Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 24: Lăng Thiên trở về




Mới tờ mờ sáng, mọi vật yên tĩnh. Thím Trần nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo đi ra ngoài xem.

Không phải là ăn trộm chứ?? Rồi bà mở đèn lên, nhìn thấy bóng đen quen thuộc đó vẻ mặt thím trần như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy?? Là thiếu gia? Sao thiếu gia lại về lúc này? Ngày hôm qua bà gọi điện không phải cậu ấy rất bận sao? Còn nói vài ngày nữa mới có thể trở về? Mà sao lại?

"Cô ấy đâu? " Lăng Thiên đưa áo khoác đang cầm trên tay cho thím Trần rồi thuận tiện lới lỏng caravat. Ở trước mặt người ngoài anh luôn sạch sẽ và chỉnh tề làm cho người ta không nhận ra bất kỳ khuyết điểm nào trên người anh.

"Dạ.....Thiếu phu nhân đang ngủ trên lầu "

"Hà Tư Diệp đánh cô ấy sao?" Thân hình cao to của lăng Thiên đứng đó giọng điệu vẫn bình tĩnh. Chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết anh đã nổi giận.

"Dạ......Hà tiểu thư trong lúc tức giận đã.... "

"Tôi biết rồi! Thím đi nghỉ ngơi đi! Tôi lên phòng? " vừa dứt lời anh đi thẳng một mạch lên phòng.

Mở cửa bước vào, anh tiến đến chiếc giường lớn có người con gái đang nằm ngủ. Lúc này lăng Thiên ở đầu giường nhìn cô ngủ, có cảm giác giống như mấy đời chưa gặp. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn nhỏ của công ty anh đều tự mình làm, chỉ vì muốn làm cho bận tới mức không có hơi sức nghĩ đến cô gái đáng hận có khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng luôn gọi tên người đàn ông khác. Đã vậy lại còn dám uống thuốc ngừa thai. Thật tức chết mà!

Anh lại nghĩ đến câu nói của cô. Cô nói đúng Mặc dù thân thể Cô thuộc về anh  nhưng trái tim cô vẫn ở bên người khác. Có thể có một ngày cô yêu anh không? Điều đó rất khó sao? Cô bây giờ lại ghét anh như vậy?

"Phải mất bao lâu em mới có thể quên được người đó?" Anh thì thầm bên tai cô.

Ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi. Một mùi hương tóc nhẹ nhàng thấm vào lòng làm anh không thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế này cô mới có thể yên lặng cho anh ngắm nhìn sao? Đàn ông thì cuối cùng và cũng là háo sắc. Dung nhan tuyệt mỹ của cô làm anh kìm lòng không được đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

Là có người đang sờ mặt mình sao? Hay là đang nằm mơ? Hạ Tử Di đang ngủ say trong phút chốc tỉnh lại, không giống như lúc trước và trải qua một lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ của mình ra. Lông mi giật giật, đôi mắt mở to khi nhìn rõ người đang ngồi ở mép giường cô không khỏi sợ hãi. Là anh ta? Không phải anh ta đi công tác một tuần sao? Vậy sao bây giờ là ở trước mặt cô?

Bộ dáng cô mở miệng tròn to hai mắt nhìn anh khiến lăng Thiên trước khi ý thức được hành động của mình để hôn lên cánh môi như hoa mà anh ngày đêm nhớ mong. Nụ hôn nóng bỏng kéo dài khiến mặt cô nóng lên như bị thiêu đốt. Cho đến khi bàn tay anh bắt đầu giở trò đưa vào trong áo ngủ của cô thì Hạ Tử Di mới tỉnh táo vội đẩy anh ra.

Sao cô lại vô sỉ như vậy chứ? Sao lại để ta hôn? Không phải cô sợ và ghét  anh ta đụng vào mình sao? Nghĩ đến nụ hôn lúc nãy đột nhiên tim cô đập nhanh hơn. Không lẽ.......Cô có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác sao?

"Đừng động đậy!.....để tôi xem mặt em"  Mặc dù trong lòng tràn đầy mong chờ nhưng khi thấy được sự sợ hãi và cự tuyệt của cô thì anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô vẫn không muốn anh đụng vào sao? Nhưng cho dù có bất mãn như thế nào anh vẫn không quên xem vết thương trên mặt cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, ngón tay khẽ chạm vào những vết đỏ trên gương mặt cô, lòng anh đau nhói. Ý thức được hành động thân mật này cô dùng bàn tay run run đẩy anh ra.

"Em sợ tôi sao?" Lăng Thiên cúi đầu tựa lên trán cô, hơi thở người đàn ông ấm áp không ngừng phả trên mặt cô. Hạ Tử Di không dám nhìn thẳng anh. Người đàn ông như anh không phải là người cô có thể chọc.

"Sao anh lại về"  cô nhỏ giọng hỏi.

"Đây là nhà tôi......Tôi không thể về sao?" Lăng Thiên vươn tay làm cho mặt cô muốn tránh cũng không tránh được.

"Không phải!!!" Hạ Tử Di không dám dùng lời nói chống đối anh thân thể cũng không dấu vết rời khỏi thân thể nặng nề của anh.

"Hôm qua.... Hà Tư Diệp đến sao?" Vẻ mặt anh có chút thay đổi.

"Ừ!"

"Cô ta nói gì?" Lăng Thiên không hề ép sát cô nữa nâng lên thân thể kiềm chế ở hai bên cô.

"Cô ta.....không nói gì cả?" Hạ Tử Di lắc đầu.

"Thật không?...... Nếu không nói gì..... Tại sao cô lại đánh em?" Thái độ trả lời của cô làm trong lòng anh có chút nóng giận. Tay anh giữ chặt hai vai cô.

"Tôi đã nói là không có gì cả?...... Tôi buồn ngủ rồi..... buông ra! Anh ra ngoài đi! "

"Đây cũng là giường của tôi.... Tôi không thể ngủ sao?"  Sự khó chịu và lạnh nhạt của cô làm cho cơn giận của Lăng Thiên rốt cuộc cũng bùng phát. Không để ý sự phản đối của cô, anh kéo chăn ra nằm xuống bên cạnh cô.