[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Chương 11




Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng lên đi đến đứng trước mặt Triển Chiêu, gằn từng tiếng rõ ràng: Triển Chiêu, nếu ngươi hiểu được, tại sao, còn làm khó chính mình như vậy?

Triển Chiêu nhìn hắn với ánh mắt trong suốt vô tội, chậm rãi nói: Ngọc Đường, chính ngươi, chẳng phải cũng vậy sao?

Gió buổi chiều ngày hôm ấy vô cùng ấm áp mát rượi, xuyên vào trong nhà, làm cho trang sách trên bàn nhẹ nhàng lật khẽ.

Bạch Ngọc Đường vươn tay, một tay đè quyển sách kia lại, một tay, tỏ vẻ muốn vén lọn tóc rũ xuống bên má của Triển Chiêu, Triển Chiêu quay đầu đi, đứng lên, cười nói: Nói nhiều chuyện như vậy, khát rồi, ta đi lấy nước.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu xoay người đi ra khỏi cửa, vẻ mặt dở khóc dở cười vì chiếm tiện nghi chưa thành.

Triển Chiêu bưng trà về, gọi Bạch Ngọc Đường uống trà.

Bạch Ngọc Đường nhìn trà trong chén, xanh tươi sáng sủa, uống vào trong miệng, lại lờ mờ đắng lên, hắn bất giác nhíu mày.

Triển Chiêu nói: Trà này, lúc đầu là Hoàng Thượng ban cho Bao đại nhân, đại nhân sợ đắng, liền tặng lại cho Công Tôn đại ca, bây giờ nhớ lại, trà này cũng một năm rồi, hương vị vẫn còn tươi xanh như vậy.

Một năm rồi. Nhanh như vậy, một năm đã trôi qua sao?

Ngọc Đường, ngày trước ta thường nghe người ta nói, thời gian trôi rất nhanh. Ta cảm thấy thật buồn cười, ta khao khát thời gian nhanh lên, nhanh lên, nhưng bây giờ, đột nhiên phát hiện, trong những lúc ngươi không để ý, thời gian, thật sự trôi đi như bay, không để lại chút dấu vết.

Nhưng mà, cảnh còn người mất. Mọi chuyện đã rồi (1).

Hương vị, vẫn còn tươi mới như lúc ban đầu.

Năm ấy gần tới lễ mừng năm mới, Hoàng Thượng mở yến tiệc lớn chiêu đãi các quần thần.

Ngày ấy ta với Bao đại ca và Công Tôn đại ca đi cùng nhau. Đến trước cửa cung, thấy Bàng Thống đứng ở đó, cười với chúng ta, nhưng không đợi chúng ta, tự mình đi vào.

Bởi vì cấp bậc khác biệt, Bàng Thống cũng không ngồi cùng chúng ta, hắn ngồi ở nơi đó tự rót tự uống, trong một lúc, không có ai dám đi tới kính rượu.

Cho dù cách một khoảng xa như vậy, cho dù cách nhiều người như vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng ta, vẫn kiên định rõ ràng như trước.

Tửu lượng của Công Tôn đại ca kém, có người kính rượu, Bao đại ca có thể ngăn được thì sẽ ngăn, nhưng hắn vẫn uống hết mấy chén, mặt lập tức đỏ lên.

Bên kia, có người lấy thêm dũng khí đi kính rượu cho Bàng Thống, Bàng Thống cũng không đứng dậy, cực kỳ ngạo mạn.

Công Tôn đại ca nói với Bao đại ca: Bao Chửng, đi, chúng ta đi kính rượu cho Bàng Thống.

Bao đại ca nói: Công Tôn Sách, chắc chắn ngươi đã uống nhiều rồi, uống nhiều tất nhiên không phải là lỗi của ngươi, nhưng cố tình gây sự thì chính là ngươi không đúng.

Sao ta lại cố tình gây sự?!

Hai ta đi kính rượu cho Bàng Thống, hắn có vui vẻ hay giận dữ thì chẳng phải đều đụng tới bệnh tim sao.

Ngươi mới có bệnh tim!

Cho nên mới nói, nữ sinh ngoại tương*, xem như ta nuôi ngươi uổng công rồi.

Bao Chửng!!

(*Nữ sinh ngoại tương/ nữ sinh ngoại hướng: Con gái lớn thì phải gả đi, trong lòng người con gái luôn hướng về nhà chồng. Ý Đại Bao là Sách bảo bối chưa gì đã bênh chồng rồi =)))

Ta thấy hai người bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi, bèn đi qua khuyên can, sắc mặt của Bàng Thống bên kia, đã sớm âm tình bất định.

Công Tôn đại ca không thèm đếm xỉa gì tới Bao đại ca nữa, hắn vung tay áo, tự mình cầm chén rượu đi qua.

Bao đại ca vừa thấy cũng hấp tấp chạy theo.

Ngày đó, không biết tại sao, ba người bọn họ đều mặc áo trắng, đứng ở nơi đó, vóc người tương đương, thế nhưng khí chất dung mạo, mỗi người một vẻ, nhưng vẫn xuất sắc đến mức chói mắt mọi người.

Ta không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ngay trong tích tắc đó, toàn bộ đại sảnh, lại trở nên im lặng.

Hoặc là, trong đầu ta bỗng chốc trống rỗng?

Bao đại ca và Bàng Thống uống một hơi cạn sạch, Công Tôn đại ca uống trước nửa chén, vừa mới hít một hơi, muốn tiếp tục uống phần dư lại, người nọ liền lấy cái chén trong tay của hắn, uống hết phần rượu còn thừa.

Lần này, ta dám khẳng định không phải là ảo giác của ta, toàn bộ đại sảnh, thật sự trở nên im lặng.

Sau đó, ta nghe thấy Hoàng Thượng ở nơi nào đó nói: Trung Châu Vương, gần đây biên cảnh Tống Liêu có phần không được an bình, không biết Vương gia thấy thế nào?

Bàng Thống chậm rãi nói: Thần quy ẩn đã lâu, việc này, không rõ lắm.

Không rõ lắm? Nếu như triều đình cần, không biết Vương gia có rời núi hay không?

Bàng Thống nói: Hôm nay là ngày tốt Hoàng Thượng chiêu đãi quần thần, nói những chuyện này làm gì. Ta kính bệ hạ một ly.

Khoảnh khắc đó, Bao đại ca nhìn về phía Hoàng Thượng, Công Tôn đại ca nhìn về phía Bàng Thống.

Sơn vũ dục lai. Phong mãn lâu.

(*Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Gió thổi báo giông bão sắp đến, tình hình căng thẳng trước khi nổ ra chiến tranh)

Lúc chúng ta trở về, Công Tôn đại ca đã có chút lảo đảo. Ta và Bao đại ca đỡ hắn, vừa mới đến cửa cung, một bàn tay liền từ phía sau xuyên tới, ta vươn tay tới chắn, quay đầu lại, nhìn thấy Bàng Thống cười với ý tứ sâu xa.

Trong lúc sửng sốt, Công Tôn đại ca đã bị hắn bao lại trong chiếc áo khoác bằng lông cáo màu trắng.

Các vương công đại thần vừa mới từ yến tiệc đi ra, nhìn thấy bốn người chúng ta đứng ở chỗ đó, bọn họ đều cúi đầu, vội vàng mà đi.

Công Tôn đại ca từ trong khuôn ngực của Bàng Thống ngẩng đầu lên. Ban đêm, ánh sao đầy trời như mưa, dồn dập rơi vào trong mắt hắn, hắn nói: Bàng Thống, tại sao, thiên hạ này không chịu thái bình?

Bàng Thống nói: Ngươi yên tâm, có ta, nhất định ta sẽ cho ngươi thấy được thái bình.

Ta thật sự rõ ràng nghe thấy được, tiếng thở than tiếc nuối của Bao đại ca.

Ngày tết nguyên tiêu đó, Công Tôn đại ca đi đến Khai Phong phủ ăn tết như những năm trước. Không ngờ tới được, Bàng Thống cũng đi theo đến đây.

Ngọc Đường, ngày đó, là ngày từ lúc ta chào đời đến nay thấy được trận tuyết to như vậy, từng bông từng bông tuyết lớn, lượn vòng rải xuống.

Lúc bọn họ vào cửa, mang theo gió tuyết trên đường, làm cho ánh nến trong phòng lay động, vòng hoa mẫu đơn trên áo của Bàng Thống, chói sáng chiếu vào trong mắt của mọi người.

Bàng Thống xếp chiếc ô trong tay lại, ta thấy từ vai trái cho đến thắt lưng của hắn vẫn còn dính những bông tuyết chưa tan, trái lại Công Tôn đại ca cả người sạch sẽ thoải mái. Ta không khỏi nhớ đến lúc Bao đại ca và Công Tôn đại ca che chung một chiếc ô, hai người bọn họ nhất định mỗi người sẽ ướt một nửa.

Bạch Ngọc Đường hỏi: Đây là tại sao?

Với tính tình của Bao đại nhân, mọi việc tất phải làm đến mức công bình công chính.

Bạch Ngọc Đường cảm khái: Thì ra Thanh thiên, chính là gầy dựng như vậy mà thành a.

Bao đại ca nói: Công Tôn Sách, ngươi đã dùng mưu kế gì, lại mời được Trung Châu Vương gia đối thủ một mất một còn của Khai Phong phủ ta đến a?

Công Tôn Sách nghiêng đầu nhìn Bàng Thống, chỉ cười không nói, Bàng Thống kia nói: Hắn nói với ta, ‘hôm nay ta muốn đến Khai Phong phủ ăn tết cùng Bao Chửng Triển Chiêu, ngươi không cần đi đâu’. Vì thế nên ta cùng đến. [=)))]

Bao đại ca nói: Chẳng lẽ Vương gia sợ chúng ta bắt cóc Công Tôn công tử?

Bàng Thống nói: Không, là ta sợ hắn lừa gạt các ngươi quay về.

Bạch Ngọc Đường vỗ tay cười nói: Bàng Thống này, thật đúng là một nhân vật thú vị!

Triển Chiêu nói: Người có thể bị Công Tôn đại ca nhìn trúng, nhất định là người thú vị hài hước văn võ song toàn có nhiều ưu điểm.

Ngày hôm đó cơm nước xong, chúng ta ra bên ngoài ngắm tuyết, cây mai trắng trong viện của Khai Phong phủ kia, đang dịp ra hoa, cây và hoa đẹp đẽ như ngọc.

Tuyết lớn, nhưng cũng không lạnh.

Bao đại ca nói: Biên giới chiến tranh hỗn loạn, dân rơi vào băng hỏa, Vương gia thật sự không có dự tính gì sao?

Bàng Thống nói: Bây giờ ngươi đang làm thuyết khách cho Triệu Trinh sao?

Bao đại ca nói: Không. Ta thà làm thuyết khách vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Nhưng mà…

Công Tôn đại ca nói: Nhưng mà cái gì?

Câu hỏi này của hắn, lại giống như không có ý muốn biết câu trả lời, cả ba người đều nhìn trận tuyết lớn ngẩn người.

Có gió thổi qua, lọn tóc dài của Công Tôn đại ca phất lên trên mặt của Bàng Thống, Bàng Thống vươn tay ôm lấy vai của hắn, nhẹ giọng gọi tên hắn.

Ngọc Đường, giọng nói của hắn, dính vào bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trận tuyết lớn kia, ngàn dặm loạn lạc bên ngoài, thật sự là, trận tuyết lớn nhất mà ta nhìn thấy.

—–

(1) Câu gốc là “sự sự hưu” xuất phát từ bài “Vũ lăng xuân” của Lý Thanh Chiếu- Tác giả nữ tài giỏi hiếm hoi trên thư đàn thời Tống.

武陵春

风住尘香花已尽,日晚倦梳头。

物是人非事事休,欲语泪先流。 

闻说双溪春尚好,也拟泛轻舟。

只恐双溪舴艋舟,载不动许多愁。

Vũ lăng xuân

Phong trụ trần hương hoa dĩ tẫn, nhật vãn quyện sơ đầu.

Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu.

Văn thuyết song khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh chu.

Chích khủng song khê trách mãnh chu, tái bất động hứa đa sầu.

Vũ Lăng xuân – Cuối xuân (Dịch thơ:Nguyễn Chí Viễn)

Gió lắng hương trần hoa đã hết, Dậy muộn chải đầu lười. 

Vật đổi sao dời mọi việc thôi, Chưa nói lệ tuôn rồi.

Nghe nói Song Khê xuân vẫn đẹp, Cũng định thả thuyền chơi. 

Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ nhoi, Sầu nhiều thuyền chở không trôi.

[Triển Chiêu nói: Người có thể bị Công Tôn đại ca nhìn trúng, nhất định là người thú vị hài hước văn võ song toàn có nhiều ưu điểm.]