[Bàng Sách] Phượng Thê Ngô

Chương 13




Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ, đã có thể thấy nắng chiều chiếu xuống ửng đỏ bầu trời.

Bạch Ngọc Đường buông chén trà đắng trong tay, đi đến trước mặt Triển Chiêu, hắn nói: Nói chuyện đã nửa ngày, ngươi không mệt thì ta nghe cũng mệt rồi, đi, ta dẫn ngươi đến một chỗ, thức ăn chỗ đó làm thật sự rất đạt tiêu chuẩn.

Triển Chiêu nắm lấy tay của Bạch Ngọc Đường, nói: Đừng đi, lát nữa ở đây ăn đi, ta thật sự muốn ăn thức ăn của Thị lang phủ.

Ngọc Đường, chẳng phải nói, chiến lửa cả ba tháng sao.

Mấy tháng sau khi người nọ đi rồi, biên quan dần dần ổn định.

Công Tôn đại ca ở Khai Phong phủ cũng không thư thái, có khi sáng sớm ta cùng hắn đứng ở ngã đường, nhìn thị nữ của Trung Châu Vương phủ, cầm theo một giỏ hoa sơn chi, nhẹ nhàng đi qua, bước chân vô thanh vô tức, đạp mở màn sương sáng của thành Biện Lương, mùi hoa giống như bóng người, biến mất ở cuối phố dài, biến mất trong cánh cửa màu son của phủ Thị lang. Khi đó, tay áo màu xanh nhạt của hắn bay lên, trên mặt, là nụ cười nhạt rất nhẹ không thể phát hiện.

Người nọ, cũng sớm trở lại thôi.

Nhưng mà, có một ngày biên quan truyền đến chiến báo, nói là Tướng quân Cao Khải mang theo đại quân xâm nhập vào nội địa của quân Liêu, bị nhốt ở bên trong, không thể tiến hay lùi.

Vốn dĩ, chiến cuộc đã có chút thuận lợi cho bên ta, dưới tình huống như vậy, tùy tiện tiến quân, không khác gì khiêu khích, đây không phải là tác phong trước giờ của quân ta.

Hơn nữa, Tướng quân Cao Khải kia nếu thật sự gan dạ sáng suốt như vậy, khi đó, cũng sẽ không liên tiếp thảm bại, còn bắt Bàng Thống rời núi.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cánh tay nắm lấy tay hắn của Triển Chiêu dần dần siết chặt, trong lòng khẽ động, hắn dịu dàng nói: Triển Chiêu, làm sao vậy?

Triển Chiêu ngầng đầu cười, ánh mắt sáng rồi chợt tắt, giống như hàn quang của sao Thiên Lang chớp hiện, hắn nói: Không sao cả, chẳng qua ta đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái.

Nói xong, hắn bất động thanh sắc, rút tay của mình về, hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhấp một ngụm, nói: Trà lạnh rồi.

Ngày tin tức truyền đến, vừa mới vào thu. Mưa thu rả rích, khí lạnh dần dần dày đặc.

Công Tôn đại ca nâng mắt lên từ trang sách, nhìn thẳng về phía Bao đại ca mang tin tức đến: Thật sao?

Thật.

Sắc mặt của Bao đại ca cứng lại. Ta biết, tin tức lần này không chỉ là thật, mà còn, rất nghiêm túc.

Công Tôn đại ca chậm rãi đứng dậy, hắn bưng chén trà trên bàn lên, thong thả bước đi ở trong phòng, hắn nói: Bao Chửng, vậy làm sao bây giờ, tất nhiên hắn sẽ đi cứu viện, nếu không đi, mấy vạn tướng sĩ này sẽ chết không có chỗ chôn, nhưng mà, nếu đi… Bao Chửng!

Hắn bỗng nhiên xoay người, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, vỡ vụn rõ rệt, không thể cứu vãn.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy Công Tôn đại ca hoảng loạn như vậy, khi đó, hắn tài hoa ngạo thế, không có gì có thể nhiễu loạn tâm tư của hắn, cho dù là mấy năm Bao đại ca mất tích, hắn vẫn thản nhiên kiên quyết chăm sóc cho ta và Bao đại nương, chưa bao giờ như vậy, không biết phải làm gì.

Nước trà bắn tung tóe lên góc áo của hắn, màu xanh đậm đậm nhạt nhạt, lan rộng ra phía trước, hắn nói: Bao Chửng, bây giờ, làm sao đây?

Đó là mạn quyển thi thư*, đã tuyệt vọng không thể nào để yên.

(*Mạn quyển thi thư: Lo lắng đến nỗi không thể nào đọc sách được nữa. Xem thêm phía dưới)

Ngọc Đường, hắn lo lắng hốt hoảng, hắn hỏi Bao đại ca nên làm gì, từ đầu đến cuối, trong chuyện này, không có vị trí của ta.

Ta không phải là người hắn bận tâm nhất, cũng không phải là người hắn tín nhiệm nhất.

Ngọc Đường, có lẽ với hắn mà nói, ta mãi mãi chỉ là một thiếu niên mang theo trường kiếm vui cười đi phía sau bọn họ.

Vĩnh viễn không thể lớn lên, vĩnh viễn không thể gánh vác được điều gì.

Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng nói: Triển Chiêu ngốc, ngươi, sao có thể nghĩ như vậy? Ngươi là Nam hiệp nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ a, có không ít kẻ xấu mới nghe tên đã sợ vỡ mật, tuy rằng… hắc hắc.

Ánh mắt trong suốt giống như mắt mèo của Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, khó hiểu hỏi: Tuy rằng cái gì?

Tùy rằng anh tuấn tiêu sái, võ công tài giỏi, nhưng vẫn kém xa Bạch Ngũ gia của ngươi.

Triển Chiêu cười tao nhã, tiếp tục nói: Sau đó, ta đứng phía sau hỏi Bao đại nhân, chuyện này rốt cuộc nên làm gì bây giờ.

Hắn nói: Không có cách nào cả, thiên tai nhân họa, ai cũng không thay đổi được. Nhưng mà, Triển Chiêu, nếu không đến phút cuối thì ai cũng không thể mất đi niềm tin rằng, người kia, không phải là ai khác, hắn là Bàng Thống, Phi Tinh Tướng quân.

Rồi sau đó, ta bị Bao đại nhân phái xuống phía nam phá án, thì gặp ngươi, chưa phân rõ tốt xấu, đã đánh nhau với ta một trận.

Ha hả, Ngọc Đường, ngươi đoán thử lúc ấy ta nghĩ cái gì?

Chắc chắn ngươi đã nghĩ, vị này, tại sao lại lợi hại hơn ta!

Ta đã nghĩ a, người này, bộ dạng xinh đẹp thế mà ra tay lại tàn nhẫn như vậy!

Xinh… xinh đẹp? Triển Chiêu! Ngươi nhìn kỳ lại đi, ta là một nam nhân a! Sao có thể… sao có thể là xinh đẹp chứ!

Triển Chiêu thật sự đánh giá tỉ mỉ Bạch Ngọc Đường từ đầu đến chân một hồi, sau đó nghiêm túc khẳng định: Ừ, vẫn rất xinh đẹp.

Ngươi còn nhớ cái ngày chúng ta uống trà ở bên Tây Hồ không? Ta nhận được bồ câu đưa tin của Bao đại nhân, hắn nói, chiến báo truyền đến, Bàng Thống dẫn Phi Vân Kỵ đi ứng cứu Tướng quân Cao Khải, gặp phải Liêu quân, thật ra Cao Khải an toàn trở ra, đáng tiếc Bàng Thống bọn họ, toàn quân bị diệt.

Chiến báo hôm ấy, được truyền đến cùng lượt với lá thư mà Bàng Thống viết cho Công Tôn đại ca trước khi đi, bức thư lạnh lẽo, giữa những hàng chữ, giống như mang theo mùi hương của hoa đào.

Ta không đọc được lá thư đó, có lẽ, hắn sẽ nói, ngươi nhất định phải đợi ta, hoặc là, ngươi nhất định đừng đợi ta.

Có lẽ, hắn cũng không nói điều gì, quân tình giết chóc, trong mắt hắn, là sự thật tàn khốc không thể để cho Công Tôn đại ca bị dính dáng.

Có lẽ, hắn chỉ nói, đồng dã hoang vu nơi cửa bắc, mênh mông xa xôi không thấy bến bờ, ta nguyện cùng ngươi, giục ngựa ca hát điên cuồng. Tất cả những điều này, chỉ là có lẽ.

Lần đó, ngươi cùng ta chạy về Biện Lương, đang tết Trung thu, ở Giang Nam từng đợt hương thơm hoa quế tỏa ra, dọc đường có những người đi đường vội vã, trên mặt là nét cười thỏa mãn mơ hồ, bọn họ vội vàng, về nhà, đoàn viên.

Nhưng mà, trong lòng ta, không ngừng vùng vẫy, lại không có cách nào có thể la lên thành tiếng. Lần đầu tiên, ta oán hận ngày hội này như vậy.

Về nhà. Đoàn viên.

Lúc ta đến phòng của hắn, hắn đã ngủ rồi. Ngọc Đường, ngày đó ngươi không trông thấy hắn, nếu trông thấy, ta tin rằng, ngươi cũng sẽ khó tránh khỏi rơi nước mắt.

Trên thế giới này chuyện tàn khốc nhất là chuyện gì?

Rõ ràng hắn biết, tự mình tiễn bước người kia, sau khi từ biệt, có thể chính là mãi mãi.

Nhưng mà, trong tình huống này, lại không có cách nào né tránh, không thể chống lại, không thể vãn hồi. Không thể tha thứ cho chính mình.

Ngọc Đường, ta nhìn lúc hắn đang ngủ vẻ mặt tái nhợt, tóc mai xanh xanh, giống như là người nọ của thuở thiếu niên.

Nhưng mà ta lại phân biệt thật sự rõ ràng, người nọ, đã cách xa ta rất xa, xa đến mức, đời này kiếp này của ta, không thể chạm đến được nữa.

Rồi sau đó, ta đi Liêu quốc đưa quốc thư, muốn đòi lại thi cốt của Trung Châu vương, hắn là Vương gia, hoàng tộc chôn xác nơi tha hương, là sỉ nhục vô cùng to lớn. Quốc thư kia, từng bậc từng bậc phê duyệt, qua Lễ bộ, còn phải có dấu ấn đóng chồng lên của Lễ bộ Thị lang, Ngọc Đường, cho dù đến lúc này, hắn muốn đòi lại thi cốt của người kia, vẫn là đứng trên lập trường của triều thần Đại Tống, mà không phải, vì người nọ là người hắn không thể dứt bỏ, là người phóng túng liều mình mang theo mùi hương của mẫu đơn.

Cái gì cũng không phải.

Khi đó, hắn đã không thể vào triều làm quan, quan ấn kia, cuối cùng là vị đồng nghiệp nào đó đã đóng dùm hắn.

Có đôi khi, ta cũng sẽ tưởng tượng, vị đồng nghiệp kia của hắn, lúc đóng dấu ấn này, phải chăng tay cũng sẽ nhẹ run rẩy.

Phải chăng hắn nghĩ đến, chủ nhân của dấu ấn này và quốc thư kia biểu thị cho điều gì. Thậm chí, phải chăng hắn nhớ đến, trong buổi đêm ánh sao đầy trời như mưa, người nọ vì hắn uống hết chén rượu, hắn ở trong khuôn ngực của người nọ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt, là sáng chói không dứt dồn dập sa đọa.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không khí trong lồng ngực dần dần bị hút ra, ngoài cửa sổ hoàng hôn ở bốn phía hợp lại, bóng tối, từng chút từng chút thấm vào.

Hắn nói: Triển Chiêu.

Lời nói nghẹn ở nơi nào, chỉ có thể lại gọi tên của hắn: Triển Chiêu.

Triển Chiêu đứng dậy, đi về phía bên ngoài, nói: Ngươi muốn ăn gì, ta dặn dò trù phòng làm cho.

Bạch Ngọc Đường nói: Chi bằng, chúng ta trở về Khai Phong phủ ăn đi.

Triển Chiêu đi đến cạnh cửa, đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ thì thào nói: Ngọc Đường, nếu như, ta gặp ngươi sớm hơn năm năm, thì thật tốt biết bao.

Bạch Ngọc Đường cười khổ: Đồ ngốc, sớm năm năm, chúng ta vẫn còn là trẻ nhỏ, Ngũ gia sao có thể che chở cho ngươi chu toàn.

Triển Chiêu nói: Đồ ngốc, năm năm sau, hôm nay, chẳng phải ngươi vẫn không thể che chở cho ta chu toàn như trước sao.

—–

*Mạn quyển thi thư: Xuất phát từ bài “Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc” (Nghe tin quan quân lấy lại Hà Nam, Hà Bắc) của Đỗ Phủ. Câu đầy đủ là “Mạn quyển thi thư hỷ dục cuồng” (Nghe tin mừng thì vui như điên cuồng gấp vội quyển sách lại). Nhưng ở đây không thể là “vui đến điên cuồng” được nên m edit là “lo lắng đến nỗi không còn đọc sách được nữa”