Bánh Táo

Chương 6




“Tuần sau anh phải đi công tác, em ở nhà một mình, nhớ cẩn thận một chút.” Khi ăn cơm trưa ở nhà, Cố Thiện báo với Nhược Thủy.

Cậu ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc:”Bộ em là con gái chắc?”

Cố Thiện cười:”Không phải, nhưng dù sao bình thường trong nhà cũng có hai người, dễ chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau. Nếu xảy ra chuyện gì, em nhớ đi tìm Lee.”

Nhược Thủy nhún vai:”Ai, chi bằng em qua nhà cậu ấy ở luôn cho rồi, mấy ngày nay cậu ta cả ngày càu nhàu ầm ĩ, kêu chán muốn có người nói chuyện.”

Cố Thiện nghĩ ngợi rồi đồng ý:”Như vậy cũng được.”

Sau khi cả hai cùng thống nhất ý kiến, Nhược Thủy liền bắt đầu ăn cơm.

Chỉ một lúc sau, Cố Thiện lại nói:”Anh sẽ đi công tác ở thành phố C, em có muốn quà hay là đặc sản nào ở đó không?”

Giang Nhược Thủy liếc anh một cái:”Không cần mua cái gì cho em đâu.”

“Vậy à……” Cố Thiện nhún nhún vai.

“Nhưng mà Lee rất thích món đậu hồ ở đó thì phải, anh nhớ mua về một phần.” Giang

Nhược Thủy nghĩ ngợi một lúc; giống như vô tình thốt ra.



“Thật không?” Cố Thiện cười,”Anh sẽ mua .”

Giang Nhược Thủy cười nhẹ nhìn anh, rồi lại tiếp tục chăm chú ăn cơm.

Ngày Cố Thiện đi công tác, Nhược Thủy cũng xách túi quần áo qua nhà Lý Tiểu Thiên.

Ông Lý và bà Lý vì thế rất vui vẻ, Lee có người chịu nghe cậu ta nói chuyện cũng cảm thấy vui mừng. Giang Nhược Thủy nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cậu ta, nghi ngờ trỗi dậy. Nhưng mà tên nhóc kia chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội hết sức nhìn cậu, nên cũng thôi.

Buổi tối, thay vì ở trong phòng dành cho khách, nhưng Lee lại quấn lấy cậu, bắt Nhược Thủy phải ngủ chung giường với cậu ta. Khi Nhược Thủy nhếch môi nhìn chằm chằm Lee thì cậu ta lại vờ rất ư ngây thơ hỏi:”Sợ tớ làm gì cậu à? Hay là cậu sợ bản thân kiềm chế không nổi mà làm gì tớ?”

Làm ơn đi, hai người bọn họ từ bé đã chung chạ bao nhiêu lần rồi, nếu có ý nghĩ xấu xa gì lẽ nào còn phải đợi đến bây giờ sao?

Chẳng qua nếu Lee đã nói như vậy; Nhược Thủy đành bất đắc dĩ đành từ ‘tam bồi’ biến thành ‘tứ bồi’ luôn.

Nằm lên giường, tắt đèn, mãi một lúc mà vẫn chưa thấy buồn ngủ, cả hai bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lee hỏi Cố Thiện đi công tác ở đâu, Nhược Thủy ngắn gọn đáp:”Thành phố C.”

“Cái gì?”Lee kinh ngạc,” Thành phố C? Quê cậu ấy à?”

“Ừ.” Giang Nhược Thủy trả lời một cách thản nhiên.

“…… Sao mà trùng hợp quá vậy,”Lee giật nhẹ khóe môi,”Anh ta không biết sao?”

“Không biết.” Vẫn thản nhiên trả lời.

Lee âm thầm trợn mắt khinh bỉ, trong lòng nghĩ thầm, Cố Thiện ơi Cố Thiện, bây giờ thì anh lấy dao đâm vào trái tim Nhược Thủy như vậy, đợi đến sau này thì tha hồ mà khổ nhá ……

“Bạn trai kiểu gì mà vô tâm thế không biết.”Lee giọng điệu mang theo chút bất mãn.

Giang Nhược Thủy thì lại muốn bật cười ra tiếng, tên nhóc vô tâm như cậu mà cũng thấy được rõ ràng cơ đấy…… Thôi; nói những chuyện này cũng chẳng để làm gì, thế là chuyển sang đề tài khác:”Cậu thì sao?”

“Tớ thì sao nào?”

“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“Tình hình gì cơ?”

“…… Rốt cuộc là đang cô đơn, đang để ý người nào, hay là đang cặp với ai đó rồi?” Giang Nhược Thủy đơn giản đem vấn đề hỏi đáp chuyển thành câu hỏi lựa chọn, để mặc tên nhóc giả vờ ngây ngô.

“Đang cô đơn a.”Lee suy nghĩ trả lời.

“À.” Thế thì tốt, xem ra Cố Thiện có hy vọng.

Có điều, nếu Cố Thiện vì từng chung sống với mình mà làm cho Lee băn khoăn, ảnh hưởng dến việc phát triển tình cảm của hai người, vậy chẳng phải là lỗi lớn của cậu sao?

Đột ngột nghĩ đến điều này, làm cho Nhược Thủy trong lòng lại nặng trịch.

Quả thật, nên cắt đứt hoàn toàn thì vẫn hơn……

Tuy Lee nói mình đang độc thân, nhưng hôm sau đã có người quen đến thăm.

Lúc nhìn thấy nhau, Nhược Thủy cùng Lâm Nhiên hai người đều sửng sốt một lúc ,sau đó lập tức cười nói chào hỏi.

“Đã lâu không gặp.” Lâm Nhiên nói.

“Anh cũng vậy.” Giang Nhược Thủy cũng cười.

Lee hết liếc người này rồi lại liếc người kia, con mắt nheo lại, môi hơi nhếch.

Nhược Thủy nói với Lee:”Lâm tiên sinh quan tâm tới cậu thật đấy, bình thường đều sẽ bớt chút thời gian đến đây thăm.”

“Lần trước không phải đã nói rồi sao; gọi tôi Lâm Nhiên là được rồi.” Lâm Nhiên ngắt lời.

“Ái chà, đã gọi thẳng tên rồi cơ à?” Bệnh nhiều chuyện của Lee lại tái phát.

“Mọi người đều là bạn bè cả mà.” Lâm Nhiên cười rất thân thiện.

“Sao hôm nay anh lại rảnh mà đến đây thế? Lâm tổng giám đốc?”Lee nhún nhún vai.

“Hẹn khách hàng nói chuyện làm ăn ở gần đây, xong việc thì thuận tiện tới thăm cậu một chút.” Lâm Nhiên cười nói,”Chỉ là không ngờ có thể gặp được Nhược Thủy.”

“Vâng, tôi sẽ ở đây hết cả tuần này,” Giang Nhược Thủy giải thích, miệng mỉm cười luôn,”Lâm tổng giám đốc?”

“Cậu đừng nghe thằng nhóc Lee nói khoác, tôi chỉ mở một công ty nhỏ thôi.” Lâm Nhiên nhún vai.

“Đúng vậy, một công ty nhỏ được mở ở Mĩ thôi mà.”Lee vẫn ra vẻ “chuyện gì cũng biết ” .

“À……” Giang Nhược Thủy hiểu rõ gật gù.

“Đừng giễu cợt tôi nữa.” Lâm Nhiên cười một cách bất đắc dĩ.

Cùng nhau thưởng thức trà chiều, Nhược Thủy luôn cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ. Nếu nói Lâm Nhiên và Lee có gì đó ám muội thì cũng không đúng lắm; bởi vì hai người đó cười cười nói nói rất trong sáng vô tư, chẳng hề liếc mắt đưa tình. Cho dù Lee thỉnh thoảng quăng ánh mắt về phía cậu và Lâm Nhiên, nhưng đều là vì trêu ghẹo, với nhiều chuyện.

Ê ê, cậu là người có bạn trai rồi đó, biết chưa – ách……

Một tuần lễ, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng chẳng dài.

Ở nhà Lee, được ba mẹ cậu ta cho ăn cho uống hạnh phúc như một chú heo , hơn nữa bản thân cậu thường không thích đi ra ngoài, mà Lee lại đang bất hạnh bị gãy chân không thể đi được, hai người liền ở trong nhà, hoạt động nhiều nhất chính là khua môi múa mép, vậy nên trước khi về nhà thì Nhược Thủy dùng mắt cũng thấy được mình mập thêm vài ký, còn bị thằng nhóc Lee vô lương tâm chê cười.

Cố thiện đến đón cậu trở về, thuận tiện mang đặc sản thành phố C đến; Lee mừng húm, cho anh một cái ôm thật chặt, ba mẹ cậu ta mời Cố Thiện ở lại ăn cơm tối, rồi mới thả bọn họ đi.

Trên xe, Nhược Thủy xoa xoa bụng, buồn bực cúi đầu nhìn chằm chằm một lúc.

“Sao vậy?” Cố Thiện có chút lo lắng,”Bụng thấy khó chịu à?”

“Không phải;” Cậu nhíu mày,”Em chỉ mới 25, chưa gì đã thấy bụng mỡ rồi……”

Cố Thiện phụt một tiếng bật cười, vươn tay định luồn vào trong áo cậu:”Thật không, để anh xem nào.”

“Ê coi chừng, đang lái xe đấy!” Nhược Thủy hoảng hốt, vội đưa tay cản lại.

“Vậy thì em đừng ngọ nguậy.” Cố Thiện cười, không chịu dừng tay.

“Vậy anh đừng sờ loạn nữa!” Nhược Thủy tức giận.

“Được được,” Cố Thiện đặt tay trở lại trên tay lái,”Đợi về nhà rồi lại chậm rãi sờ cho đã.”

Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe môi, mặt ửng đỏ, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ xe.

Trong phòng bật máy lạnh, khi bước ra phòng tắm, Cố Thiện chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, khoe ra nửa thân trên rắn chắc — đáng tiếc lại không có người nào ngắm nhìn.

Nhược Thủy đã cuộn tròn trong chăn từ bao giờ, quay lưng về phía anh, thiu thiu ngủ.

Cố Thiện giật nhẹ khóe môi, nghiêng đầu, đi qua, đầu gối leo lên giường, cúi người, phà một hơi bên tai Nhược Thủy.

Thân thể cậu hơi run rẩy, nhưng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể, hoàn toàn không có dấu hiệu “sẽ tỉnh dậy” . Cố Thiện trợn tròn mắt, rốt cuộc lấy tay đẩy nhẹ cậu:”Này……”

Giang Nhược Thủy lầu bầu mấy câu, vẫn ngủ ngon lành.

Cố Thiện ngó nghiêng, cảm thấy khó hiểu . Xa nhau mấy ngày, anh cứ tường cậu hẳn cũng muốn làm ‘chuyện đó’ lắm chứ……

“Nhược Thủy?” Không từ bỏ, Cố Thiện nhẹ nhàng gọi mấy lần.

Giang Nhược Thủy cuối cùng cũng động đậy một chút, xoay người lại, mắt lèm nhèm mở ra, bởi vì không mang kính mà ánh mắt nhìn vào một điểm bất định, mang theo chút khó hiểu, nhìn Cố Thiện:”Hả?”

“Ngủ sớm như vậy……” Cố Thiện cười, đè lên, hôn môi cậu,”…thì thật xin lỗi một đêm đẹp thế này.”

“À……” Giang Nhược Thủy hơi giãy dụa một chút,”Không muốn……”

“Hả?” Cố Thiện ngẩng đầu lên, nghi hoặc.

“Cơm tối ăn nhiều quá……” Mắt cậu loạn nhìn sang chỗ khác, mặt ửng hồng,”Bụng khó chịu…… Dạ dày đang tiêu hóa, cho nên đầu óc cũng mệt mỏi……”

“……” Trên đầu Cố Thiện chỉ thiếu mỗi hình tượng hóa xuất hiện ba dấu hắc tuyến.

“Thực xin lỗi……” Giang Nhược Thủy vuốt nhẹ cánh tay anh,”Lần sau được không?”

Cố Thiện còn có thể làm sao được, đành bĩu môi; lại hôn Nhược Thủy một lúc lâu mới không tình nguyện buông ra:”Ttha cho em lần này.”

Giang Nhược Thủy cười đến hai mắt đều tít lại:”Vậy thì ngủ được chưa, ngài cơ bắp?”