Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 5 - Chương 7




Đơn Chí Cương vô cùng sợ hãi.

Anh ta nghiền ngẫm lại, dường như trước khi xảy ra chuyện luôn có một vài điều bất thường. Ví dụ như nhận được vài cuộc điện thoại không có người lên tiếng, ví dụ như có vài lần đi trên đường luôn cảm giác dường như có đôi mắt nào đó đang theo dõi anh ta trong bóng tối.

Lúc đối phương gõ cửa, anh ta nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông to lớn thô kệch, mặt để râu quai nón, mặc đồ ngủ ngáp dài, cất tiếng mắng chửi: “Bồn cầu nhà anh rỉ nước không biết hả? Trần nhà chúng tôi dưới lầu ướt hết rồi kìa.”

Anh ta quên mất đây là trò ban đầu mình dùng để lừa bịp Triệu Giang Long, vội vàng mở cửa ra, vừa nở nụ cười còn chưa kịp nói thì đã bị một tấm khăn tẩm thuốc mê ập đến…

Lúc tỉnh lại mắt đã bị bịt bằng miếng vải đen, miệng bị băng keo dán lại, hai tay hai chân bị trói ra sau lưng. Giống như con rùa bị lật mai, mặt thỉnh thoảng lại chạm phải gạch men lành lạnh. Anh ta ngọ nguậy thân thể đụng phải xung quanh, đại khái xác định không bị mang đi chỗ khác: Đây chính là phòng vệ sinh nhà mình.

Tim đập như trống vỗ, sau lưng cũng bắt đầu túa mồ hôi lạnh: Đây là vào nhà bắt cóc, cướp của sao? Anh ta thấy trong tin tức có vài tên tội phạm lòng dạ ác độc, cướp sạch tiền vẫn chưa thỏa mãn còn giết người nữa…

Hoang mang lo sợ, tâm tình rối loạn, cũng không biết qua bao lâu người đàn ông kia đi vào, chẳng hề khách sáo xé miếng băng keo trên miệng anh ta, đưa dao kề vào cổ họng hỏi: “Mật mã khởi động máy tính là gì?”

Mật mã khởi động máy tính? Không phải nên hỏi mật mã thẻ ngân hàng hay mật mã ngân hàng trực tuyến sẽ thích đáng hơn sao? Anh ta cất tiếng run rẩy nói ra mật mã, đối phương ừm ừm hai tiếng rồi dán miệng anh ta lại.

Nếu hỏi mật mã máy tính có phải là đối thủ cạnh tranh trên thương trường đến đây đánh cắp bí mật công ty không? Nhưng quy mô công ty anh ta đâu lớn, còn chưa phải là kẻ đứng đầu trong nghề, có đến nỗi vậy không?

Anh ta phí sức hoạt động thân thể, muốn nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng tiếng nhạc mở lớn như nổ trời. Dường anh ta có thể thấy được ông chú béo núc đang nhảy trên mặt đất giống như bệnh thần kinh, sau đó hất đầu lên:

“Oppa… gangnam… style…”

***

Tiếng nhạc rất ầm ĩ, nhưng dường như Giả Quế Chi hoàn toàn không nghe thấy vậy. Chị ta vẫn nhìn điện thoại trong tay, trong đó có một tin nhắn:

“Ở bản Miêu Dung Bảng tại Kiềm Đông Nam, từng nghe nói chưa?”

Người gửi là Tần Phóng.

Cách đó không xa, Chu Vạn Đông ngồi trước máy tính của Đơn Chí Cương, cơ thể nhún nhảy theo nhạc. Trên người gã mặc chiếc áo vest Armani của Đơn Chí Cương, bên dưới mặc chiếc quần hoa đi biển kiểu Hawaii. Trên cổ tay trái đeo hai chiếc đồng hồ, cổ tay phải là chuỗi Bồ Đề mười tám hạt. Đôi chân gác lên bàn máy tính, một chân mang chiếc dép chăm sóc sức khỏe, một chân mang giày da láng bóng…

Chu Vạn Đông chính xác là tên cướp du côn liều lĩnh, sau khi xác nhận nhà Đơn Chí Cương đã bị gã hoàn toàn làm chủ liền ra vẻ chim gáy chiếm tổ chim khách, kéo hết tủ ra lục lọi lung tung, khoác thử từng bộ đồ lên người cũng chẳng màng có hợp hay không, rồi lại vứt xuống chân như giẻ lau, nói: “Kẻ giàu có thì sao, cắm đầu kiếm tiến nhưng cuối cùng còn không phải để ông mày tiêu à…”

Lại mở tủ lạnh ra hăng hái tìm thức ăn, mở gói khoai tây chiên ra ăn một nửa lại vứt lên ghế, khoai tây bên trong đổ ra ngoài, khiến chiếc ghế salon sang trọng dính đầy dầu mỡ. Dù sao cũng không phải nhà mình, có làm gì cũng không xót.

Tuy gã vẫn còn ra vẻ phép tắc trước mặt Giả Quế Chi, nhưng không còn thận trọng kiêng kỵ nhiều như lúc đầu. Gã có câu cửa miệng rằng: Không phải làm chuyện quan trọng phải cúi đầu sao? Đầu ông mày vẫn treo trên lưng quần đấy (1).

(1) Đầu treo trên lưng quần: ý chỉ làm những việc nguy hiểm có thể mất mạng như chơi.

Đúng vậy, mặc kệ mày là yêu ma quỷ quái gì, nhưng làm chuyện quan trọng vẫn phải cúi đầu nhẫn nhịn đúng không?

Giả Quế Chi hỏi gã: “Tra ra chưa?”

“Tra ra rồi.” – Chu Vạn Đông đang di chuột chơi trò cởi đồ cô gái gợi cảm trên màn hình, nghe vậy lười biếng di chuyển – “Không phải thắng cảnh du lịch, cũng không có tiêu điểm cụ thể trên bản đồ, nhưng có không ít khách du lịch đã đến đó, còn viết nhật ký du lịch nữa… Có bản đồ vẽ tay, đi từ đây đến đó ít nhất… cũng phải hai ngày.”

Lại hất cằm về phía phòng vệ sinh: “Cầm theo điện thoại di động của hắn đi, giữ liên lạc với bên kia, kéo dài Tần Phóng thêm hai ngày sẽ không thành vấn đề. Đừng để tên họ Đơn này lên tiếng là được.”

Lúc nói đến hai chữ “lên tiếng”, gã còn ra dấu “cắt cổ”.

Sắc mặt Giả Quế Chi khó coi: “Đừng nên tạo sát nghiệt lung tung.”

Chu Vạn Đông cười khẩy khinh thường Giả Quế Chi lòng dạ đàn bà: “Phật của chị cũng không phù hộ chị, không phải chị đã nói không tin sao? Tượng Phật và pháp khí đều đã vứt, còn nói gì là đừng nên tạo sát nghiệt lung tung… Nói thật tôi nghĩ mãi không ra, nếu chị hận Triệu Giang Long ở bên ngoài bao gái, An Mạn kia đã chết rồi, chị tìm Tần Phóng gây phiền phức không phải là không được, nhưng mà hơi… không có đạo lý đúng không?”

Giả Quế Chi lạnh lùng lườm gã: “Thu dọn đi, nên lên đường rồi.”

Mới tìm được một chỗ thoải mái như vậy đã nhanh chóng rời đi, Chu Vạn Đông quả thật hơi luyến tiếc. Thấy Giả Quế Chi không thúc giục nữa, gã lại vui vẻ hăng hái càn quét căn nhà rối tung như ổ chó, thỉnh thoảng tự lầm bầm:

– “Ồ nhìn hình này nè, nó chụp căn biệt thự, biệt thự này cũng là nhà hắn đó. Xem ra hắn cũng khá giàu, không chỉ có căn nhà này thôi đâu…”

– “Bây giờ ngân hàng quá tinh ranh, gạt người ta mang hết tiền đi gửi, không ai giấu tiền mặt ở nhà nữa. Nếu là hai mươi năm trước, trong hộp giày, dưới đáy giường hay trong tủ đều có thể tìm thấy tiền.”

– “Tôi không hiểu nổi sao trong nhà người kinh doanh đều thờ Quan Công. Tên Quan Công này không có mắt, không phù hộ người nghèo, chuyên giúp kẻ giàu có. Mức độ chênh lệch giàu nghèo càng lúc càng lớn, mẹ kiếp có thể không nghèo sao…”

Một tiếng xoảng vang lên, chắc là tượng Quan Công đã bị đập bể rồi. Giả Quế Chi nhíu mày, dù sao chị ta cũng xem như là thành phần trí thức, đã từng học đại học, rất khinh thường làm bạn với kẻ như Chu Vạn Đông. Thấy gã vừa đánh vừa đập, khó tránh khỏi chút khinh thường, đang định bảo gã bớt lại một chút thì nghe thấy tiếng sợ hãi của Chu Vạn Đông ở phía sau truyền đến.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, cái thằng nhóc này không thể nhìn bề ngoài được mà. Ông đây nổi da gà cả cánh tay rồi đây… đáng sợ quá…”

Sao vậy kìa? Giả Quế Chi thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn sang.

Chỗ đó lẽ ra là bàn thờ Quan Công, không biết Chu Vạn Đông lấy gì đập, do sức lực khá mạnh nên đã đập bể bức vách phía sau. Hóa ra không phải là vách tường, trong đó còn có một không gian nhỏ. Ngọn đèn xanh loét lập lòe, mà trong ánh đèn dao động không ngừng này lại có một tấm hình phụ nữ.

Đến gần nhìn kỹ mới phát hiện có năm cây đinh nhỏ đóng vào cổ họng và tay chân của cô ta trên tường. Lại có một sợi dây giống như dây chuyền quấn vào cây đinh kéo đến bốn góc bàn thờ. Mỗi góc đều treo một khóa nhỏ bằng đồng. Đằng trước hình có một lư hương, trong lư hương đựng đầy gạo, bên cạnh có giấy đã đốt thành tro tàn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn thờ này hẳn đã nhiều năm không mở ra, khắp nơi đều đóng bụi.

Thảo nào Chu Vạn Đông lại sợ hãi như vậy, cách bày trí này vừa nhìn đã thấy có chút tà đạo, thình lình xuất hiện như vậy rất đáng sợ.

Trong giây lát hai người đều không lên tiếng, qua một hồi Giả Quế Chi thốt ra một câu: “Cậu quan tâm làm gì, ai chẳng có chuyện dơ bẩn không muốn để người khác biết chứ.”

Cũng đúng, Chu Vạn Đông chẳng phải là kẻ chính nghĩa gì gã không có hứng thú giữ gìn lẽ phải, bỗng nhiên phát hiện ra bí mật cũng chẳng có gì tò mò, có điều gã đến gần liếc nhìn tấm hình kia. Không thể gọi là phụ nữ, dáng vẻ chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, còn là nữ sinh trung học. Cô bé kia để tóc thẳng, rất đẹp, dáng vẻ rất ngây thơ.

Trong đầu Chu Vạn Đông xuất hiện bảy tám loại tình huống phạm tội. Thằng nhóc Đơn Chí Cương này xem ra chả phải thứ gì tốt đẹp.

***

Lúc lên cầu thang Thẩm Ngân Đăng mang tâm sự nặng nề, thậm chí suýt nữa bước hụt chân.

Mới vừa rồi quan chủ Thương Hồng mời cô ta qua, nói là gặp được Tư Đằng trên đường trở lại, tiện thể báo tin đã phát hiện Xích Tán cho cô ta.

Thẩm Ngân Đăng rất khẩn trương: “Cô ta nói thế nào?”

Quan chủ Thương Hồng nói: “Không nói gì cả, nói gần nói xa còn giống như rất bất mãn chúng ta tiến độ quá chậm, cuối cùng hẹn sáng mai sẽ đi vào hang động.”

“Lúc cô ta nói vẻ mặt thế nào?”

Thẩm Ngân Đăng này sao còn quan tâm đến vẻ mặt Tư Đằng chứ. Quan chủ Thương Hồng có chút bối rối: “Rất nhàn nhã, mặc trang phục dân tộc bản xứ, thong thả ung dung cứ như đang đi dạo…”

Nhàn nhã sao?

Thẩm Ngân Đăng trong lòng nặng nề. Cô ta nhớ đến lời nói của Tần Phóng.

– “Tư Đằng muốn tìm tung tích yêu quái, cô cảm thấy cô ta sẽ ký thác hết hi vọng vào đạo môn à? Cô ta có cách khác, tôi không rõ cụ thể thế nào nhưng dường như bên kia rất chắc chắn. Tư Đằng nhận được tin tức đã vội vã đi qua đó ngay.”

Vẻ mặt nhàn nhã, thong thả ung dung, còn mặc trang phục dân tộc bản xứ đi dạo. Đây ý là hướng điều tra bên kia của Tư Đằng tiến triển rất thuận lợi sao? Đối với cô ta mà nói đây không phải tin tức tốt.

Ương Ba nghe thấy tiếng Thẩm Ngân Đăng đi vào, có điều gã không quay đầu lại vẫn tập trung tinh thần điêu khắc tấm bạc “Bát Tiên Quá Hải” kia. Hình ảnh Hà Tiên Cô đã sắp xong, vóc dáng thướt tha, vòng eo nhỏ nhắn, dáng vẻ sống động. Gã không nói cho Thẩm Ngân Đăng biết gã điêu khắc theo dáng vẻ của Thẩm Ngân Đăng, một lòng chờ khi làm xong sẽ cho cô ta một bất ngờ.

Nếu như tác phẩm này có thể giành giải thưởng thì thật sự rất ý nghĩa. Nó là tác phẩm đắc ý nhất trong đời gã, trong đó còn thấy được bóng dáng người mình yêu, tương lai sẽ làm đồ gia truyền truyền thụ lại cho đời sau càng tốt.

Đang suy nghĩ trên vai bỗng trầm xuống, Thẩm Ngân Đăng ôm lấy eo gã từ phía sau, cằm nhẹ đặt lên vai gã. Lòng Ương Ba rung động, ngừng lại công việc, nở nụ cười kề mặt sát vào cô ta. Vừa chạm vào đột nhiên cảm thấy ẩm ướt nóng hổi, lòng gã bỗng nặng trĩu, vội vàng đứng lên: “A Ngân, em khóc hả?”

Cô ta thật sự đang khóc, trên lông mi đều dính giọt nước mắt mỏng manh lóng lánh, thấy vậy lòng Ương Ba run lên từng hồi: “A Ngân, nói cho anh biết ai bắt nạt em?”

Thẩm Ngân Đăng sà vào lồng ngực gã, ngửa đầu kề đến nói như thổi hơi vao tai gã: “Ương Ba, chúng ta sinh con đi.”

Đầu tiên Ương Ba hơi giật mình, ngay sau đó niềm vui dần dần tích tụ trên khóe mắt, đuôi mày: “Thật sao?”

Kết hôn cũng đã được một thời gian, gã đã đề cập với Thẩm Ngân Đăng chuyện muốn có con nhiều lần. Nhưng cô ta luôn không hăng hái, cho dù là lúc hai người đang tình cảm nồng nàng, vừa nhắc đến con cái là bỗng mất hứng. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, gã có chút kiêng dè nghĩ rằng: Có phải là mẹ A Ngân chết do khó sinh, nên cô ấy mới kiêng kỵ chuyện sinh con như vậy hay không?

Hiện tại cô ta chủ động nói ra là sinh con đi. Trong lòng Ương Ba đầy mừng rỡ, gã cuối đầu hôn lên môi cô ta: “A Ngân, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em.”

Thẩm Ngân Đăng cười khúc khích: “Đàn ông bọn anh luôn nói lời đường mật vào lúc này.”

Ương Ba cũng cười, cười đến mức không kiềm nén được, nhanh chóng ôm lấy Thẩm Ngân Đăng đi đến giường, thuận tay tắt đèn.

Xung quanh đột nhiên tối đen. Dần dần trong phòng tràn ngập hơi thở hổn hễn của đàn ông, nếu nghe cẩn thật sẽ phát hiện trong tiếng thở gấp kia chỉ có người đàn ông thôi.

Trong bóng tối, Thẩm Ngân Đăng xuống giường với vẻ mặt vô cảm, cứ thế đi đến bên cạnh bàn rót trà uống. Tiếng nước trà rót vào tách lành lạnh hòa với tiếng động nhịp nhàng trên giường hết sức quái dị.

Tiếp theo cô ta bưng tách trà trở về giường, nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, nhìn hành động trên giường từ trên cao. Sau một chút bỗng gọi gã: “Ương Ba?”

Ương Ba đột nhiên cứng đờ, cánh tay đang chống trên mặt giường không khống chế được run lên, yết hầu khẽ lên xuống, có giọt mồ hôi từ từ chảy từ thái dương xuống. Hai mắt Thẩm Ngân Đăng đỏ ngầu sáng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Ương Ba.

“Tối mai, qua mười hai giờ nếu như em vẫn chưa trở về thì mở ngăn tủ dưới cùng bên phải tủ quầy ra.”

Nói xong cô ta đặt tách trà trở về chỗ cũ, nằm lại lên giường lần nữa. Trong tích tắc cơ thể nằm xuống giường, cả thân thể Ương Ba run lên, ngã sấp xuống mặt giường. Một lúc lâu mới vang lên một tiếng thỏa mãn lại tựa như thở dài.

Thẩm Ngân Đăng nghe thấy gã mơ hồ nói một câu: “A Ngân, anh sẽ đối xử tốt với em.”