Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 172: Đau lòng




edit: minhhy299

"Phỏng chừng đã điều tra rõ rồi?" Âu Kì Thắng nói, "Mục tổng có thời gian có thể tùy thời đến đây tìm hiểu."

Mục Thiên Dương gật đầu một cái, ôm Uyển Tình đi ra ngoài. Đi hai bước rồi, lại đảo trở về cầm cái bao tay trên bàn trà.

Bác sĩ nói: "Cô phía trước dựa vào thương tổn mình bảo trì lý trí, tay trái bị thương rất nghiêm trọng, cậu cẩn thận một chút. Tôi vừa băng bó qua cho cô, phỏng chừng đụng nước không dung được rồi."

"Cám ơn." Mục Thiên Dương nói một tiếng, ôm Uyển Tình rời khỏi.

Thang máy dừng ở lầu một, hắn ôm Uyển Tình đi ra, đột nhiên lại lui trở về.

"Chờ một chút." Hắn bỏ Uyển Tình xuống, cầm di động ra, tìm được điện thoại nhận lúc trước gọi lại, "Có thể giúp gấp hay không? Xe tôi dừng trước cửa, giúp tôi chạy đến cửa sau hoặc là bãi đỗ xe cũng được."

Hiện tại đúng là thời điểm lưu lượng khách ở Bất Dạ Thành nhiều nhất, không thể cho người ta thấy hắn ôm Uyển Tình đi ra ngoài.

Rất nhanh, Sở Duy hỗ trợ, giúp hắn chạy xe đến cửa sau, cũng phái người dọn sạch chung quanh, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn rời khỏi.

Mục Thiên Dương đặt Uyển Tình ở ghế sau, động thủ cởi quần áo cô. Uyển Tình đưa tay ngăn cản, hắn nhẹ giọng nói: "Ẩm ướt, sẽ cảm mạo."

Uyển Tình còn muốn ngăn cản, nhưng không có khí lực. Hắn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, cởi áo khoác của cô, phát hiện quần và áo lông của cô đều hơi ẩm ướt, căm hận đến toàn bộ khớp hàm đều đang run giật. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác choàng trên người cô, đến phía trước lái xe.

Ô tô nhanh chóng chạy, đi ngang qua một nhà thuốc, Mục Thiên Dương bỗng nhiên dừng lại xe, nói với đằng sau rên rỉ vặn vẹo Uyển Tình: "Chờ anh một chút."

"Thật là khó chịu......" Uyển Tình cắn mu bàn tay của mình, thống khổ khóc.

"Đừng cắn." Mục Thiên Dương nói xong, cũng không kịp ngăn cản, đã đi xuống xe vọt vào cửa hàng thuốc.

"Băng gạc, thuốc bị thương, băng keo cá nhân, bao cao su!" Mục Thiên Dương đứng trước mặt nhân viên bán hàng, một hơi báo xong đồ mình muốn, cầm ví tiền ra, "Nhanh lên!"

Nhân viên bán hàng sửng sốt một lát mới phản ứng lại đây: "Muốn, muốn bao nhiêu?"

"Bao cao su một hộp, thứ khác nhiều một chút."

Nhân viên bán hàng sững sờ cầm một hộp bao cao su, một lần nữa và một lần nữa cũng đã hết ba lần, bắt đầu tính sổ. Mục Thiên Dương không thời gian chờ cô, rút ra năm trăm đặt trên bàn: "Có đủ hay không?"

Hẳn là đủ! Mục Thiên Dương đoạt lấy gói to trong tay nhân viên bán hàng, nhanh chóng nhét một đống dược phẩm vào, sau đó như cuồng phong bay ra.

Nhân viên bán hàng tiếp tục tính sổ, nghi hoặc tự nói: "Băng gạc, bị thương thuốc...... Còn có bao cao su? S,M?"

Mục Thiên Dương trở lại biệt thự, ôm Uyển Tình vào phòng tắm, để gói to chứa dược phẩm trên bồn rửa mặt, bắt đầu cởi quần áo của cô.

Cả người Uyển Tình co giật, gắt gao níu ống tay áo của hắn, run lẩy bẩy rên rỉ thở dốc. Hai tay cô đều quấn băng gạc, máu hơi hơi thấm ra, không chút nào không cảm giác đau. Cảm giác cô sở hữu, đều tập trung vào sự trống rỗng chỗ tư mật.

"Cứu tôi......" Uyển Tình thấp kêu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mục Thiên Dương, đã không có cách nào khác lại kiên trì. Hắn cởi quần áo cô, cô liền ngoan ngoãn phối hợp, cởi xong, cả người cô áp lên, mặt cọ loạn trong ngực hắn, "Rất khổ sở......"

"Nằm trong bồn tắm lớn." Mục Thiên Dương nói. Trên người cô nóng bỏng, đầu ngón tay lại lạnh lẽo, ôi toàn bộ môi đều đông lạnh, tất cả đều là do lúc trước dùng nước lạnh bình tĩnh mình trong buồng vệ sinh.

Uyển Tình nghe lời nằm xuống, dưới nước gợn, thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện, hai chân không tự chủ được ma sát vào nhau.

Một màn câu nhân như thế, Mục Thiên Dương nhưng không có tính dục vọng, ngược lại là giữ hai tay cô lại, tránh cho cô đụng tới nước.

Hai tay cô đều quấn băng gạc, tay trái cơ hồ vô cùng thê thảm, chẳng những trên bàn tay quấn đầy, cổ tay, cánh tay cũng quấn một đoạn dài. Toàn bộ băng gạc màu trắng đều bị nước ướt đẫm, cũng có máu từ bên trong nhiễm ra. Tay phải tốt hơn một chút, chỉ có quấn bàn tay, nhưng bởi vì trước cô vẫn nắm thủy tinh, thương thế hơn tay trái nghiêm trọng, băng gạc nhiễm màu đỏ cũng càng sâu.

Uyển Tình đột nhiên giãy dụa đứng lên, muốn rút tay ra: "Thả ra...... Khó chịu......" Cô dùng sức vặn vẹo, nước bên trong bồn tắm lớn ào ào chảy ra bên ngoài. Cô muốn tự an ủi mình, quá khó tiếp thu rồi.

Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của cô, nhịn nữa xuống phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện, không kịp cởi quần áo của mình, đem hai tay cô vòng quanh trên cổ mình: "Ôm chắc, đừng ngã xuống."

"Giúp tôi......" Uyển Tình nhìn hắn, khổ sở khẩn cầu.

"Đã tới rồi." Bàn tay đến dưới nước, hắn dùng ngón tay vuốt ve đóa hoa của cô.

Cơ hồ là nháy mắt, Uyển Tình liền nhảy lên, thân thể xích lỏa mình dựa vào hắn càng gần, cơ hồ cả người dựa trên người hắn.

Hắn ở bên ngoài bồn tắm lớn, động tác không tiện, chỉ có thể quỳ xuống, cho cô ôm chắc mình.

"Ừm......" Uyển Tình không tự chủ được vặn vẹo, cái mông chủ động dựa vào hắn, muốn cách càng gần ngón tay hắn hơn, "Đi vào...... Van anh......"

Mục Thiên Dương ôm chặt cô, đưa ngón tay đâm vào, chậm rãi co rúm.

"A...... A......" Uyển Tình bắt đầu rên rỉ, thở dài, thân mình uốn éo như rắn, "Không đủ...... Không đủ!" Cô khóc kêu lên, "Không đủ...... Nhiều hơn......"

Mục Thiên Dương đành phải lại để một ngón tay vào, cuối cùng thêm đến ba ngón, theo trong trí nhớ, tìm kiếm đến chỗ sâu trong mẫn cảm nhất của cô tại chỗ thịt mềm mại, hung hăng đè.

"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều phóng thích.

Mục Thiên Dương nhìn từ dưới thân cô bắn ra dòng nước, cả người sắc mặt ửng hồng, cũng có một chút âm trầm. Hắn nhất định phải cho người bỏ thuốc kia hoàn lại gấp bội!

"Ha......" Uyển Tình mệt mỏi buông hắn ra, cả người như mềm mại bùn trượt xuống.

Mục Thiên Dương cho cô nằm tốt, đặt hai cánh tay cô phía trên bồn tắm lớn, sau đó dỡ băng gạc xuống, chuẩn bị xử lý miệng vết thương một lần nữa.

Mở gói to trên bồn rửa mặt ra, phát hiện bên trong nhiều ra hai loại mình không nghĩ tới bông gòn và cồn, nhịn không được cảm kích nhân viên bán hàng kia một trận.

Hắn ngồi xổm trước bồn tắm lớn, chậm rãi xử lý miệng vết thương cho Uyển Tình, hốc mắt hồng có cơ hồ muốn xuất huyết.

Tốt lắm. Nữ nhân hắn ước gì nâng niu trong lòng bàn tay, đã bị người hại như vậy......

"Em yên tâm." Hắn thấp giọng nói, "Không có người có thể không công khi dễ em...... Bao gồm chính anh."

"A! Đau......" Cồn dính trên miệng vết thương, Uyển Tình đau đến hít khí.

"Cắn răng nhẫn nại nhẫn nại." Mục Thiên Dương cúi đầu hôn trán cô, "Cô gái tốt, em vừa rồi làm tốt lắm. Em đã an toàn, những thứ này đau không tính cái gì."

Uyển Tình ngơ ngác nhìn hắn. Đúng vậy, những thứ này đau không tính cái gì. So với lúc chế tạo chúng nó, không đáng kể chút nào.

Miệng vết thương sửa sang một nửa, trống rỗng và ngứa ngáy lại đánh úp lại lên người Uyển Tình. Cô muốn nhẫn nại, lại nhịn không được, thân hình dưới nước lại bắt đầu chậm rãi vặn vẹo.

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, bỏ xuống miệng vết thương mới xử lý một nửa, đứng dậy cởi quần áo.

Uyển Tình nhìn hắn không chuyển mắt, thấy thân hình cường tráng hắn lõa lồ ra, hai mắt tràn đầy mê ly khát vọng. Cô cắn răng, không cho mình phát ra một chút âm thanh, không cho mình chủ động đi về phía hắn......