Bánh Xe Định Mệnh

Chương 19




Ngón cái của Chu Diệp Chương đặt vào dưới lòng bàn chân Khổng Lập Thanh, trượt thẳng một đường từ gót đến đầu ngón chân, rồi lại giật lùi lại, ngón tay trượt qua trượt lại khiến Khổng Lập Thanh thấy nhột không chịu nổi, cô dùng sức thoát khỏi tay anh, thu chân lại.

Chu Diệp Chương nhìn bàn chân tránh khỏi tay mình, có vẻ không vui, ngả người nằm xuống bên cạnh Khổng Lập Thanh. Ghế quý phi dù rộng cũng không thể bằng chiếc giường king size, Chu Diệp Chương nằm xuống không gian nhỏ hẹp này bèn dính sát vào cô.

Khổng Lập Thanh ngồi dịch sang bên cạnh, Chu Diệp Chương ở phía sau thực ra cũng chỉ đủ chỗ nửa nằm nửa ngồi, một tay một chân còn thò cả ra ngoài. Anh quay sang nhìn Khổng Lập Thanh, nói bâng quơ: “Đau đầu quá.”

Thấy anh mệt thật, Khổng Lập Thanh tự giác đưa tay xoa bóp huyệt vị trên đầu cho anh, những động chạm thân mật khiến lòng người cũng dấy lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, giũ bỏ được hết muộn phiền ra khỏi tâm trí.

Chu Diệp Chương khoan khoái nằm dài hưởng thụ sự chăm sóc của Khổng Lập Thanh, lời cũng thoải mái theo đó nói ra: “Lâm Bội hôm qua gặp, em cho là người thế nào?”

Khổng Lập Thanh dừng tay một chút, có cảm giác bối rối khi bỗng nhiên Chu Diệp Chương hỏi mình một câu như vậy. Cô là kiểu người mộc mạc, không biết nói dối, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, cô thành thật trả lời: “Cảm thấy không phải người tốt.”

Nghe cô trả lời như vậy, Chu Diệp Chương mở mắt nhìn cô, hỏi tiếp câu nữa: “Không tốt như thế nào?”

Khổng Lập Thanh thoáng ngập ngừng, lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi mới khẽ nói: “Cảm thấy ánh mắt anh ta gian trá, có vẻ là người nham hiểm.”

Chu Diệp Chương bật cười, tóm lấy bàn tay Khổng Lập Thanh trêu đùa: “Ừm, em rất giỏi nhìn người.” Khổng Lập Thanh bị tóm tay cũng không phản đối, ngoan ngoãn mặc anh trêu đùa.

Chu Diệp Chương vẫn bận với mấy ngón tay cô, nói tiếp: “Tối nay anh ta mời mình ăn cơm, mời đích danh anh và em, em nói xem chúng ta có nên đi?”

Khổng Lập Thanh cúi đầu tránh ánh mắt anh, khuôn mặt không rõ biểu cảm. Chu Diệp Chương quay lại ôm lấy cô rồi mới nói tiếp: “Gia đình Lâm Bội rất có thế lực, cả nhà anh ta trên dưới đều làm chính trị, chỉ có mình anh ta là doanh nhân, hôm qua anh ta lại chủ động tìm tới anh, nhìn qua cũng biết là có chuyện muốn thương lượng, có điều bị loại người như anh ta tìm gặp, hẳn chẳng phải chuyện hay, em nói xem, hôm nay anh ta mời chúng ta ăn cơm, có nên nhận lời?”

Khổng Lập Thanh chưa từng tìm hiểu cuộc sống bên ngoài của Chu Diệp Chương, cô cảm thấy đó là thế giới cô không nên biết, cũng không muốn bước vào. Chu Diệp Chương bỗng nhiên hỏi cô câu này, cô thực sự không rõ duyên cớ, nhưng vẫn suy nghĩ nghiêm túc rồi thẳng thắn nói quan điểm của mình: “Anh đã nói rõ gia thế anh ta hùng hậu như vậy, anh ta tìm đến anh, anh muốn tránh cũng khó thoát, chưa kể là cứ cố tránh anh ta có thể khiến chuyện bé xé ra to.”

Chu Diệp Chương yên lặng lắng nghe cô nói hết rồi đột nhiên đưa tay nhéo mũi cô, mắng yêu: “Ừm, rất khá, phân tích thấu đáo, nhìn nhận rõ ràng, nhưng em vẫn chưa nói chúng ta rốt cục có nên đi hay không.”

Khổng Lập Thanh đỏ bừng mặt ngượng ngùng thì thầm: “Em cũng không biết.”

Chu Diệp Chương vỗ nhẹ vai cô, chậm rãi nói: “Bị loại người như thế làm phiền, trốn tránh cũng chẳng phải cách hay, em cũng biết, chỉ là em không muốn cùng anh đi gặp loại người phiền toái này, phải không?”

Khổng Lập Thanh cúi đầu không trả lời, cô không muốn giao thiệp với những người phức tạp kiểu đó lý do chỉ vì mình là kiểu người nhút nhát, tại sao Chu Diệp Chương lại hiểu nhầm thành như vậy?

Chu Diệp Chương phía sau vuốt nhẹ sống lưng cô, cả người Khổng Lập Thanh bỗng nhiên cứng đờ, một lát sau anh khẽ tựa vào vai cô, giọng nói thoảng nhanh: “Từ trước tới nay anh chưa từng có một người bạn thật sự, anh không thể để em đi, giữ em ở bên anh, cho anh dựa vào là đủ rồi.”

Chu Diệp Chương nói rất nhẹ nhàng, góc nào đó trong trái tim Khổng Lập Thanh có cảm giác bị tan chảy, bất kể Chu Diệp Chương có ý gì với cô, nhưng cảm xúc trong câu nói này đều cho thấy sự chân thành, cô cho dù ngốc nghếch trong nhiều chuyện nhưng riêng việc nhìn nhận người khác có thật lòng hay không lại không hề ngốc.

Chu Diệp Chương nhìn thì mạnh mẽ như vậy nhưng kỳ thực anh lại là người cô đơn, mà người mạnh mẽ như anh lại để cho cô thấy mình cô đơn, thật là kỳ lạ.

Cho dù là không cùng đẳng cấp nhưng cuộc sống lại chủ định để con người ta có thể có sự tương đồng trong một số tâm trạng và trải nghiệm. Khổng Lập Thanh nửa đời trải bao nhiêu vất vả, cô đều phải một mình đương đầu, lòng cô bao nhiêu năm rồi vẫn hoang mang, cho nên cô không xa lạ với cảm giác cô đơn cùng cực, cô có thể thấu hiểu Chu Diệp Chương, chí ít là thấu hiểu cảm giác cô đơn của anh.

Chu Diệp Chương sau khi nói xong câu đó xong, im lặng nhắm mắt ôm chặt Khổng Lập Thanh, ánh hoàng hôn chiếu dài bóng hai người trên mặt đất, sau hồi lâu yên lặng, Khổng Lập Thanh khẽ nói: “Em đi cùng anh.”

Giây tiếp theo Khổng Lập Thanh bị ai đó xiết chặt, hai người cùng hiểu, Khổng Lập Thanh không chỉ vừa đơn giản nhận lời dự một bữa tiệc, mà Chu Diệp Chương cần cô đồng cam cộng khổ và cô đã đồng ý.

Qua vai Chu Diệp Chương, mắt Khổng Lập Thanh rơi xuống bóng hai người, gương mặt bình thản, đồng tử đen thẫm, ánh hoàng hôn đỏ rực mang cảm giác ấm áp, trái tim cô như bị chạm tới điều gì, cảm thấy nặng nề.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Chương 5: Người khác không thể thay em đứng dậy

Mùa thu ở thành phố B này những khi trời không mưa, không khí rất khô hanh, hôm nay lại là một ngày thu mát mẻ hiếm thấy. Ánh chiều đã tắt, nơi phía Tây mặt trời đã thành một quả cầu lửa đỏ rực cuộn trong mây, sáng rực và chói mắt.

Nắng tắt nhưng đường chân trời vẫn tràn ráng đỏ, Khổng Lập Thanh mặc một bộ đầm đen đơn giản mà không kém phần tinh tế, chân đi giày cao gót cũng màu đen thoải mái sải bước trên thảm đỏ dẫn vào khách sạn. Đây là một nhà hàng hải sản nằm giữa trung tâm thành phố, toà nhà năm tầng diện tích không quá lớn nhưng giữa phố xá chật chội đông đúc thế này, xung quanh là cả rừng cao ốc, nó lại một mình một kiểu, chẳng cần phải tưởng tượng nhiều cũng hình dung được chủ nhân hẳn phải giàu có cỡ nào.

Người còn chưa bước đến, cánh cửa trước mặt đã được mở ra từ bên trong, dưới ánh đèn sáng rực là hai hàng mỹ nhân mặc sườn xám màu hồng, tất cả đang cúi người trong tư thế nghiêng bốn mươi lăm độ cực tiêu chuẩn: “Hoan nghênh quý khách!”, tiếng chào tiêu chuẩn vang lên bên tai, hình thức khoa trương theo đúng tinh thần phát huy tinh hoa văn hoá của người Trung Quốc hiện đại.

Khổng Lập Thanh mặt bình thản đi thẳng vào trong, Chu Diệp Chương đi bên cạnh dáng người cao lớn, mặt càng lạnh lùng, hai người sóng đôi cất bước, nhìn từ bên cạnh đều thấy cả hai rất xứng đôi.

Hành lang tầng cao nhất khách sạn vừa rộng vừa dài, đèn đuốc sáng trưng, tiếng chân bước trên thảm khe khẽ, đi qua hàng loạt cánh cửa bên hông, nữ phục vụ viên dẫn họ đến cánh cửa gỗ phía cuối hành lang, căn phòng có vị trí đặc biệt thế này, có lẽ là phòng cao cấp nhất.

Cánh cửa gỗ đen nặng nề dần dần hé mở, chầm chậm bước vào trong, Khổng Lập Thanh cảm thấy tâm trạng càng lúc càng căng thẳng. Cô biết hôm nay, khi mình bước chân qua cánh cửa đó đồng nghĩa với việc đã bước chân vào một thế giới phức tạp hơn, từng bước từng bước đang đi sẽ khiến cô đến gần những chuyện phức tạp hơn nhiều.

Chu Diệp Chương đi bên cạnh cô nhưng không quá sát, cô bước chậm, anh cũng theo đó bước chậm, hai cánh tay thi thoảng vô tình chạm nhẹ vào nhau. Điều lạ là chỉ cần khẽ chạm như thế đã khiến Khổng Lập Thanh đủ thấy cảm giác an toàn. Khổng Lập Thanh hiểu, cô đã bắt đầu dựa dẫm vào người đàn ông này, có anh hậu thuẫn, cô hoàn toàn có thể chiến thắng bản tính nhút nhát của mình.

Khổng Lập Thanh chưa kịp suy nghĩ xong, hai cánh cửa trước mặt đã được mở ra từ bên trong. Phía sau cánh cửa, căn phòng sáng rực, chùm đèn pha lê khổng lồ treo lơ lửng trên trần, đây là căn phòng thiết kế theo hình bán nguyệt, đối diện với cửa chính là một cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt hình cung, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố muôn màu lúc lên đèn, ngồi ăn trong này có khác nào đang ở trên một quả cầu thuỷ tinh treo lơ lửng giữa không trung, quả thật là một căn phòng thượng hạng.

Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương vì phải chờ A Thần từ lớp Taekwondo về nên xuất phát hơi muộn, đến nơi đã thấy ba người đợi trong phòng, ngoài Lâm Bội, chủ nhân bữa tiệc, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi.

A Thần chỉ đưa họ vào trong khách sạn rồi đợi bên ngoài hành lang phòng bao chứ không cùng vào dùng bữa. Khổng Lập Thanh chưa kịp tò mò xem cậu ta đứng ở đâu đã bị Chu Diệp Chương đẩy tới trước. Ba người bên trong thấy họ đi vào nhất tề đứng dậy đón khách, người bước lên đầu tiên là một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, anh ta rất cao, cũng rất cường tráng, động tác mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy rất đàn ông, anh ta bước tới trước mặt Chu Diệp Chương, chưa vội nói, mà đưa tay vỗ vai anh ra vẻ thân thiết: “Lần này đến thành phố B cũng không báo cho tôi, phải qua người khác dẫn mối mới gặp được anh.”

Chu Diệp Chương dường như không chú ý tới anh ta, anh trước tiên quay sang nhắc Khổng Lập Thanh cởi áo khoác ngoài để anh đưa cho nhân viên phục vụ rồi mới quay lại thong thả đáp lời người đàn ông kia: “Đến đây mới nghỉ ngơi được có mấy ngày, lại quá bận lo chút cuyện riêng, vốn nghĩ đợi mấy ngày nữa thư thả sẽ tới gặp, không ngờ hôm nay anh Lâm lại cũng mời anh.”

Người đàn ông kia nghe Chu Diệp Chương giải thích xong, trong tích tắc ánh mắt đã chuyển sang nhìn Khổng Lập Thanh, ánh mắt anh ta vừa dò xét trắng trợn vừa có ý giễu cợt đùa bỡn khiến người khác khó chịu. Nhìn chán Khổng Lập Thanh anh ta liền quay sang cười tủm tỉm trêu Chu Diệp Chương: “Bận việc riêng gì vậy? Nói tôi nghe thử xem sao.”

Chu Diệp Chương cũng cười, đặt tay lên vai Khổng Lập Thanh, đẩy cô lên trước, nói: “Xin giới thiệu với mọi người, Khổng Lập Thanh, em dâu anh, làm ở bệnh viện số ba trong thành phố, sau này có việc gì phiền anh chiếu cố một chút giúp tôi.” Nói xong lại đưa bên tay còn rỗi chỉ sang người đàn ông: “Đây là Hạ Bác Đào, ông bạn đểu của anh. Anh ta miệng lưỡi độc địa, em không cần bận tâm.”

Khổng Lập Thanh cười rất tự nhiên, trong ấn tượng của cô, Chu Diệp Chương luôn là một người lạnh lùng nghiêm túc, vậy mà với người đàn ông này anh có thể trêu đùa như vậy, có thể thấy quan hệ hai người rất đặc biệt, cho nên cô cũng chủ động chào hỏi Hạ Bác Đào: “Anh Hạ, chào anh.”

Hạ Bác Đào chẳng bận tâm chuyện bị Chu Diệp Chương giới thiệu là đồ độc mồm độc miệng, anh ta cười tươi chia tay ra bắt tay Khổng Lập Thanh, lúc bắt tay còn lắc lắc hai cái, cảm khái nói: “Thật không dễ, thật không dễ.”

Khổng Lập Thanh bị lây ý cười của anh ta, cũng tươi cười cho dù không hiểu anh ta nói “không dễ dàng” là có ý gì, nhưng cảm giác đó là người tốt, lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bọn họ cười nói tự nhiên bên cạnh hai người yên lặng, Lâm Bội đứng bên cạnh cũng cười xã giao, Chu Diệp Chương vừa giới thiệu Khổng Lập Thanh rất trang trọng, khác hẳn lúc bị chủ nhiệm Lưu truy hỏi hôm qua chỉ đùa đùa nhận là “nhà tôi.” Do đó anh ta ngầm tranh thủ đánh giá vị trí của Hạ Bác Đào và Khổng Lập Thanh trong lòng Chu Diệp Chương.

Chu Diệp Chương nhân lúc Hạ Bác Đào nói chuyện với Khổng Lập Thanh bèn quay sang nói chuyện với Lâm Bội: “Lâm Bội, anh khách sáo quá, tôi đang muốn mời anh dùng bữa, ai ngờ lại bị anh nhanh hơn mời trước thế này.”

“Giống nhau cả, giống nhau cả, có thể mời được mọi người tới đây, bản thân tôi cũng thấy rất vinh hạnh.”

“Vậy đấy, vậy đấy.” Hai người cũng cười ha hả bắt tay nhau, cho dù là vui vẻ nhưng thái độ của Chu Diệp Chương với Lâm Bội và Hạ Bác Đào có phân biệt thân sơ rõ ràng, Khổng Lập Thanh đứng bên quan sát thấy, cẩn thận ghi nhớ.

Trong phòng còn có một cô gái, từ lúc họ đến cô ấy chưa lên tiếng, nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Hạ Bác Đào, Khổng Lập Thanh đoán cô gái này đi cùng với anh ta.

Chu Diệp Chương chào hỏi hai người đàn ông xong liền quay sang cô gái đó: “Vương Điềm, lâu rồi không gặp, gần đây thế nào?”

Cô gái tên Vương Điềm, cao cao gầy gầy, ăn mặc theo phong cách phụ nữ thành đạt, nhìn bề ngoài cũng không còn quá trẻ. Lúc cô ấy đứng im không nói trông có vẻ rất sắc sảo, nhưng khi lên tiếng lại khiến người ta có cảm giác là một con người khác, trước khi nói cô ấy thậm chí còn làm bộ chun mũi, điệu bộ ngây thơ như một cô nàng đơn giản, Vương Điềm đáp lại câu hỏi của Chu Diệp Chương: “Cũng tạm thôi.”

Chu Diệp Chương lại trêu Vương Diềm: “Cô và Hạ Bác Đào khi nào thì tổ chức, tôi cũng muốn uống rượu mừng.”

Câu hỏi của Chu Diệp Chương rõ ràng chạm đến chuyện cấm kị của Vương Điềm, cô gái càng nhăn mày chun mũi, quay đi chỗ khác không trả lời anh.

Hạ Bác Đào bên cạnh quan sát thấy thế bèn vội vàng đi qua Khổng Lập Thanh đẩy vai Chu Diệp Chương ngồi vào chỗ, còn nói nhỏ với anh: “Đừng nói nữa, bất trị rồi, anh xem chuyện này bàn bao nhiêu năm nay cũng chẳng thể có bước tiến mới.”

Chu Diệp Chương vừa cười vừa trêu: “Khoan dung, khoan dung, anh tự nhận tội sẽ được hưởng khoan hồng.”

Hai người đàn ông bá vai bá cổ trò chuyện, giọng Hạ Bác Đào nhỏ hơn hẳn: “Anh biết không, tuần trước đưa cô ấy về nhà, làm chết con chim hoạ mi quý của ông nội, tí nữa thì khiến ông tức chết.”

Chu Diệp Chương cười ha ha mấy tiếng rồi không bình luận gì thêm.

Mọi người cũng theo chân hai người đàn ông ngồi vào bàn, ba người đàn ông lịch sự nhường nhau vị trí làm chủ mãi rồi mới chịu ngồi xuống. Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh Chu Diệp Chương, đối diện với Vương Điềm, hai người cười nhẹ chào nhau.

Đợi mọi người ngồi vào chỗ xong xuôi, đồ ăn bắt đầu được mang lên. Văn hoá mời khách của người Trung Quốc luôn không thể thiếu rượu, một khi rượu được mang lên, bàn ăn tất nhiên biến thành vương quốc của đàn ông. Chu Diệp Chương và Lâm Bội trong lòng đều có toan tính, còn may Hạ Bác Đào ở giữa là người sôi nổi, anh ta khơi chuyện rất duyên khiến bàn ăn náo nhiệt không dứt.

Hai người phụ nữ lại đều không phải loại giỏi ứng đối để có thể tham gia câu chuyện của đám đàn ông, trong lúc mấy người kia bàn chuyện trên trời dưới biển thì hai người phụ nữ yên lặng ngồi ăn. Nhà hàng hải sản đương nhiên hải sản phải là món chính. Trên bàn ăn lúc này nào vây cá mập, bào ngư, hải sâm... toàn những món ăn nhân gian khó tìm, đáng tiếc là ngồi trước đặc sản nhưng Khổng Lập Thanh chẳng thấy mặn mà, duy nhất có đĩa cua biển để ở giữa bàn khiến cô có chút hứng thú nhưng biết rõ ăn cua tư thế khó coi nên cũng chẳng động đũa.

Ba người đàn ông ăn ăn uống uống, miệng vẫn không ngừng nói chuyện, Chu Diệp Chương tranh thủ lúc câu chuyện ba người hơi ngừng, với tay lấy con cua trên bàn, vừa tiếp tục luận đàm vừa bóc cua.

Chu Diệp Chương được giáo dục theo lối quý tộc, những việc như ăn cua đương nhiên tư thế tao nhã tự nhiên, Khổng Lập Thanh ăn uống nhỏ nhẹ, thi thoảng cũng ngẩng lên nhìn vào mắt anh, quan sát lỹ càng động tác của anh, đợi đến khi Chu Diệp Chương cho thịt cua vào cái bát nhỏ đẩy đến trước mặt, cô mới hiểu hoá ra anh đang hướng dẫn cho mình.

Hành động của hai người bên này đều rất ý nhị nhưng tất cả đều không lọt qua mắt Lâm Bội. Khi nhãn cầu chuyển động, thần sắc tăng lên mấy phần, khoé miệng cũng khẽ nhếch thành nụ cười không rõ ý vị.

Khai tiệc quá nửa tiếng, hai người phụ nữ sớm đã ăn no, hai cô cũng không uống rượu, câu chuyện ba người đàn ông nói các cô cũng chẳng hiểu mà tham gia, ăn no uống đủ rồi thì cũng chỉ biết ngồi nguyên đấy đợi, hai người ngồi đối diện, cùng nhìn vào mắt nhau vài lần, mỉm cười với nhau mấy bận. Sau mấy lần trao đổi ánh mắt nụ cười vu vơ như vậy, Vương Điềm bỗng nhiên sáp lại chỗ Khổng Lập Thanh.

“Chán ngắt phải không?” Vương Điềm tự nhiên như thể họ rất thân, kéo ghế ngồi xuống cạnh Khổng Lập Thanh, hỏi thẳng chẳng e ngại gì.

“Ừm.” Khổng Lập Thanh khẽ cười gật đầu đồng ý, cô gái này rõ là người thẳng thắn, Khổng Lập Thanh cảm thấy thích cô ấy.

“Cô nói xem, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, uống say rồi là chẳng biết trời trăng gì nữa, tự mình hành xác như vậy để làm gì chứ?” Vương Điềm cứ vậy lẩm bẩm, Khổng Lập Thanh không biết phải thể hiện thái độ thế nào, chỉ cười cười ứng phó lại.

Vương Điềm thấy Khổng Lập Thanh từ đầu đến cuối chỉ khẽ cười, trực giác mách bảo cô Khổng Lập Thanh là người có thể trò chuyện. Vương Điềm cũng tự cho là bản thân mình dẫn chuyện vòng vo tam quốc tới hai câu là quá đủ rồi, cuối cùng cũng quyết định tung ra câu hỏi chốt về chuyện mà cô thực sự quan tâm: “Hai người định kết hôn khi nào vậy?”

“Hả?” Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc, cô không hiểu tại sao Vương Điềm lại bỗng nhiên thẳng thừng hỏi mình một câu như thế. Thật ra Khổng Lập Thanh chưa biết, Vương Điềm này tuổi cũng đã lớn, nhìn bề ngoài cũng rõ là phụ nữ trưởng thành, nhưng bạn trai Vương Điềm từ đầu đến cuối lại không hề nhắc tới chuyện kết hôn, gần đây Vương Điềm chịu nhiều kích thích, cho nên cô ấy đối với hai chữ “kết hôn” thành ra tương đối mẫn cảm, Chu Diệp Chương cũng là một người Vương Điềm đặc biệt quan tâm, vừa trước mặt cô anh giới thiệu Khổng Lập Thanh như vậy, cho rằng người thân sắp có chuyện mừng, trong lòng cũng hơi hụt hẫng, cho nên mới hỏi Khổng Lập Thanh câu ấy.