Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 36




CHƯƠNG 36

 

Một khắc gió xuân thổi qua kia, mùa xuân càng không thể vãn hồi.

Nửa tháng tiếp theo, Hàn Vương nếm được ngon ngọt cơ hồ mỗi ngày đều kéo Đường Tống vào phòng ngủ “luyện công”. Hai người điên long đảo phượng, không kiêng kị chút nào, hầu như đem toàn bộ tư thế trong bản “long dương bí tịch” kia làm sạch. Nhưng cũng chỉ là hầu như mà thôi, có một ít tư thế bởi vì Đường Tống sống chết không muốn thử mà tuyên cáo chết yểu.

Sáng sớm hôm nay, Đường Tống còn chưa tỉnh ngủ, mà sáng sớm Hàn Vương lại “tính” trí dạt dào, nên bắt đầu học tập lão nông “vất vả cần cù cày cấy” trên người Đường Tống. Ngón tay linh hoạt giống như đánh đàn lướt trên thân thể mẫn cảm của Đường Tống, ngựa quen đường cũ, tìm được điểm mẫn cảm của Đường Tống, bừa bãi khiêu khích. Đôi môi nhìn lạnh như băng lại mang theo độ ấm khi nặng khi nhẹ dừng trên đôi má tinh xảo cùng xương quai xanh của Đường Tống.



Hàn Vương “chăm chỉ” như vậy, Đường Tống cũng không cảm kích. Mấy ngày nay Đường Tống cả ngày bị đặt trên giường “Ừ a a”, đã sớm ăn no. Hơn nữa đêm qua lại bị Hàn Vương lôi kéo làm đến hơn nửa đêm, đến tận tờ mờ sáng mới ngủ, lúc này chính là mệt mỏi không chịu nổi, một chút “tính” trí cũng không có.

Ý đồ quấy rối rõ ràng của Hàn Vương làm cho Đường Tống cực kì khó chịu, dưới tình huống vừa mệt vừa khó chịu cộng thêm đại não mất linh hoạt, Đường Tống đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo, một chuyện mà nghĩ y cũng không dám nghĩ – duỗi chân ra, đá bay Hàn Vương đang muốn tách hai chân y ra xuống giường!

Lại nói Hàn Vương đang tràn đầy ***, bị một cước của Đường Tống nhẹ nhàng đá bay xuống giường, không khỏi ngây người ngồi trên đất, quên luôn việc đứng lên. Không nói đến hắn võ công cao cường, bị một người không có kĩ thuật như Đường Tống đá xuống giường chỉ bằng một cước, có phần buồn cười. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn chào đời đến nay bị người đá xuống giường. Lúc hắn còn nhỏ, mấy người được gọi là hoàng huynh đệ cũng ỷ vào người đông thế mạnh bắt nạt hắn, từ lúc hắn học võ công biến thành cường đại, không còn người dám nói năng lỗ mãng với hắn, lại đừng nói mạo phạm chân tay.

Lại nói đến Đường Tống đang phiền toái nên tùy tiện đá chân một cái, sau đó chợt nghe một tiếng “Bùm”, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống giường.

*********

Thúc Thúc (hảo tâm nhắc nhở): Đường Đường a, đó không phải là cái gì.

Hàn Hàn (giận): ngươi dám nói ta là thứ gì!!

Thúc Thúc (cười u ám): vậy ngươi nói cho nương ngươi là cái gì?

Hàn Hàn (sốt ruột): ta không phải thứ gì, ta là…

Thúc Thúc (cắt ngang, chỉ vô tội trạng): được rồi, được rồi, con ngoan, ngươi nói ngươi không phải thứ gì, vậy nương cũng không nói sai a.

Hàn Hàn (tức giận nói không ra lời): ngươi, ngươi…

Đường Đường (thẹn thùng giật giật góc áo Thúc Thúc): nương, ngươi đừng bắt nạt hắn…

Thúc Thúc (cười to): ha ha, Tiểu Đường đau lòng ca ca nha?

Mặt Đường Tống đỏ như một tấm vải đỏ, Thúc Thúc vừa nhìn thấy sắc tâm liền nổi lên, vươn móng vuốt đến đứa con thân sinh của mình: Tiểu Đường đáng yêu quá a! Để mẫu thân…

Hàn Hàn (giận dữ): hây, xem chân —–

Thúc Thúc sợ hãi kêu một tiếng, rất nhanh hóa thành sao băng cuối chân trời.

Đường Đường (quá sợ hãi): vương gia, sao ngươi có thể làm vậy, dù thế nào nàng cũng là nương của chúng ta a.

Hàn Hàn (ôm lấy Tiểu Đường, nhu tình như nước): ngươi là của ta, ta sẽ không cho bất kì kẻ nào tùy tiện chạm vào ngươi. Mẹ ruột cũng không được!

Đường Đường (vẫn đang lo lắng): nương có thể xảy ra chuyện gì không a. Nếu nàng xảy ra chuyện, chuyện của chúng ta sẽ hỏng mất.

Hàn Hàn (khinh thường): nàng ta nha, chỉ cần độc giả bầu cho nàng mấy phiếu, thì nàng dù có bị ta đá đến tận Châu Phi cũng sẽ vội vàng trở về viết văn.

Đường Đường (thở nhẹ nhõm): thế thì ta an tâm. (xoay người, hai mắt lóe thủy quang nhìn về phía độc giả) mọi người phải nhanh bỏ phiếu cho mẫu thân ta a, để cho nàng nhanh trở về.

Độc giả (hai mắt biến hồng, nước miếng chảy ròng ròng): Đường Đường hảo đáng yêu…

Hàn Hàn (hổn hển): ngươi, ngươi, còn có ngươi, không được nhìn, không được chảy nước miếng với Đường Đường nhà ta…

************

Nghe được có cái gì đó rớt xuống giường, Đường Tống bực mình liếc mắt một cái, thấy Hàn Vương ngồi dưới đất, trên khuôn mặt vạn năm như than, lần đầu tiên lộ ra một biểu tình rõ ràng – không thể tin! Lúc này Đường Tống mới hiểu được, hóa ra “đồ vật” bị mình đá xuống giường chính là Hàn Vương!!!

Ngay tức khắc, tay chân Đường Tống luống cuống, muốn xuống giường đỡ Hàn Vương đứng lên. Không nghĩ đến chân trái bị chăn cuốn lấy, Đường Tống sợ hãi kêu một tiếng, lao thẳng xuống đất. Lần này nếu ngã xuống, nhẹ nhất cũng đầu rơi máu chảy.

Đang ngẩn người bỗng Hàn Vương nghe được một tiếng “A”, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Tống đang lao xuống, sợ tới mức tim gần như ngưng đập. Lập tức, không để ý tư thế có bất nhã hay không, lăn hai vòng trên mặt đất về phía Đường Tống, đến phía dưới Đường Tống, vừa vặn đỡ được Đường Tống.

Trong nháy mắt bị té ngã, Đường Tống kêu lên một tiếng sợ hãi, sợ tới mức nhắm mắt lại, không dám nhìn mặt đất càng ngày càng gần. Không nghĩ tới mình lại rơi xuống một cái gì đó rất mềm, đồng thời nghe được một tiếng kêu rên. Đường Tống nghi hoặc mở mắt ra, khuôn mặt có chút vặn vẹo của Hàn Vương hiện ra trước mặt, bộ dáng vừa muốn khóc vừa muốn cười vô cùng buồn cười.

“Ngươi làm sao vậy?” Đường Tống kỳ quái hỏi.

“Không có việc gì.” Lư Khâu Sương Hàn thấy Đường Tống bình an, phản ứng đầu tiên chính là muốn cười, nhưng mà Đường Tống tuy rằng không nặng, nhưng lúc rơi xuống lại nện vào bụng hắn, đau đến mức làm cho hắn muốn khóc. Đương nhiên hắn cũng không thể nói cho Đường Tống, vì thế có chút ác thanh ác khí đẩy Đường Tống ra, giống một tiểu hài tử hờn dỗi xoay lưng đi.

Bộ dáng ủy khuất của Lư Khâu Sương Hàn làm cho Đường Tống vô cùng áy náy, vì thế thật cẩn thận đi đến, dường như lấy lòng nói: “Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi.”

Hàn Vương tức giận liếc Đường Tống một cái, cái tức thứ nhất, Đường Tống là một nô tài lại dám đá hắn xuống giường; cái tức thứ hai, chính mình lại không đành lòng để cho điêu nô Đường Tống bị thương; cái tức thứ ba, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận lấy lòng của Đường Tống, hắn lại còn có thể cảm thấy vô cùng đáng yêu. Lập tức tròng mắt vừa chuyển, không có hảo ý nói: “Ta đói bụng, sẽ ăn ngươi.”

“A?” Đường Tống sửng sốt một chút, hiểu được, lập tức đỏ mặt. Một lát sau, mới ngượng ngùng gật đầu.

Gian kế của Hàn Vương thực hiện được, vẫn cảm thấy không đã nghiện, nhớ tới trong bản “long dương bí tịch” còn có mấy tư thế chưa thực hiện, tâm thần không khỏi có chút nhộn nhạo, gầm nhẹ lên: “Hôm nay ta muốn thử mấy tư thế trong sách.”

Đường Tống vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình “Ta rất sợ đó”, do dự xem nên cự tuyệt Hàn Vương như thế nào. Hàn Vương vừa thấy, lại quay mình đi, sau đó xoa xoa cái bụng bị Đường Tống đạp phải nhỏ giọng rên rỉ. Động tác này làm cho cảm giác tội ác của Đường Tống hoàn toàn bộc phát, đành phải cắn răng đáp ứng. Không sao, chẳng qua chỉ đau một chút thôi, cố gắng vượt qua.

Hàn Vương thấy Đường Tống đáp ứng, cảm thấy rất vui vẻ, lôi ra bản “long dương bí tịch” được hắn coi là chí bảo, nghĩ hôm nay chơi cái gì thì vui vẻ đây? Quất roi da? Nhỏ sáp? Đeo vòng? Buộc?…

Đường Tống thấy bộ dáng hưng phấn của Hàn Vương, không khỏi lo lắng, cái này sẽ sống không tốt đâu…

Hết chương thứ ba mươi sáu