Băng Tâm Ngự Thần

Chương 11




Nàng nuốt lửa vào bụng rồi, mặt mộng yên xanh méc, tái nhợt, bụng nàng nóng, lục phủ, ngũ tạng giống như sắp bị nướng chín vậy.

- Aaa chủ nhân, người người nuốt Thánh Hỏa thứ người nuốt là Thánh Hỏa đó!

Linh Nhi vừa thấy lửa không bao phủ Mộng Yên nữa mới ngóc đầu ra ngoài nhưng nàng mới vừa ra ngoài đã nhìn thấy Mộng Yên nuốt Thánh Hỏa.

"Lần này thì tiêu, tiêu thật rồi cái này là Thánh Hỏa đó nó có thể đốt mọi thứ, chủ nhân nuốt thánh hỏa chắc chắn sẽ bị thánh hỏa thiêu thành tro, nàng sẽ bị biến mất theo chủ nhân oa oa không muốn, nàng chỉ mới thoát khỏi phong ấn mấy ngày thôi mà."

Cả người Mộng Yên bị bao phủ bởi Thánh Hỏa, nhìn lửa bao phủ Mộng Yên, Linh nhi tuyệt vọng, còn Mộng Yên nàng đang phải chịu thánh hỏa thiêu đốt không hiểu sao cơ thể Mộng Yên tỏa ra hàn Băng trống trả thánh hỏa, thủy hỏa bất dung khiến cơ thể Mộng Yên vừa bị thiếu đốt vừa bị đóng băng, nhìn Mộng Yên chốc bị lửa thiêu chốc lại bị đóng băng Linh Nhi kinh ngạc thốt lên.

"Thiên băng thật sự là thiên băng, thật không ngờ chủ nhân lại có thiên băng, ha ha lần này sẽ không sao rồi."

Khổ nhất là Mộng Yên nàng vừa bị thiêu thương tích đầy mình, bây giờ còn phải chịu đựng Thánh Hỏa và Thiên Băng hành hạ.

Thánh hỏa bị Mộng Yên nuốt nó giận dữ nó muốn thiêu chết cái người này, nhưng nó vô tình phá phong ấn thiên băng trong cơ thể Mộng Yên.

Thiên băng thoát khỏi phong ấn lại gặp thánh hỏa kẻ thù truyền kiếp của nó, lại đang muốn đốt nhà nó thù mới nợ cũ thiên băng tức giận không ngừng cắn nuốt thánh hoa nhưng thánh hỏa cũng không phải ngồi không, thiên băng vừa thoát khỏi phong ấn sức mạnh chưa hoàn toàn hồi phục cộng với thánh hỏa chỉ có một mảnh cho nên cả hai không phân thắng bại.

Mộng Yên cắn răng chịu đựng đau đớn làm cho nàng sắp không chịu đựng được nữa rồi, nàng thật sự rất muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa, không được nàng phải kiên trì nhưng nàng làm sao có thể kiên trì được đây Mộng Yên cười khổ, nàng vốn dĩ đã chết được sống lại là phúc giờ nàng phải chết nàng cũng không có gì để trách ông trời cả.

Điều tiếc nuối duy nhất là mẫu thân của nàng tuy nàng không phải con của bà, nàng chỉ là một linh hồn cướp thân thể của con gái của bà để sống lại nhưng nàng đã coi bà như mẹ của mình, giờ nàng sắp chết bà sẽ đau lòng ra sao, nàng thật sự không muốn bà thương tâm nàng chỉ muốn thấy bà vui vẻ, đang lúc nàng tuyệt vọng thì trong đầu nàng xuất hiện Dung hợp pháp quyết.

Mộng Yên kinh ngạc chẳng lẽ là ông trời không diệt nàng, muốn nàng sống tiếp cho nên đây là muốn giúp nàng, Mộng Yên không chần chừ sử dụng pháp quyết do thánh hỏa chỉ có một mảnh và thiên băng mới thoát khỏi phong ấn cho nên Mộng Yên dung hợp không tính là quá khó khăn.

Linh Nhi cầm quyển pháp quyết trên tay nhìn Mộng Yên xung quanh không ngừng tỏa ra hàn khí, hỏa khí, Linh Nhi trong lòng lo nắng nàng chỉ mong chủ nhân có thể trụ được, chỉ cần chủ nhân có thể dung hợp thành công sẽ có lợi rất lớn trên con đường tu luyện sau này, Linh Nhi không ngừng cầu nguyện chủ nhân có thể dung hợp thành công.

Đã năm ngày trôi qua vẫn chưa tiến triển gì, Linh Nhi như kiến nằm trên chảo nóng nàng ngồi chờ Mộng Yên tu luyện từng khắc đối với nàng như cả thế kỉ vậy. Đang lúc Linh Nhi lo nắng đứng ngồi không yên thì cả người Mộng Yên thay đổi xung quanh Mộng Yên hỏa khí, hàn khí biến mất.

"Chủ nhân thành công rồi, thật thành công rồi."

Linh nhi không thể tin thì thào, sau đó vui vẻ thốt lên:

- Chủ nhân người thành công rồi!

Mộng Yên hơi thở thoi thóp nhưng vẫn nghe thấy linh nhi nói, nàng vẫn cảm nhận được sự vui mừng của linh nhi khoe môi khẽ nhếch, nàng mệt rồi muốn nghỉ ngơi.

Linh Nhi đang vui mừng cho chủ nhân thì mây đen không biết ở đâu kéo tới những tia sét dày đặc, sấm chớp đùng đùng tạo cho người khác cảm giác uy áp đáng sợ, Linh nhi hoảng sợ thốt lên:

- Thiên kiếp!

Khuôn mặt Linh nhi tái nhợt đi, nhìn chủ nhân đang thoi thóp lại nhìn thiên kiếp đáng sợ, chẳng lẽ ông trời đây là muốn diệt chủ nhân sao, nhìn thiên kiếp tạo uy áp về phía mình Linh Nhi sợ hãi trốn vào không gian, lần nay chỉ sợ thần tiên cũng chưa chắc cứu được chủ nhân.

Vì Mộng Yên thu phục thánh hỏa hơn nữa còn dung hợp với Thiên băng hai vật này không phải vật phàm, người có được thánh hỏa và thiên băng sẽ có cả thiên hạ, nhưng cái giả phải trả rất đắt nhìn thiên kiếp là biết, lúc trước Thánh bút sư kia chỉ nghịch thiên tạo ra không gian này thôi đã phải đánh đổi cả tính mạng, huống hồ chủ nhân còn.. thôi vậy có lẽ chỉ mong có kì tích sẽ sảy ra.

Mộng Yên đang muốn ngủ thì bỗng nhiên trời tối sầm nàng nhìn lên trời mây đen sấm sấm chớp dày đặc, hai mắt Mộng Yên trợn to quên cả đau đớn trên người,

"Đây, đây chẳng lẽ là thiên kiếp cái này là muốn phách nàng sao?"

Mộng Yên nắm chặt tay, tay nàng bây giờ bị thiêu hết thịt bên ngoài bây giờ chỉ còn xương Mộng Yên quên cả đau đớn.

"Vì sao, tại sao chứ ta phải chịu đau đớn như vậy chưa đủ sao vì sao ta phải chịu đựng thiên kiếp nữa?"

Chưa đợi Mộng Yên lấy lạ tinh thần, đạo thiên lôi thứ nhất đã dáng xuống.

"Phách!"

Cả người mộng yên tê dại, nàng không chịu nổi nữa rồi khó khăn lắm nàng mới sống được, chẳng lẽ nàng phải bỏ mạng tại đây nước mắt chảy xuống, Mộng Yên ngất đi.

Đạo thiên kiếp thứ hai rơi xuống người Mộng Yên, nàng vẫn còn một hơi thở mỏng manh, nếu đạo thứ ba rơi xuống Mộng Yên phải chết không thể nghi ngờ. Đạo thứ ba rơi xuống đạo thiên kiếp này là đạo cuối cùng nhìn rất đáng sợ, thiên kiếp to lớn nếu nó mà phách xuống Mộng Yên chăc chắn nàng sẽ thành tro tàn.

"Phách rầm rầm!" thiên kiếp tan Mộng Yên vẫn nằm đó nàng vẫn còn sống.

- Là người đó!

Linh Nhi nói thầm có chút không thể tin, không ngờ người đó lại vì chủ nhân trả giá nhiều như vậy, hơi thở của chủ nhân rất yếu nếu không để ý kĩ còn tưởng chủ nhân chết rồi.

Hồi nãy người đó đã giúp chủ nhân chắn đạo thiên kiếp cuối cùng, nhưng Mộng Yên vẫn bị hấng chịu một phần thiên kiếp cuối cùng, cả người Mộng Yên không chỗ nào lành nặn, nhìn nàng bây giờ rất thảm, vì Mộng Yên chịu đựng được thiên kiếp dĩ nhiên được thiên đạo đền bù.