Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 2: Có tình người hay không




Ở trong thế giới của bạn học Nhan, xã hội đen đi vào trong phòng bao, không phải chơi gái đánh bạc, thì chính là giao dịch phi pháp, phần lớn là làm chuyện ám muội, phần đa người trong giới xã hội đen ra ngoài đều mang thuộc hạ theo, cho nên, chỉ cần xem bọn thuộc hạ xuất hiện trước cửa phòng nào, là có thể dễ dàng tìm ra một điểm chung là… Canh phòng nghiêm ngặt.

Nhan Tiểu Ngư biết rõ điểm này, vì thế đi thẳng vào sâu bên trong.

Càng đi vào trong, càng cảm thấy yên tĩnh…

Yên tĩnh, không phải là yên ổn.

Ngược lại, chỗ không có gợn sóng nhất, lại dễ dàng nổi lên nguy hiểm khó lường.

Nhan Tiểu Ngư đứng trước cửa căn phòng bao cuối cùng, dù chưa cảm giác được bốn phía có người, nhưng lại có thể cảm nhận được khắp nơi có mùi giới nghiêm lạnh lẽo.

Chính là nơi này …

Dựa vào những kỹ năng đã từng được huấn luyện ở trường cảnh sát, lại từng đạt giải quán quân Tán Thủ (*) nữ, cô khẳng định tất cả những nhân vật nguy hiểm nhất trong thành phố giải trí đều ở trong này, cũng nhanh chóng xác định mục tiêu ở phòng bao cuối cùng này.

(*) Tán Thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

“3306.”

Cô kéo áo lên miệng, nhanh chóng truyền tín hiệu báo số phòng bao, xoay chân lại nhanh bước rời đi.

Đúng lúc cô xoay người, phòng bao ở phía sau vang lên tiếng mở cửa, một người đàn ông cao lớn đeo kính đen, mặt không chút biểu tình bước ra.

Đồng chí Nhan quýnh lên, lập tức giật mình che bụng, vẻ mặt đau khổ: “Cái kia… ây da… đại ca à… Toilet ở đâu ấy nhỉ… Tôi không tìm thấy đường… Mót quá rồi …”

Tuy hình dáng đồng chí Tiểu Ngư không thấp, lại có một khuôn mặt như em bé, cho dù bây giờ mặc váy ngắn đi giày cao gót, trông vẫn giống như là nữ sinh trung học mười mấy tuổi trộm xông vào chỗ ăn chơi, vô tình có thể làm người ta dỡ xuống phòng bị.

Đồng chí Tiểu Ngư đang lợi dụng điểm này, cũng mềm mại gọi một tiếng đại ca… Dựa vào kinh nghiệm thường ngày của cô, ít nhất có thể xác định đến chín phần là mình có thể thành công đi tiểu, trốn thoát khỏi nguy hiểm…

Nhưng mà.

Nhưng mà, cố tình là hôm nay cô lại gặp được nhân vật xã hội đen không giống như vậy.

“Mang vào.”

Từ sâu trong phòng bao, truyền đến một giọng nam, giọng nói này vô cùng dễ nghe, trầm thấp mà có từ tính, mang theo một chút biếng nhác, đủ để mê hoặc người nghe.

Một câu này, khiến Nhan Tiểu Ngư hoàn toàn luống cuống.

Ôi chao ơi, bà đây đã mót lắm rồi anh vẫn còn bắt người ta phải vào phòng bao, vị đồng chí này, có phải anh quá không có tình người rồi hay không, phải hay không!

“Vâng, Thiếu Đương Gia.”

Ngoài cửa, sau khi thuộc hạ trả lời một tiếng, lập tức túm lấy cánh tay mảnh khảnh gầy yếu của Nhan Tiểu Ngư như bóp con kiến, thuận lợi xách cô vào phòng bao, ném ngay giữa phòng, đồng chí Tiểu Ngư bị quẳng ngã lập tức vi phạm lời dạy của Đảng, thô tục nói: “Anh… con bà nó dám ném tôi…”

Soàn soạt soàn soạt!

Bóng đen đồng loạt chớp lóe, tiếng lên đạn cũng vang lên.

Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, ấn đường đối diện hơn vài chục cây súng, mặt không khỏi biến sắc, nuốt nửa câu thô tục kia trở về trong bụng…

Hình như cô… lại đi nhầm phòng rồi… A… Lúng túng của lúng túng rồi…囧.