quả nhiên cô không có ở đây.

Tần Phóng tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.

Lúc đó núi Hắc Bối không có ai khác, tổng cộng chỉ có hai con đường xuống núi. Anh đánh lạc hướng chú ý của Thẩm Ngân Đăng, đi xuống núi bằng một con đường trong đó. Còn Tư Đằng thì đi một hướng khác, không xác định được cô bị thương nghiêm trọng cỡ nào, nhưng Tư Đằng nhất định sẽ chừa đường lui cho mình. Cô không phải loại người để mặc cho mình bị thương nặng ngã xuống đất ngất xỉu ở vùng hoang dã để người ta muốn làm gì thì làm. Cô là loại … dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng phải tìm nơi ẩn náu, đóng cửa khóa chắc lại, bảo đảm tuyệt đối an toàn.

Nếu như cô không trở về thì khả năng lớn nhất là vẫn còn ở trên núi Hắc Bối.

Tần Phóng gọi điện thoại cho Nhan Phúc Thụy lên núi tìm người, dù sao có nhiều người tìm kiếm vẫn hơn. Nhưng kỳ lạ là gọi thế nào cũng chẳng có ai nghe máy.

Gọi ba bốn cuộc, Tần Phóng sốt ruột chết đi được. Đã sắp năm giờ sáng rồi, trước khi trời sáng Thẩm Ngân Đăng sẽ không lên núi Hắc Bối, phải lợi dụng thời điểm tranh tối tranh sáng này đi tìm Tư Đằng trước mới được.

Đến chân núi Hắc Bối, mưa đã tạnh, đêm đen như mực bắt đầu tan đi. Trận mưa giông tối qua rất bất tiện cho việc tìm người. Một là đất quá sình lầy, không để lại bất cứ dấu chân nào; Hai là mưa quá lớn đã rửa sạch mùi máu tanh.

Tần Phóng cố hết sức tìm kiếm khắp nơi, nhưng không dám cất cao giọng gọi. Nói cho cùng núi Hắc Bối là địa bàn của Thẩm Ngân Đăng, mà Thẩm Ngân Đăng là yêu quái Xích Tán trong truyền thuyết. Mấy ngày nay cô ta vẫn bận bịu bố trí cơ quan trên núi, ai biết có tai mắt của cô ta ở đây hay không? Lỡ như lớn tiếng gọi dẫn đến phiền phức không cần thiết thì không phải là tự tìm đường chết à.

Anh đi thẳng lên đỉnh núi, tìm được hang động Nhan Phúc Thụy đã nói nhưng không hề phát hiện tung tích của Tư Đằng, mà trớ trêu là lúc đến cửa động thì mặt trời đã mọc.

Không khí trong lành, sương sớm lượn lờ, lại đúng lúc đứng trên điểm cao nhất trong vòng vài dặm quanh đó, mặt trời vừa nhô lên một đường vòng cung nho nhỏ, cả bầu trời như bị nhuộm một màu vàng óng ánh hoặc màu vỏ quýt, thậm chí có tiếng chim hót líu lo.

Điều này trái ngược hẳn với tối hôm qua, trái ngược hoàn toàn. Tần Phóng do dự một hồi vẫn hạ quyết tâm đi vào hang động.

Nhan Phúc Thụy nói không sai, hang động này tối đen, dơ bẩn và hôi thối. Có rất nhiều xác chết động vật rữa nát, xương trắng rải rác khắp trong hang giống như tô điểm thêm màu trắng ngà cho nó. Tần Phóng một tay bịt mũi và miệng, một tay bật chức năng đèn pin trong điện thoại di động soi đường đi vào trong.

Nhan Phúc Thụy nói Thẩm Ngân Đăng đưa công nhân đến đây làm việc, bây giờ xem ra dường như tất cả các cơ quan đã bố trí xong. Trên mặt đất không tìm thấy bất cứ dấu vết đục đẽo gì của công nhân cả, Thẩm Ngân Đăng đã cố gắng khôi phục cái hang này trở về vẻ tối tăm, cổ xưa, không có bóng người; khôi phục lại dáng vẻ sào huyệt bí mật của đại yêu quái Xích Tán.

Cuối cùng anh đi đến nơi rộng nhất trong hang, thạch nhũ dày đặc, cột đá san sát, chính giữa có một vũng máu và cả dấu chân dính máu đi ra ngoài.

Lòng bàn tay Tần Phóng túa đầy mồ hôi, anh tắt đèn pin của điện thoại di động, tựa lưng vào măng đá hít sâu vài hơi. Sau khi ổn định lại tinh thần mới mở đèn pin lên lại.

Đúng là trước giờ anh chưa từng trải qua chuyện như thế này, nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu để lộ bất cứ đầu mối nào dù nhỏ nhặt nhất thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Anh cẩn thận tra tìm trong động một lần, tìm được một vết máu mơ hồ trên vách hang, vết máu khá nhạt, chú ý sẽ thấy dấu vết đã được lau chùi qua. Nhìn kỹ lại nơi dính máu trên vách hang, có hai lỗ thủng hơi chếch xuống lớn bằng hai ngón tay sắc bén, chắc hẳn bên trong là ám khí giống với mũi tên, bắn ra từ chỗ cao sẽ ghim chặt kẻ đứng đấy vào vách tường.

Tần Phóng gần như có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra lúc đó: Nhan Phúc Thụy đã nói chắc chắn Thẩm Ngân Đăng cho thiết kế cơ quan đối phó với Tư Đằng trong động. Trong lúc Tư Đằng kiểm tra nguyên lý vận hành cơ quan đã vô tình khởi động cơ quan.

Nếu như anh đoán không sai, khi đó cô bị mũi tên đột ngột bắn ra ghim chặt vào vách tường, bị thương rất nặng. Sau khi thoát khỏi mới chật vật đi ra ngoài. Có lẽ do thương tích quá nặng nên không nghe thấy anh cảnh báo. Mà đúng lúc đó Thẩm Ngân Đăng đã đến cửa hang động…

Không đúng, không đúng, chuyện xảy ra hẳn phần lớn là giống như anh vừa nghĩ nhưng vẫn thiếu một chút gì đó. Là gì đây nhỉ?

Tần Phóng khẩn trương đến độ trán đổ mồ hôi, anh không giỏi suy nghĩ tính toán thế này. Anh đã quen ở bên Tư Đằng, chẳng hề lo lắng cứ đi theo cô chơi trò trí tuệ, sau đó tâm phục khẩu phục nghĩ: Ừ, yêu quái thông minh, nhìn xa trông rộng, loài người chúng ta không thể sánh bằng.

Nhưng tình huống bây giờ không giống trước, rất có thể Tư Đằng đã xảy ra chuyện.

Anh đã suy đoán thiếu điều gì đó. Là điều gì nhỉ?

Trong một thoáng bỗng hai mắt Tần Phóng sáng lên: Đúng rồi, là mũi tên!

Mũi tên ở đâu? Nó ghim cô vào vách tường, cô bị trọng thương, sau khi thoát khỏi thì dựa theo lẽ thường mũi tên sẽ bị rút ra vứt ở bên cạnh…

Nhưng hiện tại không thấy mũi tên đâu.

Có một khả năng là mũi tên trong cơ quan sẽ tự động quay về chỗ cũ, sau khi bắn người ta bị thường thì sẽ được thu về. Có điều khả năng này không lớn.

Còn có một khả năng đó chính là Tư Đằng đã… tự mình để mũi tên lại chỗ cũ.

Ý nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong đầu khiến tim Tần Phóng đập thình thịch rối loạn. Anh cảm thấy chắc chắn mình đã tìm đúng hướng rồi.

Tư Đằng vào hang động núi Hắc Bối, không phải là muốn phá hủy cơ quan của Thẩm Ngân Đăng cho hả giận. Cô chỉ thích cảm giác nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, cô muốn biết rõ bí mật sau đó đánh cho Thẩm Ngân Đăng không kịp trở tay. Cho nên nếu không sai thì sau khi cô tìm ra được nguyên lý vận hành của cơ quan thì sẽ bình tĩnh để lại chỗ cũ, sau đó lặng lẽ rời khỏi.

Mà sau này khi Thẩm Ngân Đăng nói cho cô biết đã tìm được sào huyệt Xích Tán, cô sẽ làm bộ như kinh ngạc đi đến hang động, còn sẽ vờ như lần đầu đến đây.

Cho nên cô sẽ để lại nguyên vị trí, thậm chí là sửa đổi cơ quan này, khiến Thẩm Ngân Đăng hao phí công sức bố trí cạm bẫy nhưng cuối cùng lại phản tác dụng.

Sau khi cô trọng thương đã làm gì?

Cô rút tên ra, lau đi nơi dính máu, thậm chí khôi phục cơ quan lại nguyên dạng. Cô là người tâm tư chu đáo không thể nào không nghĩ đến phải lau dọn vết máu trên mặt đất. Nhưng cô đã không làm, ngược lại chật vật đi ra khỏi hang động…

Có phải vì cô phát hiện thương tích của mình nghiêm trọng hơn dự đoán, nếu còn trì hoãn nữa sẽ ngất xỉu tại nơi này nên mới bất chợt dừng lại chuyện cô đang làm được một nửa, vội vàng rời khỏi hang động hay không? Nếu bị ngất xỉu thì thà ở nơi khác vẫn tốt hơn là xỉu ngay trong động này, vì như thế chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới…

Tần Phóng đứng yên thật lâu, sau đó bắt đầu phản ứng, anh cởi áo khoác ra quấn lại thành một cuộn, ngồi xổm xuống cố sức lau đi vết máu trên mặt đất. Lau vết máu đã khô hơi tốn sức, anh lại chạy ra ngoài hang động, nhún áo vào vũng nước mưa đêm qua đọng lại rồi lại vào lau lần nữa.

Tất cả những dấu vết này là Tư Đằng để lại… phải dọn dẹp tất cả sạch sẽ.

***

Vừa mới sáng sớm mọi người đã phát hiện không thấy Nhan Phúc Thụy đâu. Vương Càn Khôn xem xét trong phòng Nhan Phúc Thụy một hồi, lúc đi ra ngoài nhún vai ý là không thu hoạch được gì.

Đạo trưởng Mã Khưu Dương rất bối rối, ông ta hỏi tối qua có động tĩnh khác thường gì không?

Không biết có phải do mới vừa thức dậy nên còn mơ màng hay sao, ai cũng trả lời: Mưa rất lớn, tiếng sấm ầm ầm, ánh chớp sáng chói. Đạo trưởng Mã Khưu Dương nghe thấy vậy sa sầm cả mặt.

Ngược lại giáo sư Bạch Kim rất lo: “Đạo trưởng Nhan sẽ không vì chuyện Nhà Ngói mà nghĩ quẫn chứ?”

Đinh Đại Thành đánh răng trong sân, súc miệng òng ọc, bên khóe môi còn dính bọt kem đánh răng: “Trời muốn mưa, gái muốn chồng, người muốn nghĩ quẫn là chuyện chẳng ai ngăn cản được.”

Quan chủ Thương Hồng nghe như có chút không vui, nhăn mặt nói: “Ai có số điện thoại của Nhan Phúc Thụy thì gọi thử xem sao.”

Sư phụ nhà mình ra lệnh vẫn là đệ tử để ý nhất, Vương Càn Khôn vội vàng gọi vào số của Nhan Phúc Thụy, đặt lên tai nghe một hồi mới cau mày nói: “Không ai nghe cả…”

***

Nhan Phúc Thụy cảm giác được điện thoại của mình đang rung o o sát bên chân. Tiếng điện thoại di động ở trong lòng đất nghe rất kỳ lạ, tiếng chuông vang lên mang âm sắc rất khác.

Khi đó ông đang viết chữ hỏi cô: “Muốn chôn cô à?”

Cô trả lời: “Phải.”

Nhan Phúc Thụy khiếp sợ sởn gai óc cả người, ông tìm một nhánh cây vừa tay đào cái hố bên cạnh, vừa nghĩ thầm: Đây là chôn sống đó. Tiểu thư Tư Đằng đấu phép thua Xích Tán, nên lập tức chuẩn bị đào mộ phần cho mình, sợ bị Xích Tán quật xác sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt cô không giống như vậy. Nói thật ra Nhan Phúc Thụy không thích kiểu phụ nữ như Tư Đằng, ông thấy phụ nữ khờ khạo tốt hơn, mà còn phải trông hơi béo một chút thì mới có vẻ hiền lành phúc hậu. Mà kiểu như Tư Đằng mỗi thời mỗi khắc đều mang vẻ mặt như đang nói “Ông định giở trò với tôi à, tôi chơi chết ông cho xem”.

Vả lại đã bị thương đến mức độ này rồi mà vẻ mặt vẫn khiến người ta không rét mà run.

Đào được một nửa, nhánh cây đã bị cắm sâu trong đất, Nhan Phúc Thụy cúi đầu lôi lên, lôi được một chút trong lòng bỗng giật mình, thoáng chốc đã nghĩ thông.

Làm sao ông lại quên mất chuyện này nhỉ. Cô là mây mà, mây là cái gì, cũng là cây thôi, không phải đều mọc lên từ đất sao. Hiện tại cô ta muốn về lại với đất không phải là đào mộ phần gì cho mình cả, cô muốn hấp thụ chất dinh dưỡng từ lòng đất. Còn cả ánh nắng, nước mưa đều là thứ cô cần. Trong ấn tượng của ông, dù nhánh cây đã bị chặt gẫy, chỉ cần cắm vào đất cũng có thể nảy mầm đâm nhánh lại mà. Không phải tục ngữ có câu “vô tâm trồng liễu, liễu xanh um” à?

Nhan Phúc Thụy rất hâm mộ Tư Đằng, không cần chích thuốc, uống thuốc, cũng không cần giải phẫu. Đây là liệu pháp rất thiên nhiên còn không có bất cứ tác dụng phụ nào.

Đào được cái hố sâu khoảng nửa người, ông lại viết chữ mời Tư Đằng đi vào. Tư Đằng cười, vô số dây mây đang vươn dài bắt đầu rút lại, tiếp theo cô đã hóa lại hình dáng con người. Có điều là nhánh mây từng bóp chặt cổ họng ông vẫn mang hình dạng dây mây.

Nhan Phúc Thụy tự cho rằng thông minh mà nghĩ: Xem ra cánh tay này bị thương rất nặng nên không biến hình lại được.

Ông sử dụng cả tay lẫn chân lấp hố lại, lúc cảm thấy đã lấp được hòm hòm thì nhánh mây kia đột nhiên quất đến nơi cao hơn, quấn lấy một thân cây, sau đó bất chợt kéo xuống. Nhan Phúc Thụy nghe thấy tiếng cây khô gãy răng rắc, ông ngẩng đầu lên thấy nó đang rơi xuống đầu mình. Ông hoảng sợ dựng tóc gáy đang định bỏ chạy thì nhánh mây thu lại như rắn quấn lấy một chân ông, kéo thẳng ông vào trong lòng đất.

Nhan Phúc Thụy suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra. Tư Đằng không hề tin tưởng ông, cô cẩn thận đa nghi như vậy dĩ nhiên là sẽ kéo ông chôn chung rồi, để tránh ông nói lung tung với người khác chỗ cô ẩn nấp.

Vả lại, cô kéo gãy một thân cây, để cây chắn lại chỗ này. Nơi này chẳng phải con đường chính lên núi, nhưng nếu có người đi qua thì họ cũng chỉ nghĩ: Cơn giông hai ngày trước to quá, nhìn xem cây to như thể cũng bị quật ngã.

Ban đầu ông cho rằng cô muốn giết ông diệt khẩu, sau đó phát hiện ông ở trong đất vẫn hít thở bình thường. Vô số dây mây đan xen kéo dài ngang qua mũi ông trong bùn đất. Ông ngửi được không khí trong lành ẩm ướt, thậm chí mang theo mùi của dây mây.

Nhan Phúc Thụy chưa từng đọc nhiều sách, có điều ông cũng biết một vài kiến thức thông thường. Lúc dẫn Nhà Ngói đi bán hàng, rất nhiều người đến phát tờ rơi bảo vệ môi trường, đề xướng trồng cây. Tuyên truyền viên kia mặc một bộ đồ xanh lá đến mua xiên que nướng, còn không quên tuyên truyền với ông: “Chúng ta phải bảo vệ thực vật, thực vật có thể tiến hành quang hợp, chuyển hóa chất CO2 và nước thành chất hữu cơ. Hơn nữa còn thải ra oxy, mà oxy chính là dưỡng khí không thể thiếu trong cuộc sống con người… Ông chủ, xiên que nướng của ông đều dùng que gỗ xăm vào, đây là chặt cây cối, ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái…”

Điện thoại di động vẫn còn rung, bên tai bỗng truyền đến tiếng thở dài.

Nhan Phúc Thụy cả người run lên: “Tiểu thư Tư Đằng, cô … tỉnh rồi à?”