Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

Chương 15: Con rể vị thành niên






Bầu không khí vô cùng xấu hổ đến nỗi ánh mắt ba mẹ nhà họ Thư như những chiếc đèn pha đồng loạt quét đến Đường Hân.

Nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt của họ, chắc chắn đã nhìn thấy Đường Hân hôn cô.

Thư Đồng chảy mồ hôi, lần này tiêu rồi.

Người bình tĩnh nhất là Đường Hân.

Anh nâng cằm đón nhận ánh mắt của bọn họ, sự kiêu ngạo và lạnh lùng tự nhiên, một bộ dạng không thể xâm phạm.

Muôi xào trong tay ba Thư run rẩy, Thư Đồng sợ ông sẽ bất ngờ cho Đường Hân một cái vào đầu.

Ngay lúc mà Thư Đồng nghĩ rằng mình sẽ lên tiếng trước.

Đường Hân bỗng nhiên mở miệng, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nét mặt rạng rỡ: "Xin chào cô chú, cháu là bạn trai của con gái cô chú - Đường Hân."


Ba Thư sững người, như thể bị nụ cười rạng ngời thu hút, đặt muôi xào xuống: "A, xin chào xin chào, cháu ăn cơm tối chưa, màu vào ăn cùng nhà chú.”

Đường Hân bình tĩnh trả lời: "Dạ."

Thư Đồng hoàn toàn suy sụp, kịch bản khác với sự tưởng tượng của mình, có thể bọn họ cho rằng Đường Hân vừa đến. May mắn là Đường Hân không gọi ba mẹ cô là ba mẹ vợ.

Khi các món ăn được đặt trên bàn, ba mẹ Thư một bên bới cơm, một bên đánh giá Đường Hân đối diện, không khí khó xử lại nổi lên.

Ba Thư ho khan một tiếng: "Tên cháu là Đường Hân đúng không, đang làm việc hay vẫn đang đi học?"

Đường Hân gắp chân gà vào trong bát của Thư Đồng, thoáng quay đầu cười nhìn ba Thư: "Cháu ở Thánh Đức..."

Lập tức Thư Đồng đoạt lời: "Anh ấy làm việc ở công ty Thánh Đức."

"Công ty Thánh Đức?" Ba Thư vuốt cằm, "Ba chưa từng nghe công ty này."

Thư Đồng gặm chân gà, ngượng ngùng cười: "Công ty nhỏ."

Mẹ Thư rất lâu không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ chỉ nghe trung học Thánh Đức."

Thư Đồng suýt phun thịt gà trong miệng ra.

Ba Thư vẫn vui vẻ trò chuyện với Đường Hân, hai người trò chuyện từ thị trường chứng khoán đến Bitcoin. Lại từ Bitcoin đến tỉ giá Đô-la Mỹ hiện nay, các chủ đề đều là thông tin tài chính mới nhất.

Thư Đồng thầm nghĩ, thằng nhóc này hiểu biết nhiều thật. Chẳng qua anh nói chuyện thì thôi, tại sao dưới bàn lại lén lút cạ vào chân cô ngứa ngáy.

Sau khi ăn xong, Đường Hân liếc nhìn đồng hồ, nhoẻn miệng cười: "Cô chú, 7:30 cháu có việc phải đi, cảm ơn cô chú đã chiêu đãi tối nay."

Ba Thư vỗ đùi, nở nụ cười chân thành: "Công việc gấp phải đi mà. Không sao, cháu là người đầu tiên con gái dẫn về, về sau thường xuyên tới chơi, con gái tiễn bạn trai xuống dưới lầu đi."


Đường Hân cầu còn không được, nắm tay của Thư Đồng đứng dậy khỏi bàn ăn, dáng người cao lớn lộ ra trước mặt ba mẹ Thư.

Ba Thư thầm nghĩ rằng thằng nhóc này vừa cao lớn vừa đẹp trai, xứng đôi với con gái bảo bối của mình, cúi đầu nhìn xuống chiếc quần loe: "Ơ, cái quần này trông quen quá.”

Tim Thư Đồng thắt lại, không xong xong rồi, quần Đường Hân mặc là của ba cô.

Ba Thư quay đầu hỏi mẹ Thư im lặng không nói: "Có phải anh cũng có một cái như vậy?”

Mẹ Thư gật đầu, nhưng mà nhìn Thư Đồng: "Đúng vậy, giống như đúc.”

Thư Đồng lo lắng, trên mặt ra vẻ đùa giỡn: "Ba à, đây là kiểu quần mới nhất, ba cũng thiệt là mốt."

Ba Thư xoa xoa bụng bia, mỉm cười ngẩng đầu: "Lúc ba còn trẻ, vẫn luôn đi đầu trong thời trang mà.”

Sau một hồi vỗ mông ngựa (*), Thư Đồng kéo Đường Hân xuống lầu, nghi ngờ hỏi anh: "Anh thật sự có việc?"

(*)

Trước đây khi những người trên lưng ngựa vừa gặp nhau, họ thường tới chạm tay và vỗ vỗ để xem ngựa của đối phương thế nào rồi nhận xét để chào hỏi, giao lưu, gần giống như kiểu “miếng trầu làm đầu câu chuyện” của Việt Nam đó.

Theo thời gian, không cần biết ngựa của đối phương khoẻ hay yếu, thông minh hay ngu ngốc, tốt hay không tốt, có một số người đều sẽ khen là ngựa tốt, thậm chí dùng những lời khen xa quá với thực tế để lấy lòng đối phương

"Chủ nhật có lớp tự học buổi tối? Trường học anh quá nghiêm ngặt." Thư Đồng chỉ vào đồng hồ, "Bây giờ đã 7h rồi, đi nhanh kẻo muộn."

"Bạn thân của anh là lớp trưởng có thể xin vào trễ một lúc."

"Vậy thì nhanh lên." Thư Đồng vẫy tay, xoay người đi về phía cầu thang, một đôi tay đột nhiên quấn lấy eo cô, phía sau lưng bị bọc trong lồng ngực rộng của anh.

"Ôm em một chút, bà xã."

Tháng 12 trời giá rét, đôi môi ấm áp vùi vào cổ cô, thở ra khí nóng chui vào da thịt, từ từ chảy vào trong cơ thể cô.


Trái tim của Thư Đồng ấm áp, hy vọng thời gian sẽ dừng lại giây lát: "Ai là bà xã của anh?"

Đường Hân khẽ mỉm cười: "Ba mẹ cũng đã gặp, còn dám nói không phải con rể, chỉ thiếu tờ giấy hôn thú."

Thư Đồng nghẹn ngào không nói nên lời, nghĩ sao ở tuổi này anh lại nói chuyện buồn nôn như thế.

Đường Hân buông tay ra, ánh mắt lưu luyến ở khuôn mặt cô, quay người cẩn thận bước đi.

Tim Thư Đồng đập hơi nhanh, xoay mặt, vội vàng bước lên cầu thang, chạy vào nhà.

Ba Thư ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, xem chương trình giải trí, phát hiện con gái trở về, ông giơ ngón tay cái lên: "Con rể tương lai không tệ, ba rất thích nó."

Thư Đồng vừa muốn cười vừa muốn khóc, không biết nếu ba cô biết được tuổi thật của Đường Hân, có thể tiếp tục thích anh không.

Nghe thấy tiếng rửa bát, Thư Đồng vội vàng vào phòng bếp, kéo tay áo lên: "Mẹ, hiếm khi ba mẹ về nhà, để con rửa cho."

Mẹ Thư thở dài: "Chính bởi vì hiếm khi về nhà, mẹ mới lo cho con.”

Trong lòng Thư Đồng căng thẳng, có linh cảm xấu.

Mẹ Thư đóng cửa nhà bếp và nhìn thẳng vào Thư Đồng, gằn từng chữ hỏi: "Nói thật với mẹ, Đường Hân bao nhiêu tuổi?"