Bảo Bối Em Là Ai

Chương 85: Ngoại Truyện 3 Em Gái Bảo Bối






“Aaaaaaaaaaa…..”
“Hai… hai vạch…là hai vạch thật rồi!”
Nhược San nhìn chiếc que thử thai trước mặt mà không tránh khỏi cảm giác kinh ngạc, rõ ràng Hoắc Tần Phong trước đó đã thề chắc như đinh đóng cột rằng “anh cho ra ngoài” rồi mà.
Vậy kết quả của “anh cho ra ngoài” là hai vạch căng đét như thế này đây.
Cô vừa mới đi làm chưa được bao lâu, còn chưa tận hưởng đủ mùi vị của tự do, nếu để Hoắc Tần Phong biết, chắc chắn là sẽ nhốt cô ở nhà mất, nghĩ vậy, cô liền ngây thơ giấu nhẹm chuyện này, suốt cả ngày cuối tuần đều tỏ ra vô cùng bình thản.
Nhưng cô không lường được rằng, buổi tối vợ chồng cô sẽ phát sinh ra loại quan hệ đó, mà Hoắc Tần Phong thì không thể một hiệp mà xong, nên cô chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Tối đó, Hoắc Tần Phong còn quấn khăn nằm trên giường, dáng vẻ trông vô cùng khêu gợi.

Cô bước vào, trông thấy cảnh như thế liền nuốt khan một cái, cứ chần chừ đứng ở ngay mép cửa không chịu vào.
Mà như vậy, lại càng khiến Hoắc Tần Phong thêm phần nôn nóng, anh đập tay xuống nệm vài cái, chiêu dụ cô.
“Bảo bối! Mau lại đây!”
Cô mạnh mẽ lắc đầu: “Chồng à! Em muốn ngủ bên phòng Gà Rán được không?”
Hoắc Tần Phong ngỡ ngàng mất vài phút, sau đó trầm tư suy nghĩ “Gà Rán không có ở nhà, mà cô ấy nói qua đó ngủ, vậy có nghĩa là…”

Đột nhiên anh leo xuống giường, bình thản bước qua người cô.

Trong khi cô còn đang ngẩn người đứng đó, thì Hoắc Tần Phong liền quay đầu hối thúc.
“Em còn làm gì vậy! Mau qua phòng Gà Rán ngủ thôi!”
“...”
Cô thật sự không biết nên khen Hoắc Tần Phong thông mình hay trách mình không theo kịp logic của anh đây.
Cuối cùng, chỉ có thể mang theo ấm ức mà leo lên giường.
Hoắc Tần Phong phút chốc trở về bản tính nguyên thuỷ, bàn tay vừa đặt lên chiếc khăn tắm toan định kéo xuống thì Nhược San đã vội chỉ tay, quát lớn:
“Em cấm anh không được tháo cái đó xuống!”
Anh nhíu mày: “Tại sao?”
“Em hôm nay không được khoẻ, đương nhiên là không muốn cùng anh làm chuyện đó!”
Nghe xong, Hoắc Tần Phong liền bày ra bộ mặt đểu cáng: “Không sao! Em cứ nằm im, không cần phải làm gì hết, anh đảm bảo hôm nay sẽ là style cực nhẹ nhàng, êm ái.”
Mặt cô bỗng đen đi vài phần.
“Em nói thật đó! Anh cũng phải dành thời gian cho em ngủ nữa chứ?”
Hoắc Tần Phong tỉnh bơ đáp: “Thì em cứ việc đi ngủ, còn việc anh làm, kệ anh.”
Đến lúc này cô không nhịn thêm được nữa, giận đến mức vớ lấy chiếc gối ném mạnh về phía Hoắc Tần Phong.
“Tần Phong! Anh có thể ngoài vấn đề đó ra, mà nghĩ đến chuyện khác được không?”
“Chuyện khác… là chuyện gì?”
Cô hít một hơi, căng thẳng thú nhận: “Hai vạch rồi!”
“Hai vạch?” Anh nghi hoặc hỏi lại.
Cô bèn dứt khoát gật đầu.
Sau vài giây trầm ngâm, anh nhìn cô đáp: “Là mạng yếu sao?”
Cô: “....”
Cô không thể phủ nhận một điều, chồng cô chủ tịch Hoắc Tần Phong, đôi khi thông minh không ai bằng, nhưng cũng có lúc ngu không ai sánh kịp.
Có lẽ, anh cũng chưa từng biết cái que thử thai nó là cái gì, chứ đừng nói đến hai vạch với ba vạch.
Cuối cùng, cô cũng phải tự mình thông não cho anh,

“Em có thai rồi!”
“....”
Cảm giác như nửa ngày trôi qua mà Hoắc Tần Phong cũng không hề nói một câu nào, anh đứng chết trân nhìn cô không chớp mắt.

Sau đó mới vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.
“Tần Phong… anh làm sao vậy?” Cô ngồi trên giường lo lắng hỏi.
Vài phút sau cánh cửa bật mở, cô còn chưa nhìn xem biểu hiện của Hoắc Tần Phong là gì, thì anh liền lao tới vớ lấy điện thoại, rồi lại tiếp tục chạy vào bên trong nhà vệ sinh.
Cô: “....”
Tại sao không giống với mấy cái clip cô xem trên mạng vậy? Anh thật sự không hề có chút biểu cảm bất ngờ hay vui sướng gì sao? Phản ứng này của anh, quả thực khiến cô có chút thất vọng.
Cô ấm ức nằm xuống giường, rồi trùm chăn kín mít, chừng một lát sau liền nghe thấy âm thanh “tinh tinh” vang lên liên hồi.
Cô vươn tay ra mò lấy điện thoại, thầm nghĩ “giờ này rồi ai còn nhắn tin? Không phải là tin nhắn rác đó chứ?”
Ngay khi vừa nhìn vào màn hình, ánh mắt cô liền mở to kinh ngạc, phút chốc liền bật dậy như con tôm.
[Phu nhân chúc mừng cô, nhưng có thể bảo Hoắc tổng cho chúng tôi đi ngủ được không? Mai chúng tôi còn phải đi làm mà.]
[Phu phân! Làm ơn dỗ Hoắc Tổng đi ngủ đi! Cái gì mà cảm giác mang thai là thế nào? Tôi là giống đực mà T T]
[Chuyện có em bé để ngày mai đến công ty thảo luận được không? Tôi thực sự buồn ngủ lắm rồi!]
[Hoắc Phu nhân cứu tôi với! Vợ tôi đẻ chứ tôi có đẻ đâu?]
Cô đọc xong mấy tin nhắn mà thực sự choáng váng, u mê, còn chưa hiểu ngô khoai gì, thì Long Phi đã mạnh dạn thêm tài khoản của cô vào một nhóm chat.
Hoắc Tần phong quả thực rất đáng sợ, đây chính là việc dùng quyền để ép người mà, nhìn con số mấy chục người đang call video cùng anh mà cô bất chợt rùng mình.
Hoá ra, chỉ vì câu nói của cô mà anh lại phấn khích đến độ thông báo cho cả công ty AJP biết, còn nửa đêm kêu họ vào chia sẻ kinh nghiệm cho mình.
Vừa xấu hổ vừa giận, lại nghĩ đến tình cảnh của bọn họ cô liền bước xuống giường, tức giận đá vào cửa phòng vệ sinh mấy cái:
“Tần Phong! Nếu anh còn không ra thì đêm nay ngủ luôn trong đó đi!”
Chừng 3 phút sau, đám người ở AJP được bình an trải qua kiếp nạn.
..........
Đúng như suy nghĩ của cô, sau khi biết chuyện Hoắc Tần Phong bèn cấm túc cô không được đi làm, muốn đến AJP thì cũng phải để anh đưa đi đón về.
Với Hoắc phu nhân mà nói, bà sau khi nghe tin cô mang thai, liền thưởng nóng cho cô số tiền mặt lên tới 100 triệu NDT, vốn dĩ lần đi nhập khẩu cho Gà Rán, bà đã tặng cô một tài khoản trị giá 50 triệu NDT rồi, bây giờ lại càng hào phóng hơn nữa, còn mạnh miệng tuyên bố “Mỗi một lần mang thai tiền thưởng sẽ tăng lên gấp đôi.”
Còn đối với Gà Rán, sau khi nghe ba thông báo là đã có thêm em, thì cậu vô cùng phấn khích, còn tự quyết định đó chính là em gái bảo bối của mình, Hoắc Tần Phong còn không thèm phân tích cho cậu hiểu thế nào là xác suất, mà lại hùa vào xác nhận “Đúng vậy! Đó chính là em gái bảo bối!”

Đến khi Gà Rán chạy tới ôm lấy cái bụng phẳng lì của cô hôn hít, luôn miệng gọi “em gái bảo bối” thì cô mới trừng mắt, mắng Hoắc Tần Phong vài câu, khiển trách anh không nên hứa những điều như vậy.

Ai ngờ, Hoắc Tần Phong liền cười gian tà nói: “Em yên tâm! Anh đã tính toán cả rồi! Không thể nào lệch được!”
Cô: “....”
Vậy là sau khi trải qua quãng thời gian mang bầu Pizza, cuối cùng cũng đã đến ngày cô lâm bồn, tuy nhiên vì lần trước cô sinh non Gà Rán phải mổ sớm, nên bây giờ cô cũng phải nhập viện trước để chủ động đảm bảo sức khoẻ cho hai mẹ con.
Suốt những ngày đó, Hoắc Tần Phong không rời cô lấy nửa bước.

Anh từng kể lại với cô rằng, cảm giác đứng bên ngoài phòng mổ là quảng thời gian kinh khủng và dài nhất trong cuộc đời anh, chỉ đến khi vị bác sĩ đẩy xe của bé ra bên ngoài, thông báo ca mổ đã thành công thì cảm giác trong anh như oà vỡ.
Anh khóc lên như một đứa trẻ, nhìn Pizza ngoan ngoãn nằm im trong xe mà xúc động không nói lên lời, mãi một lúc sau mới vội rút điện thoại từ trong túi quần, bật camera hướng về Pizza, vừa cười vừa mếu máo nói:
“Nào con gái! Cười lên ba chụp cho một kiểu!”
“.....”
..........
Một tháng sau đó, trong một lần đi tiêm phòng cho Pizza, cô liền phát hiện ra con bé sớm đã có tính cách vô cùng gan lì, bị đau cũng không hề khóc, còn mở to mắt nhìn thẳng vào bác sĩ, chả bù cho khi xưa, Gà Rán chỉ mới nhìn thấy thôi đã la vang khắp phòng rồi.
Sau khi về tới nhà, được cô bảo mẫu thay tã cho thì Pizza liền nằm im ngoan ngoãn, mặc kệ anh trai Gà Rán có hôn hít cỡ nào cũng không thèm phản ứng.
Cô lúc đó nằm gối đầu lên đùi Hoắc Tần Phong, hạnh phúc nhìn về phía Gà Rán và Pizza nói.
“Anh xem, Gà Rán quả thực rất thích em gái, nãy giờ còn ôm lấy em không chịu rời!”
Được chừng một lúc sau, liền thấy tiếng Gà Rán kêu vang rối rít:
“Mẹ! Cứu con với! Mau cứu con!”
Hai vợ chồng cô nghe xong liền vội vàng bật dậy, hoá ra vì bị Pizza túm phải tóc mà Gà Rán mới không thể ngồi dậy được, còn khiến hai người họ tưởng cậu đang âu yếm em cơ chứ?
Sau khi được mẹ giải thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của em, Gà Rán vừa chạy vừa ấm ức kêu lên:
“Mẹ! Em gái quả thực rất đáng sợ!”.