Bàng Hoàng

Chương 1




Tối hôm đó nhận được bằng tốt nghiệp, sáu cô gái chúng tôi ở cùng ký túc xá đều uống rất nhiều.

Chắc là rượu tăng thêm can đảm, tôi hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chạy đến dưới lầu ký túc xá số năm mà thổ lộ với Tô Kiều, nam sinh của cả tầng lầu bùng nổ, ngay cả năm cô bạn đi theo tôi cũng như điên cuồng mà gây rối lớn tiếng.

Tô Kiều ló đầu từ cửa sổ ở trên lầu ký túc xá, tuy rằng sắc trời mờ tối, nhưng tôi có thể nhìn rõ ràng gương mặt đã đen lại của anh.

Tô Kiều suýt nữa bị đẩy ra, môi nhếch lên, vừa thấy biết là anh đang giận dỗi, nhưng các nam sinh khác đã từ lâu bị sự thổ lộ tình cảm của tôi thu hút, căn bản không chú ý tới vẻ mặt của Tô Kiều.

Tôi đứng dưới lầu ký túc xá mà cười với anh, Tô Kiều bị các nam sinh lôi kéo đưa đẩy suýt chút nữa là đụng vào tôi, anh đỡ lấy bờ vai của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mẫn Lam, em đang làm cái gì đó?”

Tôi cười, kiễng chân đến bên tai anh nói, “Em vừa thổ lộ với anh đấy, sao anh lại có phản ứng như vậy?”

Có trời mới biết, tôi chính là uống rượu mới dám thế này với Tô Kiều, cồn thật sự là thứ tốt, tôi thật chưa bao giờ thấy sắc mặt của Tô Kiều đen như vậy.

“Em uống rượu?” Tô Kiều nhíu lông mày, đến gần tôi ngửi ngửi, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, “Rốt cuộc em uống bao nhiêu?”

“Tô Kiều, tóm lại anh đồng ý hay không đồng ý!”

Không đợi tôi nói chuyện, đám người vây xem không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, có người đi lên vỗ bờ vai của Tô Kiều, thúc giục anh mau chóng đồng ý.

Tôi vẫn cười tủm tỉm, trái lại Tô Kiều đưa ra khuôn mặt nghiêm túc cứng đờ, tôi biết anh đang suy nghĩ làm sao từ chối tôi, thực ra tôi cũng rất muốn biết, trước mặt nhiều người như vậy anh sẽ từ chối tôi như thế nào.

Tôi và Tô Kiều quen biết là bởi vì ba mẹ hai bên, ba tôi và ba anh là bạn học cùng đại học, quan hệ rất tốt, người nhà hai bên thường xuyên gặp gỡ, cho nên tôi và Tô Kiều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ai có thể cho rằng đối với một người rất quen thuộc, tôi lại sinh ra cảm giác yêu thích anh.

Cảm giác này tựa như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, trong nháy mắt tôi liền đắm chìm trong đó.

Nhưng tiếc là, lần đầu tiên tôi bắt đầu thổ lộ với Tô Kiều thì lại cảm thấy tôi căn bản đang trêu đùa anh.

Nhưng trời đất chứng giám, tôi thật không đùa với anh.

Đám người vẫn ồn ào, Tô Kiều trầm mặc không nói, khoé miệng tươi cười của tôi không thể kéo ra nữa, tôi đoán chắc là anh muốn trầm mặc như vậy cho đến khi tôi thoả hiệp với anh.

Nhưng hôm nay tôi dám làm thế này, rõ ràng ngay cả một đường lui cũng không giữ lại cho mình, cho dù tôi biết rõ anh sẽ từ chối.

Tình yêu thật là một thứ có thể làm cho người ta điên cuồng, nó khiến tôi điên đến mức không nhận ra bản thân.

Tô Kiều đột nhiên thở dài một hơi, anh đưa tay vào trong túi áo lấy ra một vật, anh nhìn vẻ mặt cứng đờ của tôi, khoé môi dần dần cong lên, “Anh vốn muốn trở về rồi đưa cho em, nhưng hôm nay em… Anh chỉ có thể đưa cho em trước.”

Đám người vây xem nổi lên tiếng la ó, tôi đứng cứng ngắc, nhìn Tô Kiều kéo tay trái của tôi đeo vật kia lên, kim cương dưới đèn đường lờ mờ loé lên màu bạc rực rỡ.

Tôi cảm thấy tròng mắt của mình như sắp nhảy ra ngoài.

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Tô Kiều dùng sức kéo tôi dựa vào trong lòng anh, anh ghé vào bên tai tôi khẽ nói, “Làm sao vậy? Ngạc nhiên sao?”

Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, Tô Kiều anh ấy…rõ ràng đang trêu chọc tôi!