Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 30




CHƯƠNG 30

“Vậy.. Chúng ta cùng nhau luyện đi.” Hàn Vương giơ bản “long dương bí tịch” kia lên, nghiêm trang nói.

Đường Tống nghe xong những lời này, cư hồ muốn ngất xỉu. Cùng nhau luyện? Chẳng phải là muốn cùng nhau làm chuyện kia?



Nhìn Hàn Vương ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng lại che dấu không được dược dược dục thí* trong ánh mắt, Đường Tống không thể không thừa nhận: Hàn Vương đã thay đổi, càng trở nên “khủng bố”…

Thời điểm chạng vạng, Đường Tống bị Lưu tổng quản bắt đi, tắm rửa qua loa, sau đó bị Lưu tổng quản cười gian một cái đẩy vào phòng ngủ Hàn Vương.

Lúc này, Đường Tống dựa theo phân phó của Hàn Vương, mặt đỏ tai hồng “nghiên cứu” bản “long dương bí tịch” kia. Hàn Vương đã sớm tắm rửa xong, chỉ khoác một tấm áo choàng màu đen nằm nghiêng trên giường lớn, ***g ngực trắng nõn lộ ra, đang chờ Đường Tống “nghiên cứu” xong, hai người cùng “luyện công”.

“Xong chưa?” Mắt thấy ngọn nến trên cửa sổ đã cháy một nửa, cho dù Hàn Vương có định lực, cũng có chút không kiên nhẫn.

“Ách… Còn, còn chưa xem xong.” Đường Tống dường như bị chấn kinh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, tựa như quả táo trên cây vào mùa thu, đáng yêu làm cho Hàn Vương muốn cắn một cái. Nghĩ như vậy, Hàn Vương liền cảm thấy hạ phúc của mình có chút nóng lên, lượng nước bọt cũng nhiều hơn. “Ngô, vậy trước tiên đem những cái ngươi đã xem qua luyện một lần đi.” Hàn Vương ra vẻ thoải mái nói, lúc mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn.

Nghe được thanh âm tràn ngập *** của Hàn Vương, Đường Tống cảm thấy phía sau run lên, theo bản năng muốn đào tẩu. Nhưng lại nghĩ đến lần trước vì có ý đồ đào tẩu, ý tưởng này rất nhanh đã bị loại bỏ.

“Nga…” Đường Tống lên tiếng nhận mệnh, buông quyển sách trên tay, kiên trì giữ tốc độ tiến về phía giường.

Hàn Vương thú vị nhìn Đường Tống một chút lại một chút nhích đến bên giường, cũng không thúc giục. Con vịt sắp bị luộc có thể chạy khỏi hắn sao?

Rốt cuộc cũng tới trước giường, Đường Tống có chút ngốc nghếch trèo lên giường. Nói thật, trước kia y đều bị Hàn Vương trực tiếp ném lên giường, tự trèo lên như bây giờ vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, Đường Tống không khỏi đỏ mặt.

Thật vất vả ngồi ổn định ở trên giường, một câu của Hàn Vương lại thiếu chút nữa làm y ngã quỵ. “Trong sách nói phải cởi hết quần áo.”

Nhìn thấy khuôn mặt “ngây thơ hồn nhiên” của Hàn Vương, Đường Tống lúng túng không nói gì. Tay chuyển qua đai lưng, đỏ mặt cởi ra.

Sau một khắc, Đường Tống vẫn còn cùng đai lưng chiến đấu. Hóa ra là, thời điểm Đường Tống tắm xong, không biết có phải dự đoán trước hay không, lại theo bản năng thắt chặt đai lưng. Hơn nữa hiện tại y ngượng không thôi, đôi tay run giống như đang trong mùa đông, hơn nữa lại mềm mại không có khí lực, cho nên cởi nửa ngày, một chút hiệu quả cũng không có.

Hàn Vương đen mặt nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được “tự mình động thủ, cơm no áo ấm”. Chỉ thấy hắn hai ba cái liền tháo xong đai lưng của Đường Tống, túm lấy hai vạt áo, trong tiếng sợ hãi “xôn xao” của Đường Tống mà cởi ra, ***g ngực trắng như tuyết của Đường Tống lộ ra. Một bên tiểu đột khởi màu trà dường như cảm nhận được không khí, rất nhanh liền đáng thương co lại.

Cởi áo Đường Tống xong, Hàn Vương chỉ đơn giản “hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng”, lại lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai kéo cả quần lẫn tiết khố của Đường Tống xuống. Đối với việc này, Đường Tống chỉ có thể kêu lên sợ hãi. Lập tức, Đường Tống trở thành trứng chim mới được lột vỏ, trơ, hoạt nộn nộn, khiến cho ngón trỏ kẻ khác động đậy.

Giải quyết xong Đường Tống, Hàn Vương thuận tay cởi áo choàng của mình, hai người giống như trẻ con mới sinh, đều lõa thể.

Cởi xong quần áo, Hàn Vương liền ngừng lại, hai mắt chăm chú nhìn Đường Tống. Dưới ánh mắt “hỏa lạt lạt” của Hàn Vương, chân tay Đường Tống trở nên luống cuống, nghĩ muốn kéo một cái áo lại để che lại không dám, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi tháng tư, vô cùng dễ thương.

“Kế tiếp nên làm như thế nào?” Hàn Vương mở miệng, thanh âm khàn lợi hại.

Đường Tống “a” một tiếng, còn đang nghĩ như thế nào mới có thể trộm một cái áo nên nhất thời đại nào không rõ ý tứ của Hàn Vương.

“Ngươi không phải đọc sách sao? Trên sách nói cởi quần áo xong thì làm thế nào?” Tiếng nói tràn ngập gợi cảm đi đôi với khuôn mặt luôn lạnh như băng không biểu tình của Hàn Vương, tạo thành một loại gợi cảm quái dị.

Hết chương thứ ba mươi

dược dược dục thí*: kiểu “nóng lòng muốn thử”