Băng Tâm Ngự Thần

Chương 29




Hương nhi nhìn Mộng Yên nói:

- Công chúa sáng mai chúng ta sẽ bị chém đầu!

- Ừm!

- =_=! (Hương nhi)

- Ha ha, em yên tâm có ta ở đây ta sẽ không để ai làm hại đến em đâu!

- Ừm, em tin người!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, "Yên Yên nàng yên tâm có gì ta sẽ đập nát cái nhà lao này đưa nàng chạy", nghe Quân Ngọc nói Mộng Yên hơi kinh ngạc không phải nhà lao này kiềm chế tu vi sao hơn nữa nhà lao này rất chắc chắn đập nát được sao, như nghe được tiếng lòng của Mộng Yên Thiên Hàn khinh thường nói "Nhà lao chỉ kiềm chế tu vi nhân loại còn ma thú không bị ảnh hưởng gì, hừ với cái loại sắt này bổn vương chỉ cần cho một chưởng là nát rồi", nghe vậy Mộng Yên sửng sốt vậy không phải sau này bắt tội phạm nhưng tên đó cũng có thú sủng không phải là có thể dễ dàng trốn thoát sao, sau này có dịp nàng nhất định phải nói với phụ hoàng mới được, phải sửa lại nhà lao (nhờ vậy sau này rất nhiều tu luyện giả bị bắt mà không thoát được).

* * *đương phân cách vui vẻ* * *

- Ca huynh định làm gì, cướp ngục sao, huynh đang bị thương đó!

- Muội đừng cản huynh, huynh nhất định phải cứu vị huynh đệ đó!

- Được muội không cản huynh, huynh biết mà nhà lao phủ thành chủ không phải nói cướp là cướp được huynh đi như vậy không chỉ không cứu được người, còn làm liên lụy đến Triệu gia chẳng lẽ huynh muốn mọi người sáng ngày mai sẽ bị chém chung sao!

Nghe vậy Triệu An dừng lại hai tay nắm chặt đấm vào cột, "Ha ha hắn thật vô dụng muội muội nói đúng, hắn đi như vậy đúng là không cứu được vị huynh đệ đó nhưng vị huynh đệ đó ra tay đánh Ngô Kì cũng chỉ vì muốn cứu huynh muội hắn, hắn không thể thấy chết mà không cứu!" Triệu An bất lực ngồi xuống giá như hắn cường đại hơn thì hắn có thể bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, sẽ không bất lực giống bây giờ. Nhìn ca ca như vậy Triệu Ngọc Trinh đau lòng nói thật nàng cũng rất muốn cứu vị công tử áo xanh nhưng nàng không thể nàng còn có mẫu thân, phụ thân, giá gia.. Nếu nàng chỉ có một mình thì nàng sẽ sẵn sàng liều mạng.

* * *đường phân cách vui vẻ* * *

Sáng hôm sau.

Mộng Yên và Hương nhi bị giải đến pháp trường dân chúng ở bên dưới rất đông, bọn họ đều nhìn Mộng Yên và Hương nhi bằng ánh mắt đồng tình thương hại, bên trên có hai người đang ngồi một nam và một nữ, nữ nhân trung niên nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt giết người căm thù, nam nhân nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

- Thấy thành chủ và phu nhân còn không mau quỳ xuống!

Một bình lính chỉ và Mộng Yên và Hương nhi nói. Nghe vậy Mộng Yên hừ lạnh nói:

- Hắn không có tư cách để ta quỳ xuống!

- Hay cho bổn thành chủ không có tư cách, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là to gan sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, người đâu bắt hắn quỳ xuống cho bổn thành chủ!

Ngô Bát tức giận vỗ bàn nói, nghe ông gia lệnh mấy tên lính đến đá đá chân Mộng Yên nhưng còn chưa đụng đến người Mộng Yên đã bị bay ra ngoài, thấy vậy Ngô Bát và tất cả mọi người đều kinh hãi "Tu vi của tên tiểu tử này không tầm thường", Triệu An và Triều Ngọc Trinh ở bên dưới nhìn một màn như vậy có chút kinh ngạc vị huynh đệ này có lẽ thân thế không tầm thường. Lấy lại bình tĩnh Ngô Bát quay sang nhìn Tô Từ (ông là người tu vi cao nhất) nói:

- Mau ngươi mau bắt hắn quỳ xuống cho ta!

- Là, thành chủ!

Tồ Từ nhìn Mộng Yên tu vi bộc phát, Mộng Yên trên trán đổ mồ hôi nhưng vẫn đứng thẳng không quỳ xuống, Tô Từ kinh hãi "làm sao có thể ông đã là Ngự Thống Lĩnh Sư nhìn tên tiểu tử này khoảng mười bốn, mười lăm tuổi làm sao có thể chịu đựng được uy áp của ông chẳng lẽ tu vi sắp sắp bằng ông không thể, không thể nào", trên trán của ông không ngừng chảy mồ hôi bây giờ thì ông dám khẳng định tên tiểu tử này gia thế không tầm thường, lần này thì tiêu chắc rồi, ông vội thu hồi tu vi, nhìn Mộng Yên không chút cao ngạo nói:

- Xin hỏi công tử cao danh, quý tánh!

Tô Từ thu hồi tu vi Mộng Yên thở ra nhưng trong lòng vẫn có chút sợ không ngờ tu vi chỉ cách một hai bậc lại như trời với đất vậy, cũng may ông ta thu hồi tu vi lại nếu không nàng thật sự không dám chắc mình có thể chịu đựng được, nghe ông ta hỏi tên mình Mộng Yên kinh ngạc không chỉ Mộng Yên mà cả Ngô Bát và mọi người đều ngạc nhiên,

- Ta tên Lâm Ngự Thần!

Nghe Mộng Yên giới thiệu Tô Từ suy nghĩ lục cao danh vọng tộc cũng không có họ Lâm, chẳng lẽ ông đoán sai tên này chỉ là vô danh tiểu tốt, nếu là công tử gia tộc nào đó thì phải cao ngạo, làm sao có thể đứng yên không nói câu nào như vậy được, mấy tên tiểu tử gia thế hiển hách rất cao ngạo nhìn người bằng nửa con mắt, nhưng sao ông nhìn tên này mới là người có giá thế hiển hách nhỉ, "hây". Phập phập một đám binh sĩ mặc áo giáp bạc kéo vào bao vây pháp trường nhìn thấy bọn họ không biết ai hô lên:

- Binh lính Đại Thần, là Khâm sai Đại nhân, Khâm sai đại đại thần đến!

Nghe vậy dân chúng đều vui mừng Đại Thần đến đồng nghĩa với việc thành chủ sẽ bị cắt chức, bọn họ sẽ không bị áp bức nữa, ông trời đúng là có mắt mà. Ngô Bát ngồi trên ghế run run đứng dậy truyện này rốt cuộc là tại sao rõ ràng khâm sai đại thần đang ở Bạch đăng thành tại sao lại có thể xuất hiện ở đây, khâm sai đại nhân làm việc rất có quy tắc phải làm song việc mới có thể quản truyện khác, trừ phi có nhân vật nào rất lợi hại có thể gọi khâm sai đại thần đến đây, rốt cuộc là ai chứ. Tô Từ nghe Khâm sai Đại nhân đến giật mình nhưng ông lại nhìn Mộng Yên, thấy khoé miệng nàng khẽ nhếch, trên trán ông lại chảy mồ hôi, tất cả đều là do tên tiêu tử này sắp đặt. Huynh muội Triệu Gia nhìn nhau vui vẻ "vị huynh đệ áo xanh được cứu rồi". Khâm sai Đại Thần mặc giáp màu Bạch kim ông xuống tọa kị bước lên pháp trường thấy ông tất cả mọi người đều quỳ xuống trừ Mộng Yên, thấy Mộng Yên không quỳ huynh muốn Triệu gia lo lắng "người này thật quá tự cao" Triệu Ngọc Trinh tức giận nàng thật sự rất muốn đánh cho vị công tử này một trận rốt cuộc lóng lóng tự tôn quan trọng hay mạng sống quan trọng. Nhìn Mộng Yên Không quỳ Ngô Bát và phu nhân của hắn trong lòng hả hê vui khi người gặp họa. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người Khâm sai Đại nhân lại quỳ xuống.

- Là tiểu nhân cứu giá chậm để người chịu khổ mong công tử thứ tội!

Nhìn và chứng kiến một màn như vậy khiến tất cả mọi người xém chút rớt tròng mắt xuống đất, Ngô Bát cả người mềm nhũn "Lần này thì ông tiêu thật rồi", Tô Từ ngớ người thảo nào hắn không sợ hãi khi bị áp giải đến pháp trường, còn nói thành chủ không có tư cách, giờ thì ông đã hiểu. Triêu An trong lòng hiểu ra thì ra là nhờ vị huynh đệ này khâm sai đại thần mới đến, thảo nào bị nói chu di cửu tộc vị huynh đệ này còn cười được còn cho hắn viên đan dược quý như vậy. Triệu Ngọc Trinh trong lòng phức tạp nhìn nam nhân trên pháp trường.

- Đứng lên đi, chuyện ở đây giao cho ngươi giải quyết, cắt chức thành chủ đi hôm nay luôn đi!

- Ách cái này, thành chủ Nhật Lạc bị cắt chức, vậy ai sẽ là thành chủ!

- Hắn, ta tin hắn làm tốt!

Mộng Yên chỉ vào Triệu An nói, nàng có liềm tin hắn sẽ là vị thành chủ tốt. Nhìn theo hướng Mộng Yên chỉ ông nhìn thấy một tiểu tử tuổi còn rất trẻ tu vi bình thường, ông nhìn Mộng Yên có chút nghi ngờ chức thành chủ giao cho tiểu tử đó sẽ không ổn, nhưng thấy Mộng Yên chắc chắn ông đành ngật đầu đồng ý làm theo lời Mộng Yên. Thấy mọi truyện giải quyết song Mộng Yên nắm tay Hương nhi nhún người cả hai cùng biến mất, trong lúc không có người để ý những chỉ có Triệu Ngọc Trinh là để ý nàng chứng khiến Mộng Yên đi mất nàng chỉ biết tên chàng là Lâm Ngự Thần, Thần ta yêu người sẽ có một ngày ta có thực lực để tìm ngươi, sánh vai với ngươi. Thành chủ Ngô Bát bị cắt chức, tân thành chủ Triệu An nhận chức dân chúng mở tiệc ăn mừng ba ngày.