[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 39: Chương kết thúc _ Hạ




Bàng Thống đi tìm đồ cổ cho cha hắn, chọn được một cái rửa bút Việt Dao. Ông chủ Tiền kinh doanh được, vẫn còn lải nhải lôi thôi Ngụy Tấn Nam Bắc Triều nói mãi không dừng. Bàng Thống phiền, nói: “Bản vương đi mệt đến chỗ của ngươi nghỉ chân, đừng giống như học thuộc lòng, nói chút chuyện mới mẻ đi.”

Ông chủ Tiền nói từ chuyện tiểu thiếp của Tào Thượng thư bỏ trốn, đến chuyện Tưởng Thái thường nấc cụt đã lâu không khỏi. Bàng Thống cúi mi rũ mắt, thổi lá trà trong chén, chẳng thấy có chút hứng thú nghe. Ông chủ Tiền từ trước đến nay lấy tinh tức kinh người làm quang vinh, lấy bát quái mê người làm vui thú. Sự lãnh đạm của Bàng Thống làm hắn thật mất mặt.

Vì thế cả gan cho thêm một chuyện mãnh liệt: “Vương gia ngài chưa biết phải không? Lễ bộ Thị lang tiền nhiệm Công Tôn Sách, lần này muốn về quê.” Vừa nói, vừa nhìn biểu tình của Bàng Thống, nếu có chút không vui, hắn lập tức ngậm miệng.

Dân chúng Đại Tống đều biết Phi Tinh Tướng quân và Lư Châu tam tử rất không hợp nhau, chỉ có hắn nghe trộm biết được chút xíu nội tình không thể để cho người ta nói đến. Về phần là nội tình gì, đây không tiện nói không tiện nói, nói ra rất làm người đỏ mặt.

Bàng Thống vân đạm phong khinh: “À. Tốt xấu gì cũng từng là đồng nghiệp. Hắn từ quan về quê, bản vương có nghe tin tức.”

Ông chỉ Tiền hắc hắc cười nói: “Nhưng Vương gia ngài nhất định không biết, Công Tôn đại nhân vì sao hồi hương.”

Bàng Thống cười nhướng mày: “Ồ, chuyện này thật sự không biết, ngươi nói xem.”

Ông chỉ Tiền cũng không trả lời vào vấn đề, vận dụng kỹ xảo nhiều chuyện, vòng vèo thả câu: “Ai… Lúc trước tiểu nhân nhìn thấy Công Tôn đại nhân tướng mạo song tuyệt giống như người trời, liền sầu a…”

Bàng Thống quả nhiên bị mắc câu, cười hỏi: “Hắn tướng mạo song tuyệt, ngươi sầu cái gì?”

Ông chủ Tiền rung đùi đắc ý chậc chậc thành tiếng: “Vương gia ngài nói xem, cô nương tươi tắn bao nhiêu xinh đẹp bao nhiêu thông minh bao nhiêu, mới có thể xứng với Công Tôn đại nhân của chúng ta.”

Bàng Thống nghĩ đến bộ dáng thanh tuấn văn tú của Công Tôn Sách, muốn tìm một người vợ tương xứng, thật sự rất không dễ dàng.

“Nhưng mà chuyện này a… Giống như cái bình bát bảo chạm vàng trên giá kia, lão sư phụ chưa kịp làm cái nắp liền đột tử chết. Tiểu nhân nâng cái bình kia lên nhìn, sầu a, đại giang nam bắc tốn tiền tìm thợ. Cuối cùng là thời gian không phụ người khổ tâm, làm ra được a. Ngài xem, phối hợp với cái nắp màu mã não kia, gọi là trời tạo đất thành duyên trời tác hợp không chê vào đâu được…”

Bàng Thống đã nghe ra chút manh mối, cứng ngắc nắm lấy chén trà nhìn về cái bình ngọc trên giá đựng bách bảo. Cái nắp kia và cái bình quả nhiên là một khối trọn vẹn, rất có vẻ tuyệt diệu dệt hoa trên gấm.

“Có kim đồng tự nhiên có ngọc nữ đến phối. Công Tôn đại nhân lần này vội vã về quê, theo ta đánh giá a, hắc, tám phần là về thành thân.”

Bàng Thống nhìn chằm chằm cái bình ngọc kia, ngoài miệng nhàn nhã nói: “A? Vậy sao?”

“Đúng vậy! Công Tôn đại nhân vừa mới đi ngang qua cửa tiệm của tiểu nhân, liền đi vào nói từ biệt. Tiểu nhân hỏi hắn vội vã về quê để làm gì, hắn nói trở về chờ một người. Tiểu nhân ưỡn cái mặt già hỏi thêm vài câu. Hắc hắc, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Công Tôn đại nhân, không sai đâu.” Ông chủ Tiền cười đến hân hoan, giống như tân lang là hắn: “Tân nương Vương gia ngài cũng gặp qua, lần trước chạm mặt cùng ngài ở chỗ này. Cô nương kia, dáng vẻ xinh đẹp không cần nói, thanh khiết thông minh khó có được, đồ cổ tranh chữ mọi thứ đều hiểu, thật sự là…”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Bàng Thống đặt chén trà trong tay lên bàn, cạch một tiếng. Nhưng mà ngữ khí ung dung: “Công Tôn đại nhân ra khỏi cửa đi hướng nào?”

Ông chủ Tiền kinh sợ cúi người trả lời: “Hướng về… hướng về Hồi Xuân đường. Ai! Vương gia! Vương gia ngài đi thong thả a, để tiểu nhân tiễn ngài a.”

Bàng Thống đi ra quá gấp, không để ý đụng phải một tiểu hỏa kế* ở trước mặt. Tiểu hỏa kế ai nha một tiếng ngửa mặt té lăn trên đất, té đến choáng váng, một lúc sau sử dụng tứ chi bò dậy, xoa mông vẻ mặt ủ rũ: “Kẻ không có mắt này là ai a? Đuổi gấp như vậy, vợ trốn theo người khác sao!!”

(*người làm thuê)

Ông chủ Tiền giờ phút này đã cởi bỏ vẻ hèn mọn cúi đầu khom lưng, nhìn theo bóng dáng của Bàng Thống, thâm sâu khó lường vuốt râu mỉm cười: “Chẳng phải sao, vợ chạy theo người khác…”

Tiểu hỏa kế nghe không rõ: “A?”

Ông chủ Tiền hoàn hồn trừng mắt quát mắng: “Đó là Trung Châu Vương gia! Để ngươi nói bậy được sao! Cái đồ không tiến bộ đáng chém đầu!”



Bàng Thống đến cửa Hồi Xuân đường, liếc mắt liền thấy Công Tôn Sách bạch y trường sam đứng trước quầy, đang giám sát hỏa kế trong tiệm lấy thuốc phân gói. Y vốn dĩ là người hành nghề y, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, nhặt một miếng dược liệu để dưới mũi ngửi ngửi, lại ngậm vào miệng nhai, dùng cách này để phân biệt ưu khuyết. Dược liệu kia có lẽ là rất đắng, đắng đến mức lông mày thanh tú của y nhíu chặt lại, ngay cả người đứng xa xa nhìn, trong miệng cũng nổi lên chút đắng.

Công Tôn Sách lấy thuốc xong, gật đầu từ biệt với hỏa kế trong tiệm, quay đầu liền đối diện với Bàng Thống. Nam nhân khí thế hiên ngang này, cho dù bối cảnh xung quanh có hỗn loạn như thế nào đi nữa, hắn vẫn là người bắt mắt nhất. Bàng Thống nhìn thấy gương mặt chính diện của Công Tôn Sách, thoáng có chút giật mình, chỉ mới hơn một tháng, y tại sao lại gầy thành như vậy.

Hai người một người đứng ở bên đường, một người chắn cửa mà đứng. Người người qua lại huyên náo, không phải là chỗ để nói chuyện.

Bàng Thống nghiêng đầu, mời Công Tôn Sách nói chuyện riêng.

Công Tôn Sách ảm đạm cười.

Kinh thành phồn hoa tựa gấm này, Công Tôn Sách chỉ ở lúc thiếu niên, từng được Bàng Thống dẫn đi dạo chơi. Dưới chân thiên tử, tự nhiên là khí thế náo nhiệt hơn Lư Châu rất nhiều, một con phố nhỏ bình thường, người đi đường còn đông hơn con phố sầm uất của Lư Châu rất nhiều lần. Đi đến chợ, quả thật người đông chạm vai đụng gót.

Lúc Công Tôn Sách còn niên thiếu, có chút tính trẻ con thích náo nhiệt ham mới mẻ. Dạo chợ, chen chúc trong đám người đến hoa mắt. Bàng Thống quay đầu, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt phiêu linh đáng thương của y, bèn cười đưa tay ra trước mặt y, nói: Đến, nắm chặt, tiểu thiếu gia nếu như lạc mất, Bàng mỗ làm sao ăn nói với Gia Đinh? Công Tôn Sách tuy rằng không muốn yếu thế, nhưng mạnh chẳng bằng người, đành phải ngoan ngoãn giao tay ra.

Dọc đường đi, Bàng Thống thay y tách đám người ra, Bàng Thống mua hoa mai cao cho y, lòng bàn tay của Bàng Thống vừa nóng lại khô ráo—- Không, Bàng Thống lúc đó, vẫn chưa phải là Bàng Thống, hắn là Bàng Úy Ly. Bàng Úy Ly nói: Kinh thành không có chỗ nào ta không biết. Bên kia là Dục Tú phường, hàng thêu chính là nhất tuyệt, long bào của Hoàng đế đều do nhà đó làm. Bên kia là Hòa Sơn cư, chỉ có hạt thông quế ngư và sủi cảo tôm thạch anh là nổi danh nhất… Vi huynh tất nhiên là chủ nhà tận tình, làm cho hiền đệ xem đã mắt phong cảnh kinh thành.

Phong cảnh kinh thành, Công Tôn Sách theo Bàng Úy Ly quả thật đã xem hết chơi hết ăn hết. Sau này lại đến kinh thành, là vì hoàng thượng, vì Bao Chửng, vì vụ án, vì thiên hạ. Chưa từng nhàn nhã đi nhiều một bước. Đường phố mười năm trước dạo chơi mấy lần, bây giờ nhìn lại thật sự vô cùng xa lạ.

Bàng Thống bây giờ cũng vô cùng xa lạ. Ở phía trước dẫn đường, chỉ để lại bóng lưng trầm mặc. Trong bóng dáng lộ ra khí phách phóng túng khiến người khiếp sợ. Trong tay tuy rằng không có kiếm, nhưng đã không có người dám mảy may đụng hắn. Nhưng mà xa lạ không chỉ là khí chất bên ngoài. Công Tôn Sách biết, hắn sẽ không giống như mười năm trước quay đầu lại chăm nom mình, mà mình cũng không còn là thiếu niên cần hắn  quay đầu chiếu cố. [;_____;]

Qua ba con phố, đi đến một trà lâu. Trà lâu này Công Tôn Sách vẫn còn nhớ rõ, nhớ rõ trà hạt sen hồ mục cao trong quán, nhớ rõ tại nơi này, y và Bàng Thống trao đổi họ thật tên giả, còn bị Long Ngâm kiếm xẹt qua tay.

Lần đó kinh hồn vừa bình tĩnh lại đến đi vội vàng, hôm nay ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, trà lâu này thì ra tên là Thọ Mãn lâu, ba con chữ to vàng rực, cư nhiên là văn chương của học sĩ Quan Văn điện.

Thọ Mãn lâu vẫn là Thọ Mãn lâu. Mùi thơm ngát của trà hạt sen và hương vị ngòn ngọt của điểm tâm, làm người ta bỗng nhiên hứng khởi. Nhã gian lầu hai có thể nhìn thấy cảnh phố phường, lầu ba có thể nhìn xuống khu náo nhiệt, lầu bốn lầu năm có thể trông xa về phía mái ngói lưu ly của hoàng cung. Sảnh lớn chính là nơi Bình thư*, người kể chuyện trên đài thả xuống một bức màn hạnh hoàng** giống như Lưu Thái hậu lúc xưa buông rèm chấp chính, mang máng có thể nhìn ra một bóng người. Rõ ràng đã lưu lạc đến loại nghề nghiệp tầm thường dung tục này, vậy mà vẫn còn đậy lên một tấm che mặt làm ra cảm giác thần bí, chẳng ra làm sao, Công Tôn Sách không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

(*một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ, **màu vàng hơi đỏ)

Tiếng nói trầm bổng du dương của thiếu niên sau màn, mang chút giọng trơn tru vô lại của người phương bắc, ngược lại tạo nên sự thích thú. Người nghe phía dưới  cắn hạt dưa bóc đậu phộng, khi thì chợt cười khi thì than thở, cực kỳ nhập tâm.

Bàng Thống cười hỏi: “Ngồi ở tầng dưới cùng thì sao? Người kể chuyện mới tới này rất không tồi.”

Công Tôn Sách gật gật đầu nói được.

Bàng Thống bỏ ra một thỏi bạc, điếm tiểu nhị lập tức dẫn hai người đến chỗ vắng vẻ, nhanh nhẹn dọn dẹp ra một cái bàn, ân cần cười hỏi: “Hai vị gia, gọi cái gì?”

Bang Thống thoáng liếc nhìn Công Tôn Sách, thuận miệng nói: “Trà hạt sen, hồ mục cao, đem lên trước đi.”

Công Tôn Sách nghe vậy, cũng âm thầm nhìn hắn.

Một bàn trà nước điểm tâm lấy hạt sen làm chủ đạo như cũ. Trà hạt sen ngọt lâu hương dịu, ngậm trong miệng thấm vào ruột gan. Uống xong một chén vừa nóng vừa bỏng, cho dù là đang tiết trời xuân hạ, cũng có một loại khoan khoái khác.

Hai người ngồi đối diện nhau, lẳng lặng phẩm trà nghe thư, không có nói chuyện. Người quen biết nếu bỗng nhiên sinh ra cảm giác xa lạ, vậy còn xấu hổ hơn người xa lạ chân chính. Cũng may nơi này quá náo nhiệt, làm cho sự nhạt nhẽo giữa hai người trở nên rất nhạt. Người kể chuyện dùng chiếc quạt thước gõ nói đọc ghẹo hát, một người nhưng diễn ra mười tám loại âm thanh, có thể nói là nhất tuyệt.

Quyển sách này, tên là “Kim qua thiết mã”, nói về lịch sử của một vị tướng quân. Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ*. Đại Tống tuy rằng là võ quan khai quốc, nhưng đến nay khá là trọng văn khinh võ. Tư tưởng “Thỉnh quân tạm thượng Lăng Yên các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu**”, đặt ở triều đại này thời đại này, liền có vẻ ngược ngạo kinh người.

(*Quyền sang phú quý, làm vương làm tướng không phải là do trời sinh

**Mời người đến Lăng Yên các, nhìn thử có thư sinh nào được phong hầu tước. Trích bài Nam Viên 5 của Lý Hạ. Mang ý trọng võ khinh văn. Xem thêm)

Trong sách Tướng quân họ Long, xuất thân hào môn, hơn mười tuổi rời nhà nhập ngũ, trong binh doanh chịu nhiều đau khổ nhận hết tôi luyện. Từ binh sĩ phụ trách bếp núc làm nên, một trận dựng thân, hai trận thành danh, bước qua muôn trùng minh thương ám kiếm, từ trong đao nhọn giành được tính mạng. Tướng quân này có một con chiến mã gọi là Tác Mệnh, có một thanh đao gọi là Hàm Chương, người giống như thiên binh thần tướng.

Công Tôn Sách nghe không bao lâu, liền nghe ra chút ý tứ. Khóe miệng không giấu được ý cười khe khẽ, liếc mắt nhìn Bàng Thống. Triệu Trinh cai trị khoan dung, dư luận Đại Tống dần dần nới lỏng, người kể chuyện cũng rất có dũng khí, sửa tên diễn viên, lấy đến truyền tin.

Bàng Thống bị y mỉm cười nhìn một cái, cũng cười, tự giễu: “Quyển sách này, không tệ lắm phải không?”

Công Tôn Sách không đáp, lại lẳng lặng tiếp tục nghe. Nói đến Long Tướng quân bị người bên cạnh phản bội, suýt nữa bỏ mạng. Sau đó chiến đấu bảo vệ phủ Thái Nguyên, Long Tướng quân đại chiến Da Luật Long Cơ, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, nghe đến mức làm tâm can đều thắt lại.

Công Tôn Sách kinh ngạc hỏi: “Chuyện hắn nói… đều là sự thật?”

Bàng Thống cười than thở: “Vừa nghe là biết kịch bản do ông chủ Tiền của Bát Quái hiên đưa cho, làm sao có thể là thật được.” Đặt chén trà xuống, nhướng mi lại nói: “Có chút khoa trương, có chút qua loa, lại có thêm mắm dặm muối. Cũng không tính là quá khác với sự thật… Hành quân đánh giặc, ha hả, so với chuyện hắn nói phải gian nan nguy hiểm gắp trăm lần.”

Người kể chuyện miêu tả chiến trường thành luyện ngục nhân gian điện Tu La, so với sự thật còn gian nguy, Công Tôn Sách tưởng tượng ra đã cảm thấy không làm được gì, trong lòng  xao động và thương xót từng trận từng trận.

Đấu tranh sinh tử là thứ hủy hoại nhân tính nhất, nghe người ta nói những binh lính trở về từ chiến trường, một nửa là quỷ một nửa là thú, đã không còn mang theo mùi vị của con người. Lại đánh giá Bàng Thống một lần nữa, sự phong lưu xông xáo của hắn, sự hài hước hóm hỉnh của hắn, sự chăm sóc cảm thông cho người già kẻ yếu của hắn, đều trở thành những tính cách cực kỳ đáng quý.

Công Tôn Sách không khỏi nghiền ngẫm Bàng Thống lại một lần nữa.

Chuyện phía sau càng ly kỳ chút, bịa điều đặt chuyện, nhào nặn Công Tôn Sách nhét vào, lắc mình biến hóa, trở thành thị độc* của Hoàng đế. Công Tôn Sách cười thầm: Nếu ta là thị độc của Hoàng đế, vậy năm mươi đại bản kia rất oan uổng.

(*hầu hạ đọc sách)

Ở trong sách, tiểu thị độc quê quán Lư Châu tên là Tử Kham. Công Tôn Sách lẩm nhẩm hai từ “Tử Kham” hai lần, hướng về phía Bàng Thống cười nói: “Tên này lại đặt rất hay. Thúc Trúc, hơi nữ tính chút.”

Bàng Thống chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra khỏi miệng: “Ta vẫn thích Thúc Trúc.”

Lời vừa thốt ra, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp, ngượng ngùng, va chạm một chút.

Công Tôn Sách trầm xuống, vươn tay gọi tiểu nhị: “Lên rượu.”

Y bỗng nhiên dũng cảm như vậy, Bàng Thống nhìn không hiểu. Chỉ nhớ lúc trước muốn y uống ngụm rượu, rất giống như đùa giỡn y, mang theo chút giận trốn đông trốn tây, hôm nay lại chủ động như vậy?

Rượu lên, Công Tôn Sách rót đầy hai chén, cầm ly rượu cung kính nói: “Một ly này, đa tạ tình cảm yêu thương che chở của tướng quân đối với Công Tôn Sách. Công Tôn Sách uống trước thể hiện sự kính trọng.” Dứt lời ngửa đầu uống hết, rất có vài phần khí khái người trong giang hồ.

Y gọi Tướng quân mà không phải là Vương gia, tiếng gọi này hàm nghĩa rất sâu. Nhưng Bàng Thống lại không ngẫm nghĩ. Công Tôn Sách ở chỗ của hắn, trước sau như một không biết tốt xấu có qua không lại vô tâm vô phế, bây giờ thành khẩn tạ ơn như vậy, Bàng Thống ngược lại cảm thấy nhận cũng không phải, mà trêu ghẹo cũng không phải. Im lặng uống xong rượu trong chén, chờ câu sau của y.

Công Tôn Sách uống một ly vào bụng, hai gò má lập tức liền có chút phiếm hồng, nhưng mà hưng trí đang dâng trào, lại rót đầy hai chén. Bàng Thống hoài nghi y giống như mười năm trước, uống trà hạt sen uống đến say, sao khác thường như vậy.

“Bàng Tướng quân là tướng quân thiên cổ, bảo vệ Đại Tống ta mười năm an ổn, cứu lê dân khỏi chiến tranh khói lửa. Lần này người Liêu xâm lấn, cử chỉ của tướng quân tại Thái miếu, có thể nói là đại nhân đại nghĩa. Công Tôn Sách lại kính tướng quân một ly.”

Đề tài Thái miếu rất cấm kỵ rất mẫn cảm, nói là Bàng Thống không còn thể diện cũng không quá đáng. Bàng Thống không động tới cái chén, nhìn Công Tôn Sách, nghiêm túc nói: “Công Tôn Sách, là ta thua bởi ngươi.”

Công Tôn Sách nâng chén rượu, cũng thật sự nghiêm túc trả lời: “Tướng quân là thua. Nhưng, không phải thua Công Tôn Sách. Tướng quân ở trong lòng Công Tôn Sách, vĩnh viễn là anh hùng hảo hán ngay thẳng kiên trinh.”

Dưới tình huống nghiêng về một phía lúc ấy, Hoàng đế yếu ớt không địch lại được kẻ cường mạnh. Nếu Bàng Thống kiên trì trước giành đế vị sau đuổi Liêu binh, vậy kết cục hoàn toàn bất đồng. Nhưng mà hắn không như vậy, dân chúng bi thương cùng đường gọi một tiếng, hắn liền quỳ gối xuống, tựa như chẳng có bao nhiêu do dự.

Ai nói anh hùng khí đoản. Cái quỳ gối kia của Bàng Thống, mới làm cho Công Tôn Sách biết được, cái gì gọi là thiên hạ nam nhi.

Bàng Thống nhìn Công Tôn Sách. Đôi mắt của Công Tôn Sách là thứ có thể làm hắn xúc động nhất. Lúc giận như ngọn lửa băng sơn, lúc tĩnh thì trong vắt vô tư, khe khẽ  cười rộ lên, lại như xuân thủy ánh lê hoa. Người ta đọc sách đọc đến ngốc đến ngơ đến đơ ra, y lại mài dũa thành ngọc, tỏa ra phong vận.

Nhìn nhau trong chốc lát, Bàng Thống tựa như được ánh mắt này gột rửa trong sạch tâm hồn, chậm rãi hiểu được ý tứ của những lời này. Nâng chén rượu cùng Công Tôn Sách cạn chén:

“Không. Ngươi thắng. Nhưng ta không có thua.”

Công Tôn Sách biết hắn sẽ hiểu, trong lòng yên ổn, cười uống hết rượu trong chén. Từ cổ họng cay xè đến dạ dày, gương mặt lại hồng thêm vài phần. Lại muốn cầm lấy bình rượu  châm thêm, bị Bàng Thống đè xuống.

Đùa giỡn gì chứ, chén này chừng hai lạng, uống một uống hai không uống ba, Công Tôn Sách là văn nhược thư sinh, hắn cũng không thể nhìn y tự làm hư thân mình như vậy.

Giành trước Công Tôn Sách, châm trà hạt sen hơi lạnh vào hai chén rượu.

“Lấy trà thay rượu, giống nhau.”

Công Tôn Sách cũng không kiên trì. Bàng Thống cười hỏi: “Chén thứ nhất là rượu cảm tạ. Chén thứ hai là kính rượu. Chén thứ ba là lý do gì?”

Công Tôn Sách nói: “Rượu tiễn biệt.”

Bàng Thống đoán được, thu lại ánh mắt: “Quay về Lư Châu… thành thân?” Nghĩ ta còn cho rằng ngươi vì Bao Chửng ruột đứt tim nát, nhưng mà ngươi lại…

Công Tôn Sách sững sờ: “Thành cái gì thân? Ai nói ta muốn thành thân?”

“Ông chủ Tiền của Bát Quái hiên nói…” Nói được một nửa, Bàng Thống thật sự muốn cắn đầu lưỡi của mình. Vừa nãy mới nói ông chủ Tiền của Bát Quái hiên sở trường về thêm mắm dặm muối tự do ảo tưởng, lời của hắn, nhiều lắm cũng chỉ xem như thông tin tham khảo. Nhưng vừa nói đến Công Tôn Sách, bản thân lại lập tức ngu ngốc tin tưởng.

“Một chén này, nên là do ta kính ngươi.” Bàng Thống cầm chén rượu trong tay cụng vào chén của Công Tôn Sách, “Chúc Công Tôn… hiền đệ, lên đường bình an.”

Bàng Thống sẽ không hỏi Công Tôn Sách, ngươi có trở lại hay không, ngươi khi nào trở lại.

Uống chút trà nghe chút thư, thời gian đã không còn sớm nữa. Người kẻ chuyện đã lui xuống sân khấu, gió thổi qua, bức màn tung bay lay động, trên bàn vài giọt mực xưa cũ, thước gỗ chiết phiến trà hạt sen, miệng chén như vẫn còn chút hơi nước nhè nhẹ lượn lờ. Người nghe dường như vẫn chưa tận hứng, ngồi ở vị trí của mình trò chuyện không ngớt.

Bữa tiệc vui nào cũng có lúc tàn, người bàng quan chỉ cảm thấy có chút phiền muộn. Chỉ có kẻ nhập tâm vào kịch không thể kiềm chế, vui sướng vẫn còn sống trong chuyện xưa của người kể chuyện. Chương tiếp theo chương tiếp theo, chỉ ngóng trông chương tiếp theo. Không biết sách có dài nữa, dài nữa cũng không bằng nhân sinh, tỉnh mộng nên tự mình rời khỏi, làm sao có thể được trường tương thủ?

Công Tôn Sách cũng nên về, Bao đại nương còn bệnh yếu ớt, một khắc cũng không thể rời xa y, đứng dậy cáo từ Bàng Thống.

Bàng Thống nói: Ngày ngươi đi, ta sẽ không đến tiễn ngươi. [;___;]

Công Tôn Sách nói: Được.

Y xoay người cất bước, Bàng Thống gọi hắn:  Công Tôn!

Công Tôn Sách quay đầu lại: Ừ?

Bàng Thống nói: Thuốc của ngươi.

Thất hồn lạc phách như vậy, thật sự không giống tác phong làm việc của Công Tôn Sách. Nói tiếng cảm ơn, từ trong tay của Bàng Thống tiếp nhận hai gói thuốc.

Động tác này trong nháy mắt chồng chéo lên hình ảnh của mười năm trước. Chẳng qua ráng chiều hôm nay không có vẻ đẹp như năm đó, dưới tầng cuối hỗn tạp không khí không tốt bằng nhã gian năm đó. Nhưng trà hạt sen lại giống như năm đó, là tim sen phơi khô mài thành bột pha ra, uống đến đáy chén, sẽ thấy được cặn phía dưới. Hai người, cũng vẫn là hai người của năm đó.

Đầu ngón tay của Bàng Thống không tránh khỏi chạm vào mu bàn tay của Công Tôn Sách. Làn da của Công Tôn Sách vẫn lạnh lẽo như băng. Trong thời tiết này, uống vào chút trà nóng, cư nhiên vẫn là lạnh.

Trong sách thiếu niên tướng quân vừa mới tình cờ gặp gỡ tiểu thị độc. Một người ý chí hăng hái, một người tính cách tinh quái. Vừa đúng tuổi, vừa đúng thời gian, hết thảy còn chưa phát sinh, chuyện xưa vừa mới bắt đầu.

Mà bọn họ, đã sắp tan.

Ngày Công Tôn Sách khởi hành, Bàng Thống quả nhiên không đến tiễn. Đoàn người của Công Tôn Sách, đi rất vắng vẻ rất im lặng. Quan trường người đi trà lạnh, những người khác cũng chẳng hề có giao tình. Chỉ có con trai của Giản Hàn lâm tới một lần, tặng chút lễ vật, nói lời tạm biệt cùng Công Tôn Sách, dường như lưu luyến không rời.

Sau khi Triển Chiêu hộ tống Công Tôn Sách Bao đại nương quay về Lư Châu, lập chí phải vung kiếm giang hồ. Công Tôn Sách vẫn còn rất trẻ, nhưng đã không còn chí nguyện gì nữa. Quang vinh thăng trầm cả đời này, đều dùng hết trong mấy năm nay. Xe ngựa chạy qua cửa thành, y vén lên bức màn liếc mắt nhìn lại một lần, tường thành nguy nga, gạch Tần ngói Hán phủ bụi u ám, cổ phong u tĩnh.

Nửa năm trước, ôm tâm tình như thế nào ngọc đái cẩm thụ đứng trong hàng ngũ triều đình, hiện tại đã không còn nhớ nữa. Nhưng tâm trạng hăm hở lúc thiếu niên lần đầu tiên bước vào cổng thành này, lại nhớ rất rõ ràng.

Phương hướng từ ngoại ô kinh thành đến Lư Châu, nhất định phải đi qua một bãi cỏ, đồng cỏ có mặt hồ như gương. Công Tôn Sách kêu dừng xe ngựa, ngây ngẩn đứng ở bên bờ hồ hồi lâu. Sau đó cúi người rửa tay ở trong hồ nước. Nước hồ lạnh mà trong suốt, sóng nước lăn tăn, đôi tay ngâm bên trong, lại phát ngốc một lát.

Bao đại nương vén lên rèm cửa xe ngựa gọi: “A Sách! Sao còn chưa về?” Trong tiếng nói mang theo tiếng ho suyễn.

Công Tôn Sách vội vàng lau khô tay, trả lời đi đến.

Phù sinh nhược kí, tiền trần như mộng.

-Cẩu huyết hết, chính văn hoàn-