Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 6 - Chương 9




Cấp tốc chạy về đến nhà, anh dìu Tư Đằng vào phòng nghỉ ngơi, sau đó luống cuống hoàn toàn không biết làm gì. Nếu là người bình thường anh có thể rót nước cho cô uống, đắp thêm chăn, mua thuốc khẩn cấp, lên nét tìm tòi cách cứu chữa thông thường, cùng lắm thì đưa đi bệnh viện. Nhưng cô là yêu quái, ngoại trừ gần đây bởi vì dung hợp yêu lực của Thẩm Ngân Đăng xảy ra vấn đề thỉnh thoảng bị lạnh ra thì bình thường Tần Phóng chẳng thấy gì cả.

Tất cả những thứ có thể đắp đều bị anh mang ra hết, nào là chăn tơ tằm, chăn lông ngỗng, thảm điều hòa, khăn lông, áo khoác. Lúc đắp lên lớp thứ ba cho Tư Đằng, rốt cuộc cô mở mắt ra, Tần Phóng còn tưởng rằng cô được ủ ấm nên tỉnh lại, nào ngờ cô tức giận nói: “Sắp đè chết tôi rồi.”

Hóa ra là đắp nặng quá, Tần Phóng luống cuống kéo chăn ra. Bình thường trong nhà có dì quét dọn vệ sinh tính theo giờ, anh chưa bao giờ làm chuyện này. Anh gom chăn lại ôm vào lòng giống như một ngọn núi nhỏ. Tư Đằng lại nhắm mắt, bộ ngực không hề lên xuống, Tần Phóng nín thở ôm chăn đứng yên bất động, giống như sợ rằng mình vừa hít vào một hơi thì sẽ cướp đi không khí của cô vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Tư Đằng vẫn nhắm mắt nói: “Cậu còn không đi ra làm sao tôi ngủ được?”

Hóa ra cô đang ngủ, chỉ có điều không hô hấp thôi. Tần Phóng như trút được gánh nặng, nhưng đến cuối cùng vẫn không yên lòng, do dự một hồi mới dè dặt hỏi cô: “Tư Đằng, cô sẽ không chết chứ?”

Nói như vậy là sao? Tư Đằng ngước mắt nhìn anh. Anh rất khẩn trương, ôm chăn không nhúc nhích, đầu bị đống chăn trùm lên trông hơi ngốc lại có chút đáng yêu buồn cười. Tư Đằng quả thật dở khóc dở cười, ngoài buồn cười ra lại còn có dư vị cảm động dâng lên. Tiếng nói cũng vô thức dịu dàng hơn rất nhiều, cô hỏi anh: “Cậu sợ cái gì?”

Cô lại nói: “Dạ dày quá nhỏ lại ăn quá no thôi.”

Tần Phóng nghe rõ ý của cô là cô có chút không chịu đựng được yêu lực của Thẩm Ngân Đăng. Nhưng đối với Tư Đằng, chuyện dung hòa yêu lực chẳng phải là lần đầu tiên.

“Trước kia không phải cô cũng từng dung hợp yêu lực của những yêu quái khác sao? Khi đó cũng bị… tác dụng phụ vậy à?”

Tiếng nói của Tư Đằng rất nhẹ, chỉ nói sơ sơ: “Khi đó không có… vấn đề ở bản thân tôi, có thể là hiện tại cơ thể không chịu nổi… Sớm biết vậy thì nên làm việc thứ năm trước rồi. Có điều cứ như vậy có lẽ tôi… phải ngủ hai ngày. Nếu như đến lúc đó vẫn không được thì thử cách khác…”

Cô rất mệt mỏi, lông mi từ từ khép lại. Tần Phóng không làm phiền cô nữa, rón rén đi ra ngoài, kéo kín tất cả rèm cửa sổ, khóa trái cửa, cài xích lại.

Ánh nắng đã bị ngăn bên ngoài, trong phòng dần tối đi, vẻ u tối ấm áp này lại an toàn thỏa đáng. Xung quanh rất yên tĩnh, tựa như một cây kim rơi xuống mặt đất cũng nghe thấy tiếng vang. Tần Phóng ôm một chồng album và sách thật to ngồi xuống ghế salon, nhẹ vặn đèn sách bên ghế lên xem.

Đối diện ghế salon là cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn từ vị trí của anh có thể thấy được Tư Đằng đang ngủ say.

Tư Đằng nói phải ngủ hai ngày. Cửa đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, ánh sáng của ngọn đèn sách nhỏ như hạt đậu, vầng sáng màu vàng thẫm bao phủ cả căn nhà khiến cả không gian bỗng như trở thành chốn đào nguyên bé nhỏ, trộm hai ngày nhàn hạ của kiếp phù sinh. Cũng rất tốt, nhân tiện có thể sắp xếp lại rất nhiều chuyện hỗn loạn, hiểu rõ hơn nhiều người thường qua lại bên cạnh.

Anh mở quyển album cũ ra. Tấm hình đầu tiên trong tờ đầu tiên là nhà cũ ở quê, nhà phú hộ to lớn, tường màu xanh khắc hình Luy Tổ nuôi tằm tựa như tỏ rõ với người bên ngoài rằng đây là trấn nhỏ Giang Nam sống bằng nghiệp trồng dâu nuôi tằm.

***

Nhan Phúc Thụy phong trần mệt mỏi đón chiếc xe ba bánh chạy bằng điện trên đường. Nghe đồn nơi đây sắp khai phá, lúc gần đến thị trấn thấy có nhiều công trình được xây dựng rầm rộ, nhưng rất nhiều hạng mục được dựng nền lên lại bị đình chỉ thi công vô hạn, ngay cả tấm lưới bao quanh công trường cũng bám đầy bụi bặm. Lúc Nhan Phúc Thụy xuống xe, mặt mày đầu cổ đều bám đầy cát vàng, giống như mới vừa mới băng qua sa mạc.

Miệng ông thổi bụi đất phù phù, nheo mắt nhìn xung quanh thị trấn yên tĩnh: Nơi này là quê của Tần Phóng mà tiểu thư Tư Đằng nói sao?

So với việc nằm vùng đưa tin tình báo, chuyện này quả thật thoải mái hơn nhiều. Tư Đằng tiểu thư dặn dò cũng đơn giản: “Ông đến quê Tần Phóng hỏi thăm dân địa phương, nhất là người lớn tuổi, những chuyện về nhà cũ của Tần Phóng xem. Càng sớm càng tốt, tốt nhất là có thể cung cấp được thời gian xảy ra, không phân biệt lớn nhỏ, cho dù là nuôi con gà, làm thịt con chó ông cũng phải ghi nhớ từng việc.”

Cô còn đưa hình nhà cũ của Tần Phóng cho ông xem, ông chỉ vào tấm hình hỏi đi hỏi lại: “Chính là căn nhà này phải không?”

Sợ trí nhớ không tốt sẽ nhớ lầm, ông còn lấy điện thoại di động ra chụp lại tấm hình. Điện thoại của ông quá cũ, camera 3.0 pixel đã quá lạc hậu. Quả thật là đã chụp căn nhà cổ mang tính văn hóa của Tần Phóng thành căn nhà ma tối tăm nhòe nhoẹt.

Nhà Tần Phóng không khó tìm, là căn nhà phú hộ nổi bật, ngay cả tường viện cũng cao lớn khí khái hơn các nhà xung quanh. Hai cánh cửa đen nhánh, một sợi dây xích khóa lại hai đầu thú trợn mắt dữ tợn.

Nhan Phúc Thụy kề đầu nhìn vào bên trong qua khe cửa: Khoảng sân rộng mọc đầy cỏ dại, mấy con mèo hoang đang vểnh mông trong bụi cỏ không biết đang tranh giành cái gì. Nghe thấy tiếng động ở cửa, chúng kinh hãi kêu lên meo meo rồi nhảy lên tường chạy vào trong nhà. Còn lại một con có lẽ còn đang choáng váng lo sợ nên lao thẳng đến chỗ khe cửa Nhan Phúc Thụy đang đứng. Nhan Phúc Thụy sợ đến mức lảo đảo ngã bệt xuống mặt đất, một hồi lâu sau mới vỗ mông tức tối bò dậy.

Tiểu thư Tư Đằng bảo ông đến đây làm gì? Ồ, đúng rồi, hỏi thăm sự tình, hỏi thăm xem chuyện của thế hệ trước nhà Tần Phóng.

Trong trấn có rất ít người, như tin tức xã hội hay nói là “ở lại giữ thôn”, phần lớn người trẻ tuổi đều vào thành phố an cư lập nghiệp chỉ còn người thân ở lại trông giữ nhà ở quê, cũng phần lớn là vì việc khai phá phát triển trong tương lai. Nhan Phúc Thụy quanh quẩn hai ngày chỉ hỏi được vài tin tức có hạn.

– Tần gia? Không biết, đã sớm dọn đi rồi.

– Tần Phóng? Tần Phóng là ai? Chưa nghe nói qua.

– Thế hệ trước của Tần gia hả? Có tiền lắm, không thấy nhà cửa của họ đều xây to hơn người khác sao.

– Lúc nào hả? Trước giải phóng ư? Có ma mới biết được chuyện trước giải phóng, tôi sinh ra sau giải phóng mà.

Vất vả lắm mới biết được chút chuyện liên quan đến mấy ngày trước, có một phụ nữ trung niên dẫn theo người đàn ông để râu quai nón cũng đến hỏi thăm. Có điều người ta nói là bà con xa của Tần gia, hỏi thăm thế hệ con cháu của Tần gia đã dọn đi đâu.

Rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ông muốn hỏi thăm là chuyện “thế hệ trước”, “con cháu” không phải là Tần Phóng hay sao.

Có điều những tin tức khác ngược lại thu hoạch rất nhiều. Ví dụ như mảnh đất phía sau trấn sẽ dùng để xây dựng làng du lịch, làm khu vui chơi giải trí dã ngoại, tương lai giá đất sẽ tăng lên không chỉ gấp mười lần. Ví dụ như đứa cháu nhà họ Tề thi đậu đại học bên Mỹ, lấy được học bỗng toàn phần. Lại ví dụ như hộ gia đình lụn bại nhất ở đầu phía đông, bà cụ đã nằm liệt mấy chục năm, nghe nói lúc còn trẻ đi trộm rau của nhà người ta, lúc bị đuổi trượt chân rơi xuống rãnh…

Nhan Phúc Thụy ủ rũ, cảm thấy chuyện này chẳng có cảm giác thành tựu như khi nằm vùng. Tối hôm thứ hai ông lại đi dạo trong trấn nghèo, lúc đi đến đầu phía đông có vài người vây quanh một căn nhà sụp xệ, kèm theo tiếng khóc lóc om sòm. Hiếm khi thấy được cảnh đông người đồng thời xuất hiện trong trấn như vậy, Nhan Phúc Thụy tò mò đi đến.

Một bà lão mặc chiếc áo bông màu xanh gục ở cửa nhà mình khóc, vừa khóc vừa mắng, nào là tên súc sinh đoạn tử tuyệt tôn, nào là tên khốn kiếp chó chết đầu thai vào chuồng heo, từ ngữ được dùng rất phong phú. Nhan Phúc Thụy xem thấy mà thở dài, mấy mươi năm trước bà lão này nhất định là người chửi đổng hạng nhất trong đám đàn bà phụ nữ.

Nghe một hồi đại khái biết được cháu bà lão không học giỏi, đi ra ngoài thua tiền bài bạc, trở về lấy tiền mua quan tài bà giấu dưới gối. Bà cầm chặt không buông nên tên súc sinh kia trùm bao bố lôi bà đi, kéo bà từ giường ra đến tận cửa, khoảng cách những hai ba mét.

Nhìn ra được mấy người nghe tin chạy đến cũng không thích bà lão này lắm, họ chỉ khuyên vài lời cho có nhưng dù sao thường ngày còn phải dựa vào cháu bà bưng trà đổ bô. Họ vừa nói vừa khiêng bà lão lên giường lại. Căn nhà này vừa sụp xệ vừa nhỏ, chỉ đủ đặt một chiếc giường và cái bàn, không có vật dụng gì đáng giá. Cửa gỗ cũng chỉ để trưng. Nhan Phúc Thụy thấy bà lão này lớn tuổi, lại manh nha ý định đến hỏi thăm. Người trong trấn thấy ông không đi còn tốt bụng nháy mắt, lại khẽ nhắc nhở ông: Bà lão này không phải loại hiền lành, chuyên bịa đặt châm dầu thêm lửa, ai ai cũng ghét bà ta.

Nhiệm vụ là trên hết, Nhan Phúc Thụy dao động một hồi vẫn quyết định thử thời vận.

Lại nói, tiết mục chửi mắng kêu khóc của bà lão này cứ cách vài ba ngày là trình diễn một lần. Còn tưởng rằng người cũng đi hết rồi, bà nằm trên giường cứ lẩm bẩm mắng chửi, con trai con dâu, cháu trai cháu dâu không ai để ý. Dù sao nằm liệt trên giường cả ngày nhàm chán, mắng chửi gần như đã xuất khẩu thành thơ, mắng mệt thì nghỉ thôi. Đột nhiên bà thấy Nhan Phúc Thụy vẫn còn đứng ở cửa, nhất thời xù lông kêu lên lanh lảnh: “Tên trộm kia muốn trộm đồ à.”

Nhan Phúc Thụy nói: “Không phải đâu bà ơi, tôi chỉ muốn hỏi thăm bà về một người, cậu Tần Phóng…”

“Cái gì Tần Phóng Tần không Phóng, đồ nhà quê, trộm đồ thì có!”

Bà nói giọng địa phương, giọng điệu lại chua ngoa khó nghe. Nhan Phúc Thụy nghe rất vất vã nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Là Tần gia, căn nhà lớn nhất đó, là nhà phú hộ trấn này…”

Bà lão đã hiểu ra, nhưng không biết tại sao hai chữ “phú hộ” này lại như đâm vào lòng bà, bà liền la ỏm tỏi lên như gây lộn với người khác: “Cái gì mà phú hộ! Nhà bọn họ là phú hộ gì chứ! Còn không phải là nịnh bợ người Thượng Hải kia sao? Thiếu tiền cả một trấn tại sao chỉ trả cho nhà họ? Nhà tôi cũng là nhà giàu đó!”

Nhan Phúc Thụy nghe như lọt vào sương mù: “Nhà Tần Phóng thiếu tiền nhà bà à?”

Bà lão không để ý đến ông, trợn trừng mắt nhìn lên nóc nhà nghiến răng nghiến lợi. Nào là chém nghìn đao xưởng dệt Thượng Hải, thiếu nhà bọn họ rất nhiều tiền nhưng nói đóng cửa là đóng ngay, một đồng cũng không trả. Nào là nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, nhất định là làm chuyện dơ bẩn với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt kia, nếu không tại sao chỉ kết toán sổ sách cho nhà họ. Nào là nếu lúc đó cũng thanh toán hết tiền cho nhà mình thì bà cũng là tiểu thư nhà giàu như ai, không phải gả cho người ở thành phố, làm sao rơi vào tình cảnh hôm nay, để tên tiểu súc sinh cướp tiền quan tài…

Bà vừa nói vừa gào khóc tức tưởi, khóc cào xé ruột gan.

Nhan Phúc Thụy đành phải lui ra ngoài, thuận tay giúp bà đóng cửa. Cửa vừa đóng lại đã thấy mặt cửa đầy dấu giày, không biết là tên “súc sinh” bà nói đã đạp mấy lần.

Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, so với chuyện vặt vãnh nuôi gà làm thịt chó, chuyện liên quan đến Bạch tiểu thư này có nhiều bí ẩn để khai thác hơn.

Nhan Phúc Thụy nghiêm túc cảm thấy, năm đó nhất định ông cố Tần Phóng đã có tình nhân bên ngoài rồi.