Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 28




CHƯƠNG 28

 

“Quyển sách này thật sự là võ công bí tịch sao? Chiêu thức cũng thực quái dị. Hơn nữa… người trong sách như thế nào lại không mặc quần áo?” Hàn Vương giơ sách lên, giả bộ hoàn toàn không hiểu hỏi Đường Tống.

Đường Tống bị hỏi đến mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi. Nếu hiện tại trên mặt đất có cái lỗ, y nhất định không chút do dự chui ngay vào.



Hàn Vương nếu không phải rất ác liệt, thì là rất ngu xuẩn. Hắn không phải thiếu niên chưa trưởng thành, việc long dương quan hệ này hắn cũng làm hơn trăm lần, như thế nào lại hỏi vấn đề này. Nhưng từ trên khuôn mặt vạn năm như than của Hàn Vương cũng không nhìn ra hắn có đang trêu đùa y không.

Kỳ thật, nói Hàn Vương hoàn toàn không hiểu cũng không đúng. Xem qua một lần, người có kinh nghiệm như hắn đương nhiên cũng hiểu được quyển sách này kỳ thật là sách thuật phòng the. Nhưng kinh nghiệm trước đây của hắn hoàn toàn thuộc “Dã thú phái”, mỗi lần đều dựa theo bản năng để phát tiết dục vọng, bất kể tư thế, còn nói gì đến kỹ xảo, nói trắng ra, chính là không có kinh nghiệm. Những nam hài bị hắn dùng để phát tiết dục vọng mỗi lần đều mất đi hơn nửa cái mạng. Nhưng hắn đối với sự tàn nhẫn của mình lại không hề hay biết, chưa từng có người nói với hắn như vậy là tàn nhẫn. Nghĩ lúc tiểu hài tử chơi chuồn chuồn, đều ngắt đi cánh chuồn chuồn, thậm chí xé thành hai nửa, nhưng tiểu hài tử cũng không cho rằng việc này là tàn nhẫn, chỉ là cảm thấy được chơi thích. Ở trong mắt Hàn Vương, nam hài này cũng chỉ là công cụ mà thôi.

Đường Tống cũng từng là công cụ tiết dục của hắn, đây là thời gian trước hắn nghe được từ Lưu tổng quản. Nhưng đối với chuyện này, hắn không có một chút ấn tượng.

Hắn chỉ nhớ ba tháng trước lúc mình đại thắng trở về, quả thật đã lệnh cho Lưu tổng quản tìm ba nam hài tiết dục, nhưng hồi tưởng lại, hắn chỉ có chút ấn tượng đối với một nam hài quật cường, nhưng cũng không rõ tướng mạo của nam hài kia.

Thế nhưng, trong khoảng thời gian Đường Tống không ở bên người hắn, hắn chỉ cần nhắm mắt, trong đầu sẽ hiện ra bộ dáng Đường Tống. Khuông mặt thanh tú, mặt mày nhu hòa, thời điểm cười rộ lên sẽ xuất hiện một cái xoáy nhỏ, có chút khoái hoạt, một chút thỏa mãn, một chút đắc ý, đó là biểu tình lúc Đường Tống nói đùa không tự giác bày ra, không biết sao đã ghi tạc trong lòng hắn. Đối với Hàn Vương mà nói, đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới.

Thời điểm Lư Khâu Sương Hàn còn trong tã lót, cha mẹ hắn là vợ chồng Duệ thân vương đã ngoài ý muốn qua đời, hắn là do tổng quản Lưu Hồng trung thành và tận tâm nuôi lớn. Lưu Hồng là một người có quan niệm cấp bậc rất mạnh, tôn ti trật tự phải phân rõ ràng. Tuy rằng bình thường lão hay cùng Đường Tống cợt nhả, có chút già mà không kính, nhưng vừa đến trước mặt Hàn Vương, lập tức biến thành một người máy không có biểu tình. Lưu Hồng cho Lư Khâu Sương Hàn sự chiếu cố tối chu đáo, mời võ sư cùng phu tử tốt nhất, nhưng cái thiếu duy nhất đó là thân tình. Bởi vì từ đầu đến cuối lão đều đặt mình ở vị trí “nô tài”.

Nô tài phải đối với chủ tử trung thành và tận tâm, tận tâm hết sức, nghe theo hết thảy sai bảo của chủ tử, không thể ngỗ nghịch với chủ tử,… Không thể ở trước mặt chủ tử bày ra cảm xúc gì. Nhất là từ sự kiện phát sinh lúc Hàn Vương 15 tuổi trở về sau, Lưu Hồng lại đem điều “trước mặt chủ tử giấu diếm cảm xúc” quán triệt đến mức cao nhất. Lão không chỉ yêu cầu với mình như vậy, mà còn yêu cầu với cấp dưới. Bởi vậy, không biết bắt đầu từ khi nào, gương mặt của hạ nhân khi nhìn thấy Hàn Vương đều có cùng một sắc mặt – cung kính mà trống rỗng.

Cho đến khi, một tiểu nhân tên là Đường Tống vào một trưa hè đã xông thẳng vào cuộc sống cô độc chán nản của hắn.

Đại đa số mọi người trong vương phủ đều biết, Du Nhiên hồ là nơi Hàn Vương nghỉ ngơi hóng gió, cho nên ban ngày ở nơi này rất ít khi có người đến. Nếu là không thể không đi ngang qua, thì mọi người đều bước vội vàng, vẻ mặt khẩn trương. Biểu tình cẩn thận như vậy làm cho Lư Khâu Sương Hàn thấy liền khó chịu, từ biểu tình kia, hắn ý thức được mình bị bài xích, đáng sợ, tồn tại giống như dòng nước lũ đối với mãnh thú. Lưu Hồng nghĩ hắn thích thanh tĩnh mới không cho người tiếp cận Du Nhiên hồ, kỳ thật điều hắn chán ghét hoặc nên nói là sợ hãi, chính là bị người khác thấy sự cô độc của mình.

Hết chương thứ hai mươi tám