Bánh Xe Định Mệnh

Chương 26




Khoé miệng Lâm Bội lại cong lên thành nụ cười chế nhạo, vừa khẽ lắc đầu vừa lùi về phía sau: “Không được tới đây, anh phải đợi tôi đi khỏi rồi mới được bước ra. Kết cục của cô ấy như thế nào phải chờ xem anh có thể làm được gì.”

Khổng Lập Thanh bị “gã gác cửa” lôi ra ngoài, trước đó còn bị hắn đánh, hắn mắng, hắn túm tóc đập đầu vào tường. Lúc nhỏ cô đã từng bị đánh đập tàn nhẫn, hồi đó dường như có dây thần kinh nào đó trong não bì bị đòn đau mà bị tê liệt, cho nên sau này mỗi khi bị đau Khổng Lập Thanh thường rơi vào trạng thái vô thức, lúc này bị người ta lôi đến thang máy cô vẫn chưa tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra.

Ra khỏi cửa phòng tiệc, Lâm Bội tiến lên trước móc di động gọi điện cho lái xe, bảo anh ta tới đợi ở cửa sau, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, mặc định là Chu Diệp Chương ở trong phòng không dám liều lĩnh làm càn.

Tất cả các nhà hàng đều có cửa sau, bất luận cửa trước được bài trí xa hoa lộng lẫy đến thế nào thì cửa sau luôn nhỏ và tối. Nhà hàng này cũng không ngoại lệ, phía sau là một con ngõ nhỏ, đèn sáng mờ mờ, mặt đường gồ ghề lầy lội, rõ ràng không được đầu tư tu sửa. Một chiếc BMW đã đậu sẵn bên kia đường. Lâm Bội nhìn thấy chiếc xe khẽ thở phào, thực ra anh ta cũng là đánh liều chạy ra lối này, đám sát thủ kia chắc chắn là người trong quân đội do anh trai cử đến, nhưng trong thời bình bây giờ, người quyền cao chức trọng như anh ta muốn giết người dù có to gan cỡ nào cũng không dám hành động trắng trợn, căn cứ vào lời nói của A Thần vừa xong, sát thủ được chỉ điểm mục tiêu từ trước, xem chừng bọn họ còn chưa động đến tài xế của anh ta.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh tạt thẳng vào người mới khiến tinh thần Khổng Lập Thanh tỉnh táo lại, nhưng càng tỉnh càng khiến cô thêm run rẩy, khẩu súng dí sát bên sườn làm cô có cảm giác đang đối mặt với cái chết, mặc dù vậy nhưng bất đắc dĩ không biết phải phản ứng ra sao.

Cung Tứ Hải theo chỉ đạo của Lâm Bội áp giải Khổng Lập Thanh đi tới phía trước xe, quát đuổi tài xế xuống, sau đó đem Khổng Lập Thanh đến cửa sau, mở cửa nhét cô vào trong. Cuối cùng hắn tự đi lên phía trước ngồi vào ghế lái, cùng lúc Lâm Bội cũng mở cửa sau ngồi vào bên cạnh Khổng Lập Thanh.

Nòng súng lạnh ngắt đã rời khỏi cơ thể, nhưng cả người lại bị nhét vào trong buồng xe chật hẹp, phía trước có người, bên cạnh cũng có người, thật không dễ gì cho Khổng Lập Thanh phản kháng. Cửa xe tự động khoá lại “cạch” một tiếng, cô đã bị nhốt kín. Trong giây lát Khổng Lập Thanh ý thức được mình đang bị người ta bắt đi, bỗng nhiên mọi chuyện xảy ra đều như sóng trào dội lên đại não, cô cuối cũng cũng hoàn toàn tỉnh lại, cầu xin, khóc lóc đều vô ích trong trường hợp này, chiếc xe đã bắt đầu khởi động, cô có thể sẽ chết. Cô còn có con, còn có Vạn Tường, nỗi lo sợ từ tận đáy lòng khiến cô hoảng loạn, không có gì cho cô bấu víu, trong hoảng hốt Khổng Lập Thanh vô thức quay người nhìn lại phía sau.

May mắn thay, Khổng Lập Thanh không phải thất vọng. Giây phút chiếc xe chuyển động, bóng Chu Diệp Chương cũng hiện ra ở cửa sau nhà hàng, anh đứng cách chiếc xe chỉ vài bước chân, Khổng Lập Thanh vội vã bổ nhào về bên cửa xe, điên cuồng ấn kính xuống, thò đầu ra ngoài hướng về phía Chu Diệp Chương hét đến muốn rách cuống họng: “Vạn Tường! Vạn Tường! Xin anh!”

Tiếng hét của Khổng Lập Thanh như tiếng khóc xé lòng, đây là việc cuối cùng cô muốn xin Chu Diệp Chương thay cô lo liệu, nhưng cô không biết anh có thể hiểu không.

Chu Diệp Chương nghe tiếng hét của Khổng Lập Thanh thì chầm chậm dừng bước, Khổng Lập Thanh chăm chú nhìn anh, thấy anh càng chạy càng chậm, khuôn mặt càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng anh dừng lại, cô nhìn thấy miệng anh mấp máy, anh nói: “Đợi anh.”

Khổng Lập Thanh nước mắt như mưa, từ trong xe không nhìn thấy hình bóng Chu Diệp Chương đâu nữa, cô nhoài người về phía trước, ngực dán vào phía sau ghế lái, nhưng cũng chỉ nhìn thấy anh trong thoáng chốc. Chiếc xe chạy ra khỏi ngõ, bóng Chu Diệp Chương cũng biến mất, cô rơi vào u mê. Trên đời này, điều cuối cùng khiến cô vướng bận, ngoại Vạn Tường ra còn có anh.

Khổng Lập Thanh ngồi trở lại ghế, nước mắt hoen mi khiến cô chỉ nhìn được mọi thứ mờ mờ. Cô không thể cầm được nước mắt, trong lòng có quá nhiều suy nghĩ rối ren mang theo nỗi sợ sinh ly tử biệt. Chỉ trong một chớp mắt, cô đột nhiên nhận ra mình vô cùng không muốn rời xa anh, thậm chí nó còn khiến cô tuyệt vọng hơn so với nỗi sợ phải rời xa Vạn Tường. Rất nhiều ký ức hiện lên trước mắt cô: Trong ánh hoàng hôn, lần đầu tiên anh cầm tay cô nói: “Em hãy thông cảm cho tôi”; Anh khẽ vỗ lưng cô nhắc nhở: “Thẳng lưng bước đi”; Anh còn nói với cô: “Không cần lo lắng, anh sẽ khiến không ai dám khinh thường em”...

Khổng Lập Thanh càng lúc càng khóc nức nở, ngày tháng bình đạm mà trôi mau, rất nhiều chuyện trước đây chẳng để tâm cứ mặc nó trôi theo thời gian, đến lúc này đột nhiên nghĩ lại mới nhận ra từ trước tới giờ anh luôn đối xử tốt với cô, quý trọng cô đến thế.

Khổng Lập Thanh co ro trên ghế ngồi khóc, cô không khóc thành tiếng nhưng cũng không cầm được nước mắt, dường như bao nhiêu khổ đau cay đắng đều theo nước mắt mà tuôn ra. Lâm Bội ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi cô, ánh nhìn lạnh lùng, sau cơn chóng mặt, anh ta đột nhiên nói khẽ với Cung Tứ Hải đang lái xe: “Từ Hải, đưa súng cho tôi.”

Cung Tứ Hải ngồi ghế trước không nói câu nào, tuân lệnh chuyển súng về phía sau cho Lâm Bội, Lâm Bội cầm lấy súng, dí vào thái dương Khổng Lập Thanh, đơn giản ra lệnh: “Qua đây cầm máu cho tôi.”

Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn họng súng đen ngòm, sau đó ngồi thẳng lên, túm lấy áo lau khô nước mắt, tuy cô rất sợ nhưng cô không muốn chết.

Lâm Bội vạch áo, Khổng Lập Thanh xem xét sơ qua, anh ta tương đối may mắn, vết thương vừa vặn vào đúng vào đúng vai trái, tuy nhiều cơ nhưng lại ít mạch máu, không phải là vết thương chí mạng. Khổng Lập Thanh khịt khịt mũi nói: “Không có dụng cụ cầm máu.”

Lâm Bội được băng bó xong, cuối cùng cũng thu súng về, trong xe trở lại yên tĩnh, Lâm Bội ngồi đó, ánh mắt buồn bã không biết đang nghĩ gì, ám khí toả ra xung quanh, Khổng Lập Thanh co người cố gắng tránh xa anh ta, vắt óc suy nghĩ xem mình nên làm thế nào.

Xe chạy vòng vèo luồn lách khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố B, mãi sau mới cùng tiến vào một tiểu khu, tiểu khu này toạ lạc cạnh một ngã ba, diện tích rất lớn nhưng cũ kỹ, có nhiều căn hộ xây liền kề, người sống ở đây cũng rất đông, lúc xe rẽ vào có thể nhìn thấy đèn từ các nhà sáng tối khác nhau, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng người nói, có vẻ đây là một khu dân cư đông đúc nhộn nhịp.

Khổng Lập Thanh nhìn cảnh tượng bên ngoài bỗng lại liên hệ tới đoạn đối thoại giữa Lâm Bội và Chu Diệp Chương lúc trước, mơ hồ nhận định đây có lẽ là nơi Lâm Bội tạm thời ẩn náu. Loại nhà tập thể xây dựng từ thế kỷ trước này quy hoạch thường không mấy khoa học, nghiệp vụ quản lý cũng lỏng lẻo, mà sống ở đây phần lớn là công nhân viên chức tương đối phức tạp, hiển nhiên là nơi ẩn náu lý tưởng.

Xe bảy rẽ tám quẹo trong tiểu khu một hồi cuối cùng dừng lại trước toà nhà mười mấy tầng. Xuống xe, Khổng Lập Thanh đương nhiên cũng chẳng được đối đãi tử tế gì, vẫn bị áp giải vào thang máy.

Lâm Bội là người hay đề phòng, đúng như Khổng Lập Thanh nghĩ, căn nhà là nơi ẩn náu tạm thời của anh ta, mà những nơi thế này trong thành phố B anh ta có rất nhiều.

Lâm Bội chọn căn hộ trên tầng tư, không quá cao, tiến thoái đều tiện, không nhất thiết phải đi thang máy, chạy cầu thang bộ một lát là đã xuống tầng trệt. Căn hộ xây theo kiểu cũ chỉ có hai phòng ngủ, bên trong bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ.

Vào trong nhà, Lâm Bội đi thẳng vào bếp, chỉ thấy anh ta mở tủ lạnh lấy ra một hộp cứu thương, rồi lại đi thẳng ra, đến đặt trước mặt Khổng Lập Thanh: “Gắp viên đạn ra cho tôi.” Anh ta ra lệnh ngắn gọn, mặt mũi cũng lạnh băng, Khổng Lập Thanh run sợ từ tận đáy lòng.

Hộp cứu thương này so với hộp cứu thương ở nhà cũ Khổng Lập Thanh hiện đại hơn nhiều, các loại dao mổ, kẹp, nhíp, thuốc gây mê... đầy đủ chẳng thiếu thứ gì, quá thừa để thực hiện một ca tiểu phẫu.

Cuộc tiểu phẫu được thực hiện ở sofa ngoài phòng khách, cầm con dao mổ lên bản năng người bác sĩ cũng trỗi dậy, Khổng Lập Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều. Lâm Bội ra lệnh cho cô chỉ gây mê cục bộ, liều lượng cũng không được quá nhiều, cho nên hiệu quả gây mê trên cơ thể anh ta gần như không đáng kể, cũng bởi vậy khi Khổng Lập Thanh rạch vết thương dò tìm viên đạn, cơ thể anh ta không ngừng co giật. Cuối cùng nháy mắt sau khi viên đạn được gắp ra, Lâm Bội gầm vang cả phòng, tiếng gầm trầm đặc, thê lương khiến Khổng Lập Thanh không dừng được mà liên tưởng tới tiếng hú của con sói bị thương. Cô quay lại nhìn anh ta, thấy anh ta toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, thậm chí như thể vừa mới được vớt ra khỏi nước, nhưng trong suốt quá trình gắp viên đạn, anh ta lúc nào cũng lăm lăm khẩu súng trong tay phải, còn người vệ sĩ tên là Cung Tứ Hải ấy cũng nhất nhất đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói năng gì.

Vết thương khâu xong, cuối cùng Lâm Bội cũng nằm yên nghỉ ngơi, Khổng Lập Thanh cởi bỏ đôi găng tay dính đầy máu, đi đến chiếc ghế sofa đơn ngồi phịch xuống. Cô cảm thấy quá mệt, không phải vì thân thể bị đau mà là vì tinh thần quá căng thẳng. Khổng Lập Thanh cũng thấy lạnh, cô chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi, hơn nữa vạt áo còn dính đầy máu, trên người dường như chẳng có chỗ nào thấy dễ chịu.

Lâm Bội ngồi ghế bên cạnh vẫn còn thở hổn hển, khắp phòng chỉ nghe thấy tiếng rên khó nhọc của anh ta, bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Bội nhỏm dậy gọi Cung Tứ Hải mang thuốc đến cho anh ta uống, uống thuốc xong anh ta lại nằm xuống sofa, hơi thở bớt nặng nhọc hơn một chút, ngôi nhà lại khôi phục vẻ yên lặng đến mức khiến người ta thấy bất an.

Lại qua một lúc, dường như Lâm Bội càng đuối, anh ta chỉ đủ sức thì thầm: “Từ Hải, nhà này không có đồ ăn, anh đi mua chút gì đó, đừng quên mua ít đường về đây.”

Người đàn ông tên Cung Tứ Hải vẫn luôn túc trực bên cạnh Lâm Bội từ đầu đến giờ, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản cúi xuống gần anh ta “vâng” một tiếng, nói xong dứt khoát đi thẳng ra cửa.

Khổng Lập Thanh nhìn theo Cung Tứ Hải vòng qua mình đi ra ngoài. Khi anh ta khuất bóng, cô quay lại không khỏi giật mình hoảng hốt, Lâm Bội đã ngồi dậy từ bao giờ, hơn nữa khẩu súng trong tay anh ta đang chĩa thẳng về phía cô.

“Anh là người của anh ta hay bà ta?” Lâm Bội vừa nói vừa kéo chốt an toàn, kim loại quẹt vào nhau “cạch” một tiếng khô khốc vang lên, chấn động màng nhĩ Khổng Lập Thanh, lúc này cô mới hiểu, hoá ra Lâm Bội không chĩa súng vào mình, mà là anh ta nhằm tới Cung Tứ Hải đứng đằng sau cô.

Một bầu không khí im lặng chết chóc bao phủ căn phòng, không khí dường như đông cứng.

“Tôi là người của Lâm lão gia.” Giọng nói bình thản của Cung Tứ Hải truyền đến từ sau lưng Khổng Lập Thanh.

“Từ Hải, anh theo tôi mười năm nay, khi tôi cùng cực nhất cũng chỉ có một mình anh giúp đỡ.” Khuôn mặt Lâm Bội trắng bệch, nước mắt không kiềm chế được lăn trên má.

Khổng Lập Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào mà vẻ buồn đau hằn rõ đến thế. Lâm Bội mặt đầy nước mắt, nhưng lại đứng rất thẳng, thậm chí cánh tay cầm súng không hề run, con người anh ta lúc này là một mớ những mặt mâu thuẫn kỳ lạ, trong bước đường cùng, cô thấy anh ta có chút thê lương.

Cung Tứ Hải phía sau giọng vẫn bình thản như cũ, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng động tác đóng cửa của anh ta cũng khựng ở đó, dáng vẻ lặng lẽ cự tuyệt.

“Cậu ba, nhất cử nhất động của cậu Lâm lão gia đều biết, thậm chí bao nhiêu năm nay cậu nghĩ cách trả thù nhà họ Lâm ông cũng biết từ lâu, mười năm trước là Lâm lão gia sắp xếp tôi đi theo cậu. Cơ bản là ông ấy muốn bỏ qua cho cậu, chỉ cần cậu có thể nhẫn nhịn đợi đến lúc ông ấy qua đời rồi mới ra tay, ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến cậu. Đáng lẽ lúc này cậu không nên cùng nhà họ Hoắc hợp tác, đánh tiếng nhận làm đại lý cung cấp vũ khí, định nắm thóp họ, lợi dụng thế lực quân sự chính trị của họ để lật đổ nhà họ Lâm. Nhưng thật ra nhà họ Hoắc cũng đang cài bẫy cậu, bọn họ cố ý lôi kéo cậu vào vụ này để cuối cùng đổ hết tội lỗi cho nhà họ Lâm là xong. Lâm lão gia đương nhiên không đời nào chịu để cho chuyện đó xảy ra. Cậu là đứa cháu xuất sắc nhất của nhà họ Lâm, Lâm lão gia vốn dĩ rất yêu quý cậu, tiếc là cậu đã phạm vào một điều đại kỵ của ông ấy.”

“Cậu ba, cậu đi bước này quả là sai lầm tai hại, Lâm lão gia quá thất vọng về cậu, cho nên ông ấy bỏ mặc cậu rồi.” Cung Tứ Hải dừng lại một lát rồi nhả ra câu cuối như một nhát búa tạ đập tan biểu tình buồn bã trên mặt Lâm Bội.

Trong căn phòng chật chội này, thống trị lại là bầu không khí chết chóc, không một chút tiếng động, ngay cả hít thở cũng trở nên nhẹ bẫng. Lâm Bội mặt không chút biểu cảm, cũng không còn nước mắt chảy ra nữa, khuôn mặt bình thản mà cứng ngắc, đôi con ngươi đen thẫm lại.

“Tôi còn bao nhiêu thời gian?” Cuối cùng Lâm Bội cũng hạ súng xuống, đầu cúi thấp, giọng nói khẽ hoảng hốt.

“Sau khi tôi rời khỏi đây, cậu có nhiều nhất là hai mươi phút.” Giọng nói Cung Tứ Hải vẫn không chút biểu cảm như cũ, bình thản như chính con người anh ta, không có sắc thái, bình đạm mà vô tình.

“Ồ, Từ Hải, năm đó tôi mới có mười chín tuổi, trong bao nhiêu quân nhân xuất ngũ tôi đã chọn đúng anh, cũng đã mười năm rồi.”

Lâm Bội đã sụp đổ, giọng nói hoảng hốt lộ rõ vẻ thê lương vô hạn, nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng cửa mở ra đóng lại lạnh lùng.

Sau khi tiếng đóng cửa chấm dứt, căn phòng lại khôi phục vẻ im lặng chết chóc. Khổng Lập Thanh khó nói rõ đang có tâm trạng thế nào, cô thấy áp lực, khiếp sợ đồng thời vô cùng căng thẳng. Cung Tứ Hải vừa nói Lâm Bội chỉ còn hai mươi phút tính từ khi anh ta đi khỏi đây, như thế không phải nói, hai mươi phút nữa sẽ có người đột nhập vào đây giết Lâm Bội, Lâm Bội đó không phải lúc bị dồn vào đường cùng sẽ giết cô chứ?

Lâm Bội cúi đầu yên lặng, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, đứng bật dậy, chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại muốn đi đến nói chuyện với anh ta. Tuy nhiên cô hiểu tâm trạng hiện giờ của Lâm Bội, bản năng mách bảo cô nên chia sẻ chút tâm sự với con người này: “Anh định làm gì?”

Lâm Bội ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt anh ta tái xám đầy tử khí, ánh mắt thất thần, một lúc sau mới có phản ứng lại với câu nói của Khổng Lập Thanh, nhưng cũng không trả lời, ánh mắt nhìn cô có vẻ hư vô, dường như không nhìn cô mà đang xuyên thấu cô nhìn về một đoạn ký ức xa xôi.

Trên người Lâm Bội lúc này không có sát khí, Khổng Lập Thanh không còn cảm thấy sợ anh ta, cô cố gắng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn chết, anh có thể tha cho tôi không?”

Khổng Lập Thanh đã nói xong từ lâu, ánh mắt Lâm Bội dường như có chút tỉnh táo lại, anh ta chăm chăm nhìn cô cười mỉa mai: “Vì sao lại không muốn chết, cuộc sống có gì đáng tiếc đâu?”

Một người tinh thần đang không ở trong trạng thái bình thường mới có thể nói ra câu này, nhưng không hiểu sao Khổng Lập Thanh có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Bội ẩn chứa đằng sau câu nói ấy, bởi cách đây nhiều năm câu nói này cũng từng vô số lần hiện lên trong tâm trí cô.

“Có chứ, cho dù hoàn cảnh có tuyệt vọng bao nhiêu, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, sẽ luôn có tia hy vọng cuối đường hầm.” Nói đến hy vọng, trong đầu Khổng Lập Thanh lại hiện lên hình ảnh Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường. Một loại dũng khí đấu tranh dâng lên trong lòng, cô bồn chồn đợi Lâm Bội mở miệng.

Lâm Bội rời mắt khỏi cô, lại cúi đầu xuống, lúc sau anh ta đột nhiên lắc đầu cười, nói: “Tuyệt vọng? Hy vọng? Ha ha...”

Khổng Lập Thanh đứng im bên cạnh, không dám quấy rối, cô biết nội tâm anh ta lúc này nhất định đang đấu tranh dữ dội. Quả nhiên một lúc sau, Lâm Bội lại ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi đầy trào lộng: “Hy vọng? Cô có thể chỉ cho tôi một tia hy vọng cuối đường hầm không? Cung Tứ Hải đi theo tôi mười năm, có chuyện gì của tôi mà anh ta không biết, đường đi nước bước của tôi anh ta đều rõ như lòng bàn tay, tôi có thể chạy đi đâu? Sau khi anh ta ra khỏi đây, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, mười mấy phút sau sẽ có cả đoàn người tìm đến đây lấy mạng tôi. Đương nhiên cô cũng chẳng thoát nổi, cứ coi như tôi không giết cô, đừng nói đến chuyện nà họ Lâm và nhà họ Chu có oán thù truyền kiếp, chỉ riêng việc cô chứng kiến bọn chúng giết người, cô nghĩ bọn chúng sẽ để cho cô toàn mạng trở về?”

Những chuyện Lâm Bội nói ra khiến nỗi sợ hãi đổ ụp xuống Khổng Lập Thanh như trời long đất lở, làm cho tâm niệm của cô xoay chuyển rất nhanh. Sau một lúc trầm mặc, Khổng Lập Thanh lại do dự hỏi: “Vậy anh có thể tha cho tôi không?”

Ánh mắt Lâm Bội sắc lạnh, vẫn nụ cười mỉa mai như cũ: “Nói cô nghe, chết thực ra không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là khoảng thời gian ngồi chờ chết. Cho nên khoảng thời gian đáng sợ ấy tôi không muốn hưởng thụ một mình.”

Lâm Bội biểu hiện bất cần và vô tình, ánh mắt giễu cợt sắc lạnh, Khổng Lập Thanh biết bất luận cô có nói gì anh ta cũng sẽ không thả cô đi. Trong tuyệt vọng, cô gấp gáp hỏi: “Lẽ nào anh không muốn chạy trốn? Bây giờ anh chạy đi, bọn họ sẽ không tìm được anh đâu.”

Lâm Bội tự giễu: “Tôi còn đang bị thương thế này thì có thể chạy đi đâu? Những nơi tôi có thể trốn được Cung Tứ Hải đều biết, chưa đầy nửa ngày bọn họ sẽ tìm được tôi thôi.”

Khổng Lập Thanh bị ép đến phát cuống, giữa lúc tâm trí đảo lộn, cô nắm lấy tay Lâm Bội nói lớn: “Tôi có một chỗ, có một chỗ cho anh trốn, nhà cũ của tôi ở thành phố T có phòng, nhiều năm nay không có ai ở, nhà cũng không đứng tên tôi, anh trốn ở đó sẽ không ai tìm được anh.”

Nghe Khổng Lập Thanh nói xong mặt Lâm Bội lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Ở thành phố T sao?”

“Đúng.” Khổng Lập Thanh gật đầu.

Trong chớp mắt Lâm Bội từ sofa đứng bật dậy, vội vã đi vào phòng trong, Khổng Lập Thanh ngẩn ra một giây cũng vội vàng chạy theo anh ta.