Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai

Chương 29: Phiên Ngoại 3: ANH HAI- SINH NHẬT ĐINH ĐINH SẮP ĐẾN RỒI




Nhóc Đinh Đinh khẽ cầm cây bút, vẽ một vòng tròn lên trên một ô ngày của tờ lịch tháng 7. Còn hai tuần nữa thôi là cậu nhóc tròn tuổi 15.

Cậu vô cùng háo hức vì không biết năm nay món quà sinh nhật mà anh hai tặng cậu đó là gì. Mọi năm anh hai nếu không tặng cậu những món quà thiết yếu thì cũng đều đưa cậu du lịch ở nơi này nơi kia. Tuy nhiên, năm nào cũng như vậy dù có thích đến đâu Đinh Đinh vẫn muốn có một cái gì đó thay đổi. Vì dù sao,tuổi 15 cũng là một trong những dấu mốc quan trọng đánh dấu một chặng đường mới trên con đường trưởng thành của một con người.

Bây giờ cũng đã là mùa hè, cậu cũng đang được nghỉ học. Năm nay kết quả học tập của cậu cũng thực sự rất tốt. Cậu tin chắc chắn anh hai sẽ vì thế mà dành cho cậu một sinh nhật rất đặc biệt..

………….

………………

Buổi chiều, An Tử Yến vừa tan sở trở về nhà.

Nghe tiếng bước chân anh trai vào đến nhà, cậu đang ở trên lầu liền chạy xộc thật nhanh xuống dưới reo hò, và cất giọng lanh lảnh:

- Chào mừng anh hai đi làm về.

- Bảo bối cưng của anh hai, thấy anh hai đi làm về mà mừng đến thế cơ à? 

- Dạ..anh hai đi làm hôm nay có mệt lắm không?- Cậu sát tới quàng lấy cánh tay anh rồi trìu mến hỏi..

- Ừm, cũng có mệt chút. Nhưng được nhìn thấy bảo bối là hết à..- An Tử Yến trìu mến nói..

Vừa nói, anh vẫn để nguyên cho đứa em nắm chặt cánh tay mình rồi bước chậm rãi lên phòng thay quần áo. Đinh Đinh nhân cơ hội đó liền tranh thủ đánh tiếng, thử dò hỏi anh hai rằng năm nay sinh nhật mình anh hai sẽ làm gì..

- Anh hai, anh hai có nhớ hai tuần nữa là ngày gì không a?- Cậu lém lỉnh, mắt gian manh hỏi..

- Hai tuần nữa hả..thì là ngày 7 tháng 7. Chứ là ngày gì – An Tử Yến biết tỏng ý đồ tinh quái của nhóc em nhưng vẫn giả vờ như không..

- Ngày ấy là ngày gì, bộ anh hai không nhớ sao..Là ngày ấy ấy đó, anh hai định làm gì ạ?- Cậu hơi bị mất hưng, tiu nghỉu phụng phịu khi nghe câu trả lời từ ông anh..

- Ngày ấy hả, ngày ấy là ngày thứ tư. Anh hai vẫn đến công ty và đi làm – An Tử Yến vừa nói, vừa cố gắng để không bật ra tiếng cười

- Hm..anh hai à..anh hai đừng trêu Đinh Đinh nữa được không?. Đinh Đinh biết anh hai sẽ không quên ngày đó đâu à..Phải không anh hai – Cậu nhóc cười giả lả…

- Thôi nào, bỏ tay anh hai ra để anh hai đi tắm rồi thay quần áo nữa, bộ bảo bối tính cứ ôm cánh tay anh hai thế này sao? – An Tử Yến không cười nữa và và vờ nghiêm giọng nói hòng cắt đứt âm mưu thăm dò của Đinh Đinh…

- Vâng..!! anh hai đi tắm đi.. Đinh Đinh không quấy nữa – Cậu nhóc ỉu xìu buông tay anh hai ra..

An Tử Yến đi nhanh vào phòng tắm, miệng cứ cười tủm tỉm. 

Đinh Đinh tiu nghỉu đi xuống cầu thang. Cậu bước tới chỗ bếp, nhìn thấy An quản gia đang tỉ mẫn nấu thức ăn cho bữa tối, thế là cậu lại tiếp tục xuất chiêu, vì cậu biết tỏng nếu anh hai mà có kế hoạch gì thì An quản gia chắn chắn cũng sẽ biết. Cậu đoán có lẽ là anh hai giả vờ quên hôm đó là sinh nhật cậu, chắc là do anh có điều gì đó làm cậu bất ngờ chăng. Nghĩ thế, mặt cậu lại rạng ngời trở lại, bước đến cạnh An quản gia rồi cười cười hỏi:

- An quản gia vào ngày này hai tuần nữa đó, bác có biết anh hai cháu dự định làm gì không ạ?

An quản gia thừa biết là cậu chủ nhỏ của mình đang muốn ám chỉ điều gì. Điều này không nằm ngoài dự liệu của ông và cả An Tử Yến, nhưng cả hai đều muốn song kiếm hợp bích hòng trêu chọc cậu nhóc Đinh Đinh cho đến cuối cùng..

- Cậu ba nói thế là sao, hai tuần nữa có sự kiện gì chứ, bác cũng không nghe anh hai cậu nói cái gì cả..- An quản gia cố tình tạo vẻ mặt bình thản, phải kiềm chế đến mức tối đa để mình không phải bật cười..

- Hm..Bác nói gì vậy ạ? Không lẽ…không lẽ anh hai cháu không nhớ gì thật sao. Anh hai cháu không biết ngày hôm đó là ngày rất ý nghĩa với cháu à..Anh hai cháu có năm nào quên đâu chứ..- Đinh Đinh hoàn toàn bị dập tắt nụ cười khi nghe câu nói của An quản gia. Đến lúc này cậu không dám lạc quan mà nghĩ rằng đó chỉ là trò đùa của anh hai nữa rồi. Anh hai thực sự quên hôm đó là sinh nhật của cậu sao. Chẳng phải anh hai lúc nào cũng coi cậu là bảo bối, mọi thứ liên quan đến cậu anh hai đều nhớ như nằm lòng, Thậm chí cả cân nặng, số đo, số giày, số áo của cậu anh hai cũng thuộc vanh vách cơ mà.. Tại sao lại như vậy được cơ chứ..

Cậu vùng vằn ngồi xuống ghế, đợi anh hai tắm xong rồi cùng nhau ăn tối…

Nhưng mà thực sự bây giờ cậu cũng chẳng còn tâm trạng để mà ăn nữa rồi. Cậu muốn đứng phắt dậy, lên phòng luôn. Nhưng cậu biết chắc anh hai không bao giờ cho phép cậu bỏ bữa..thế là cậu đành ngồi thừ ra đó…

An quản gia đang dọn những món thức ăn ra bàn để chuẩn bị cho bữa tối, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Đinh Đinh mà ông cũng phải mím chặt môi lại…Kể ra, cậu hai này cũng đùa dai thật, đã biết rõ rành rành là bảo bối của mình đang háo hức cho sinh nhật tuổi mười lăm. Kế hoạch thì cũng đã được vạch sẵn từ trước đó một tháng rồi, thế mà vẫn cố tình trêu chọc đứa em của mình…

Nhưng thôi cũng đành vậy, dù sao ông cũng đã lỡ hứa với cậu hai là sẽ diễn kịch cho tới cùng. Nên dù có thấy tội nghiệp cho cậu chủ nhỏ thì cũng đành chịu. Ai bảo cậu có một ông anh hai bá đạo quá làm gì..

……………………

…………………….

Lúc An Tử Yến tắm rửa xong, thì cũng là lúc bữa tối bắt đầu. Đinh Đinh vẫn chưa chịu bỏ cuộc cố gắng thăm dò động tĩnh của ông anh trai…Cậu cứ mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, cậu cứ lặp đi lặp lại suốt mấy lần..

- Có chuyện gì muốn nói với anh hai sao? – An Tử Yến như bắt được suy nghĩ của đứa em hỏi..

- Dạ anh hai..anh hai thực không nhớ hai tuần nữa là ngày gì sao ạ? Mọi năm anh hai đều nhớ cơ mà. Thậm chí có lúc Đinh Đinh không nhớ mà anh hai vẫn nhớ đấy thôi..

- Bảo bối hôm nay lạ thật đấy, hai tuần nữa thì có gì đặc biệt đâu mà bảo anh nhớ hay là không – An Tử Yến cố gắng giữ vẻ bình thản một cách gượng ép, anh nhanh tay gắp miếng thức ăn cho vào miệng để mình khỏi phải cười. 

An quản gia ngồi bên cạnh cũng phải quay đi chỗ khác để nhịn cười..

- Anh hai à..anh hai làm Đinh Đinh buồn quá..Thôi không sao, anh hai không nhớ Đinh Đinh cũng không dám trách vì dù sao công việc của anh hai cũng bận mà – Đinh Đinh lúc này hoàn toàn thất vọng, khuôn mặt cậu xụ xuống mà vẫn cố nói cứng..

- Nếu bảo bối biết vậy thì tốt rồi. Công việc của anh hai bận lắm nên có những thứ lặt vặt anh hai không có nhớ được đâu – An Tử Yến vẫn cố đùa dai..

- Dạ, Đinh Đinh hiểu rồi mà. Đinh Đinh sẽ không hỏi gì nữa đâu. Đinh Đinh no rồi, không ăn nữa – Cậu tiu nghỉu, và vội đũa cơm cuối cùng cho vào miệng rồi buông đũa đứng dậy, lê từng bước chân thất thểu quay về phòng..

Còn lại hai người ở phía dưới căn bếp vừa ăn vừa cười khúc khích…

………………

Cậu nhóc không còn cả tâm trạng đọc sách, vì đang ngày hè nên anh hai cũng không bắt cậu đi học quá nhiều, cho nên anh hai mua rất nhiều đầu sách khoa học về cho cậu, mọi khi cậu thích thú lắm cơ, tối nào sau bữa cơm cậu cũng ôm lấy sách đọc đến ba bốn cuốn liền, thậm chí có khi quên cả việc nói chuyện với anh hai. Nhưng hôm nay, cậu thực sự rất chán nản. Cậu không biết phải nghĩ như thế nào cho phải. Cậu không hiểu tại sao anh hai lại như vậy chứ, một ngày quan trọng như thế đối với cậu mà anh hai cũng có thể nhẫn tâm mà quên đi được. Cậu không thể nào hiểu được..

Đinh Đinh giở cuốn sách ra, rồi úp mặt vào đó…Nằm suy nghĩ mông lung..Thôi thì năm nay nếu như anh hai kì thực không nhớ sinh nhật thì cậu sẽ cùng đón sinh nhật với cậu bạn thân Thiên Kỳ à không phải là Khang Kiệt mới đúng chứ, còn có anh Khang Thái nữa, cả bác An quản gia nữa, ba người đó cũng là người thân của cậu mà …Không cần anh hai vô tâm kia nữa…Suy nghĩ mãi một hồi rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay. Cậu nằm ở trên giường hai mắt nhắm nghiền, đôi kính cận và cả cuốn sách vẫn còn ở trên khuôn mặt bầu bĩnh..

An Tử Yến sau khi làm việc xong ở phòng đọc sách bước sang thì thấy đứa em đã ngủ say từ lúc nào, trên mặt vẫn còn úp nguyên quyển sách, kính vẫn còn chưa được gỡ ra. Anh liền nhẹ nhàng đến bên giường gỡ cặp kính ra khỏi đôi mắt ấy, lấy đi cuốn sách và nhẹ nhàng gấp nó lại rồi đặt lên bàn..

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của đứa em vừa mỉm cười vừa nói nhỏ “Bảo bối ngốc của anh hai, bảo bối tưởng anh có thể quên một ngày quan trọng như thế được sao. Ngày đó là ngày mà bảo bối bé nhỏ của anh có mặt trên thế gian này thì thử hỏi sao anh hai có thể quên được chứ..Chỉ là muốn trêu đùa em chút thôi, bảo bối cứ kiên nhẫn chờ đến phút cuối nhé. Năm nay, chắc chắn anh hai sẽ cho bảo bối đón một sinh nhật thật ý nghĩa., ý nghĩa nhất từ trước đến nay “- Nói rồi anh khẽ đặt lên trán đứa em một nụ hôn rồi nằm xuống bên cạnh nó, ôm lấy nó…rồi đi vào giấc ngủ bình yên..

……………….

………………

Một tuần nữa đã trôi qua, Đinh Đinh đã không còn đả động gì đến chuyện sinh nhật với anh hai nữa, bởi cậu biết càng nói đến thì càng buồn vì anh hai không có nhớ. Nói thẳng luôn là sinh nhật cậu thì cậu lại mắc cỡ, bởi mọi năm anh hai mới là người nhắc đến sinh nhật cậu trước cả cậu..

Cậu bạn thân Khang Kiệt sau khi tìm về được với gia đình thì hình như cũng rất bận rộn, thường xuyên phải đi về quê để ra mắt họ hàng..Một tuần nay, cậu vẫn chưa liên lạc được. Không biết liệu có về kịp để đón sinh nhật cậu không, nếu như không kịp thì có khi cậu phải đón sinh nhật một mình. Cậu không muốn, không muốn điều đó xảy ra à…

Bất giác, cậu không ngần ngại nữa, đưa tay bấm máy gọi cho cậu bạn thân..

Có tiếng chuông reo, đầu dây bên kia là tiếng của Khang Kiệt, cậu nghe qua điện thoại còn cả tiếng gió, tiếng ve kêu..Hình như là Khang Kiệt vẫn còn đang ở quê..

“ -A lô, Đinh Đinh đấy hả, cậu gọi tớ có việc gì không?”

- Thiên..à quên Tiểu Kiệt cậu vẫn đang ở quê hả, cậu chưa về Thượng Hải sao?

- “Ừ, tớ chưa về được, còn phải đi chào hỏi họ hàng nhiều lắm, cậu biết đấy, mười năm rồi mới tìm được gia đình mà, mấy hôm nay tớ cũng mệt rã rời đây nhưng không làm cách nào khác được..Thế có chuyện gì không? “

- Hm..hm..thế tuần sau ấy, cậu đã về chưa, có về kịp không, vì tuần sau tuần sau là ngày ….- Đinh Đinh đang định nói tiếp thì bỗng nhiên đầu dây bên kia mất tín hiệu..- A lô, a lô, Tiểu Kiệt…Cậu hụt hẫng vô cùng, mấy chữ cuối cùng còn chưa kịp nói cơ mà …Cậu bấm số gọi lại..nhưng không có tín hiệu nữa..Đinh Đinh ấm ức, bực bội, cậu quăng chiếc điện thoại ra bàn..Rồi ngồi bó gối trên chiếc giường..Vậy là hết, anh hai thì không nhớ ngày sinh nhật của cậu, Tiểu Kiệt thì vẫn ở quê mà hình như cũng bận bịu đến mức không nhớ được tuần sau là ngày gì nữa rồi..

Sinh nhật tuổi 15 của cậu chẳng lẽ lại bi đát đến như thế..Cậu rấm rứt khóc …

………………

……………….

Thấm thoắt, cũng đã đến ngày sinh nhật của Đinh Đinh. Cho đến tận buổi sáng ngày hôm đó, cậu vẫn rất mong, rất mong sẽ có điều gì đó sẽ xảy ra. Rằng anh hai sẽ nói với cậu rằng trong suốt thời gian qua anh hai chỉ đùa thôi, chứ anh hai chưa bao giờ quên sinh nhật của cậu..

Nhưng không, cho đến lúc cậu ngồi ăn sáng cùng anh hai, rồi tiễn anh hai đi làm..Anh hai vẫn không có động tĩnh gì. Vẫn như mọi ngày..

Cậu buồn bã trở về phòng, thử gọi điện cho Tiểu Kiệt… Nhưng cũng lại không có tín hiệu..

Cậu không thể tưởng tượng được là mình lại có một sinh nhật ảm đạm như thế này..

Đinh Đinh chán nản ở lì trong phòng mà chẳng muốn làm điều gì..Cậu cứ nằm thế suốt cả buổi sáng..

…………

14h chiều, tin nhắn điện thoại của cậu vang lên..Cậu vớ lấy điện thoại nhanh như tên bắn

Cậu đưa tay vuốt nhẹ màn hình rồi đọc dòng tin nhắn trên màn hình “ Tối nay anh hai có việc phải đi ăn cơm với khách, An quản gia có việc phải đi ra ngoài. Bảo bối ở nhà ăn cơm một mình nhé, tối anh mua KFC về đền bù cho bảo bối nha. Anh hai..”

Đinh Đinh đọc xong tin nhắn là mọi hi vọng cuối cùng của cậu đều tiêu tan..

Cậu lại vùi mặt vào chăn khóc rấm rứt..

Bỗng chốc, có tiếng chuông cửa nhà cậu vang lên…

Cậu nhanh chân chạy xuống mở cửa..vì An quản gia hôm nay thực đã đi ra ngoài sau giờ cơm trưa..

Lúc cậu mở cửa thì nhìn thấy Kha thư ký và Khang Thái đang đứng trước nhà. Vẻ mặt hai người dường như rất nghiêm trang và cả hai đều ăn vận rất sang trọng giống như là chuẩn bị đi dư tiệc..Cậu đứng ngây ra một lúc chẳng nói được lời nào..

- Đinh Đinh, em mau lên xe nhanh, đi với anh chị đến chỗ này – Khang Thái cất tiếng nói 

- Đi đâu…đi đâu ạ…? – Đinh Đinh khó hiểu hỏi…

- Thì cứ lên xe đi..rồi biết..- Kha thư ký mỉm cười nhẹ nhàng nói…

- Nhưng em..em chưa thay quần áo mà…

- Không cần thay, lên xe đi..- Khang Thái và Kha thư ký cứ thế đẩy cậu lên chiếc Toyota đang đậu ở gần đó..

- Hai anh chị đưa em đi đâu thế, anh hai của em đâu?

- Anh hai của em đang bận nên đến nhờ anh chị đưa em đi được chưa.

- Nhưng mà đi đâu mới được ạ..

- Thì cứ đi rồi biết, im lặng nào..đừng hỏi nữa..

Đinh Đinh tự nhiên thấy hồi hộp đến lạ, chuyện gì đang xảy ra thế này, cậu đang bị bắt cóc sao. Không, hai người đưa cậu đi đâu phải ai xa lạ, đều là những người anh hai cậu tin tưởng nhất cơ mà. Nhưng nếu đi thì tại sao lại không cho cậu biết địa điểm mà cứ ậm ờ..

Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, chiếc xe Toyota đã dừng lại tại một con phố..Khang Thái bảo cậu ôm lấy túi quần áo có sẵn ở sau xe, đi về phía căn nhà ở bên cạnh chiếc xe rồi thay đi..Cậu thấy rất khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời..

Bộ quần áo Khang Thái bảo cậu thay là một bộ quần áo theo phong cách hoàng gia châu Âu, màu đen sọc caro rất sang trọng, trên áo còn có một chiếc nơ nhỏ màu đen nữa.. Lúc cậu mặc vào kì thực giống như một thiên thần vậy..

Cậu vô cùng thích thú…cậu nghĩ có lẽ đây là bất ngờ anh hai tặng cậu chăng..Nhưng như thế này thì vẫn chưa có gì đặc sắc a..Cậu bỏ bộ quần áo cũ kia vào trong túi rồi lại bước ra ngoài..Bất chợt, có hai người đàn ông chạy đến bắt lấy cậu..cậu cố sức vùng vẫy nhưng vẫn không chống cự lại được..Cậu bị bịt mắt lại rồi bị đẩy mạnh lên chiếc xe..

Đến lúc này thì Đinh Đinh thực sự hoảng hốt, lại chuyện gì xảy ra nữa đây..Tại sao cậu lại bị bịt mắt. Hai người bắt cậu là ai??...Ở trên xe cậu không nghe thấy bất kì tiếng nói nào, mặc dầu cậu không ngừng hét toáng lên rồi kêu cứu…

Chiếc xe bắt đầu nổ máy…rồi phóng đi….

Chiếc xe dừng lại…

Cậu được ai đó kéo tay dắt đi..

- Đến rồi đó Đinh Đinh, bây giờ em có thể nhìn thấy được những gì em muốn thấy- Là giọng của Kha thư ký

Có ai đó nhanh như cắt mở tấm vải đang bịt lấy đôi mắt cậu..

Lúc cậu mở mắt ra thì cậu vô cùng kinh ngạc…

Nơi đây chẳng phải là nơi nào xa lạ..Mà chính là khuôn viên của tập đoàn An Thị. Nhưng hôm nay, nó được trang hoàng rất rực rỡ..Những vòng hoa cầu vòng được đặt khắp mọi nơi, trên mỗi vòng hoa là những chùm bong bóng màu xanh thật đẹp.

Những dải ruy băng cũng có màu xanh dương được rải đều xung quanh những vòng hoa cầu vòng.

Ngay chính giữa là tấm hình rất to của cậu chụp vào lúc nhận phần thưởng cuối năm học vừa rồi. Trong tấm hình ấy cậu cười rất tươi rất hạnh phúc..

Một chiếc bánh sinh nhật hình vuông hai tầng được đặt ngay trên chiếc bàn cạnh tấm hình..Chiếc bánh phủ kem socola màu nâu.. Trên đó có hàng chữ màu vàng “ Chúc mừng sinh nhật bảo bối của anh hai”

Có một chiếc đàn Piano đặt ngay giữa bục xi măng của khuôn viên, đằng sau nó là một tấm vải màu xanh rất lớn, trên đó có những hàng chữ màu đỏ rất to ghi nội dung “ CHÚC MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 15 – CỦA AN TỬ ĐINH- BẢO BỐI CỦA ANH HAI AN TỬ YẾN”.Phía bên phải của chiếc đàn Piano còn có một màn hình cực đại..

Trong lúc Đinh Đinh vẫn chưa hết xúc động thì từ bốn phía của khuôn viên rất nhiều nhân viên của An thị bước ra, trên đầu họ đội những chiếc mũ tam giác đủ sắc màu. Hôm nay, là thứ tư nhưng họ được Tổng giám đốc cho nghỉ việc một ngày ở công ty để chuẩn bị một sinh nhật đặc biệt cho bảo bối của anh..

Họ vừa vỗ tay vừa cất cao bài hát chúc mừng sinh nhật..

祝你生日快乐祝你生日快乐祝你生日快乐 

Zhu ni sheng ri kuai le 

Zhu ni sheng ri kuai le 

Zhu ni sheng ri sheng ri kuai le 

Zhu ni shengg ri kuai le..

Vẫn chưa dừng lại ở đó, lúc cậu nhìn lên chỗ phía chiếc bục gỗ ở phía xa kia còn có ba con người khác..Khang Thái, Tiểu Kiệt và cả An quản gia, tất cả đều có mặt, họ cũng đội mũ tam giác và vỗ tay rất lớn và nhìn vào hướng cậu đứng nở một nụ cười rất tươi..

Và rồi, từ ô sảnh lớn nhất một người con trai bước ra. Anh mặc một bộ veston màu đen sọc ca rô lịch lãm, cổ áo thắt chiếc cà vạt tông xuyệt xông với bộ Vest.. Anh cũng đội một chiếc mũ tam giác ở trên đầu..

Anh từng bước từng bước tiến đến chỗ chiếc bục…Nhìn thẳng vào mắt cậu rồi bắt đầu nói..to vào chiếc Micro..

- Bảo bối hãy nhìn thẳng vào màn hình lớn này nhé.

Cậu đứng ngây ra vì bất ngờ..Rồi mắt hướng đến chỗ màn hình lớn đặt bên cạnh chiếc Piano. Màn hình bắt đầu phát một đoạn clip, đoạn clip đó chính là những tấm hình hoặc những đoạn video ghi lại những khoảnh khắc cậu vui, buồn, cậu khóc, cậu cười trong suốt mười lăm năm qua…Mỗi một hình ảnh, một một đoạn phim ở một thời điểm..và kèm theo đó là giọng nói trầm ấm thân thương của anh hai cậu cất lên trong đoạn phim..

“ Ngày 07…7..15 năm trước một sinh linh bé bỏng đã xuất hiện trên thế giới này...một thiên thần dễ thương đã bước chân vào cuộc đời của anh hai. Theo thời gian, thiên thần bé nhỏ ấy lớn lên trong vòng tay của anh hai. Lần đầu tiên thiên thần ấy cất tiếng gọi hai tiếng anh hai, đối với anh là một niềm hạnh phúc vô bờ..Lần đầu tiên thiên thần ấy, viết tên anh hai bằng nét chữ nguệch ngoạc vào tờ giấy trắng bằng đôi tay bé xíu, là giây phút đó anh hai suốt đời cũng không thể nào quên..và còn rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên khác nữa…Anh hai cũng sẽ không bao giờ quên..cảm ơn em bảo bối, cảm ơn em đã có mặt trên cõi đời này, cảm ơn bảo bối vì đã đến bên cuộc đời anh..”

Thời điểm những lời nói này cất lên, hơn mấy chục con người có mặt trong toàn bộ khuôn viên ấy đều như chết lặng đi..Những giọt nước mắt khẽ rơi trên tất cả các gương mặt ở đó..

Còn cậu…ngay lúc đoạn clip vừa kết thúc thì cũng là lúc cậu bưng mặt khóc nức nở.. Cậu khóc vì cảm động, khóc vì tình yêu thương quá bao la mà anh hai dành cho cậu..Cậu hướng mắt về phía người anh trai cũng đang rưng rưng mắt rồi gọi to, rất to 

- Anh hai…anh hai…-

Anh khẽ đưa tay chấm một giọt nước mắt đang chực rơi trên bờ mắt, rồi lại tiến chỗ bục gỗ và bắt đầu nói..

- Bảo bối, chúc mừng sinh nhật em nhé. Báu vật của anh hai. Anh hai biết là hai tuần vừa qua em cảm thấy rất buồn vì anh hai quên sinh nhật của em đúng không. Bảo bối của anh ngốc lắm, em là báu vật của anh hai thì làm sao một ngày quan trọng như thế anh có thể quên được. An quản gian không quên, Khang Thái không quên, Tiểu Kiệt không quên, tất cả mọi người đều không quên..Chỉ là muốn cho em một bất ngờ thật lớn, để em đón một sinh nhật thật ý nghĩa..Bởi vì em là một cậu bé thánh thiện, hiền lành, dễ thương nhất trên cuộc đời này..Em xứng đáng nhận được những thứ như thế này…Hiểu không hả, bảo bối ngốc của anh..

Lời nói của An Tử Yến vừa chấm dứt, thì một tràng pháo tay đã vang lên…Ai cũng thực sự cảm động và nhìn Đinh Đinh bằng ánh mắt ngưỡng mộ…Đinh Đinh lúc này đã không thể ngăn được dòng nước mắt của cậu nữa rồi..Cậu rất muốn chạy đến để ôm chầm lấy anh hai để nói ngàn lời cảm ơn nhưng không hiểu tại sao chân cậu cứ như dính chặt dưới nền cỏ…

Cậu chỉ có thể cất lên một tiếng gọi thật to nữa trong làn nước mắt…

- Anh hai….anh hai…

- Và bảo bối thân yêu..Anh hai vẫn còn muốn tặng em một món quà nữa..Đây là một bài hát mà anh vô tình nghe được trên radio và anh nghĩ nó bài hát này là để hát cho em. Em biết đấy, anh hai của em vốn không biết hát, nhưng vì muốn tạo cho em bất ngờ hôm nay, nên anh đã tự mình tập hát trong suốt một tháng qua..Nó có thể không hay đâu, nhưng nó giống như là bao lời anh hai muốn nói với em vậy đó bảo bối à..Bài hát có tên là: “ Bảo bối, bảo bối của anh”

An Tử Yến nói xong, thì liền bước đến chỗ chiếc Piano, anh ngồi xuống. Ngón tay bắt đầu dạo trên phím bàn…Và một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, cùng theo đó là một bài hát với ca từ dễ thương và ngọt ngào…đúng như lời An Tử Yến nói nó giống như được viết ra để dành tặng cho Đinh Đinh

wǒ de bǎo bèi bǎo bèi

gěi nǐ yī diǎn tián tián

ràng nǐ jīn yè dōu hǎo mián

wǒ de xiǎo guǐ xiǎo guǐ

dòu dòu nǐ de mèi yǎn

ràng nǐ xǐ huān zhè shì jiè

huá lā lā lā lā lā,wǒ de bǎo bèi

zhěng gè shí hòu yǒu gè rén péiāi ya ya ya ya ya,wǒ de bǎo bèi

ràng nǐ zhī dào nǐ zuì měi

wǒ de bǎo bèi bǎo bèi

gěi nǐ yī diǎn tián tián

ràng nǐ jīn yè dōu hǎo mián

wǒ de xiǎo guǐ xiǎo guǐ

niē niē nǐ de xiào liǎn

ràng nǐ xǐ huān zhěng gè míng tiān

huá lā lā lā lā lā,wǒ de bǎo bèi

zhěng gè shí hòu yǒu gè rén péiāi ya ya ya ya ya,wǒ de bǎo bèi

ràng nǐ zhī dào nǐ zuì měi

huá lā lā lā lā lā,wǒ de bǎo bèi

gū dān shí yǒu rén bǎ nǐ xiǎng niànāi ya ya ya ya ya,wǒ de bǎo bèi

ràng nǐ zhī dào nǐ zuì měi

huá lā lā lā lā lā,wǒ de’

Bảo bối, bảo bối của anh

Cho em một chút ngọt ngào 

Để đêm nay em say nồng giấc ngủ 

Tiểu quỷ, tiểu quỷ của anh

Vuốt nhẹ đôi chân mày của em

Để em yêu thêm cuộc đời này 

La la la la, bảo bối của anh

Lúc nào cũng sẽ có người bên cạnh em 

Ai da da da, bảo bối của anh

Để cho em biết em xinh nhất trên đời 

Bảo bối, bảo bối của anh 

Cho em một chút ngọt ngào 

Để đêm nay em say nồng giấc ngủ 

Tiểu quỷ, tiểu quỷ của anh 

Nựng yêu lên gương mặt biết cười của em 

Cho em yêu cả ngày mai 

La la la la, bảo bối của anh

Lúc nào cũng sẽ có người bên cạnh em

Ai da da da, bảo bối của anh

Để cho em biết em xinh nhất trên đời 

La la la la, bảo bối của anh

Lúc cô đơn luôn có người thương nhớ em

Ai da da da, bảo bối của anh

Để cho em biết em xinh nhất trên đời

Từng lời từng lời của bài hát khắc sâu vào trong trái tim của Đinh Đinh..lúc này cậu không còn ngần ngại gì nữa..Cậu chạy đến thật nhanh bên cạnh anh hai rồi ôm chặt lấy anh..Nước mắt giàn dụa..Miệng không ngừng nói câu..” Anh hai…cảm ơn anh hai..cảm ơn anh hai..”..Anh cũng ngừng hát rồi ôm lấy cậu, nước mắt cũng chực rơi ra…

Tất cả mọi người có mặt đều không thể nào quên được những hình ảnh thật đẹp của ngày hôm đó…

Và riêng đối với bản thân Đinh Đinh, đó chính là một sinh nhật mà suốt cả đời cậu không thể nào quên..Một món quà sinh nhật chứa đựng tất cả tình thương, tất cả trái tim và tâm hồn của anh hai dành cho cậu..

Sinh nhật tuổi 15 của Đinh Đinh với những thời khắc thiêng liêng nhất đã trôi qua trong một niềm vui và hạnh phúc vô bờ…