Bảo Bối

Chương 27




CHƯƠNG 27:

Trời hoàn toàn đen, cửa vào của tòa sơn thứ ba còn chưa đến, Lam Vô Nguyệt đơn giản tìm một nơi bí ẩn trong khe núi đặt chân. Đốt lên thảo đuổi muỗi mà Tiểu Bảo đặt ở sau xe ngựa, Lam Vô Nguyệt đi gần quanh đây kiếm chút nhánh cây đốt lửa.

Sau khi làm xong, Lam Vô Nguyệt xốc lên màn xe nói: “Đại ca, đêm nay liền ở trong này nghỉ chân đi, sáng mai trời gần sáng chúng ta lại đi tìm Phàm cốc.”

“Không vội, ngươi cũng mệt mỏi , nghỉ ngơi một chút.” Gặp Tam đệ, tâm tình Nhiếp Chính rõ ràng rất tốt, khóe mắt, khóe miệng đều dẫn theo một mạt vui sướng.

Nhìn nhìn bên trong xe, Tiểu Bảo đang oa ở bên người đại ca ngủ say, y liền chặt đứt ý niệm đánh thức nhóc trong đầu, ngược lại nói: “Đại ca, ngươi cả ngày chỉ nằm thân mình sẽ không thoải mái, ta ôm ngươi đi ra hít thở không khí đi.” Nói xong liền vươn tay trái, muốn đem đại ca nâng dậy.

Nhiếp Chính lắc đầu, nói: “Tiểu Bảo mỗi ngày đều sẽ, lau người cho ta, giúp ta xoay người, bên ngoài mát mẻ , nhóc sẽ xốc lên màn xe, cho ta thông khí, ngươi đừng lo lắng .” Hơn nữa hắn không muốn cho Tam đệ thêm phiền toái, Tam đệ chỉ có một tay, ôm hắn đi ra ngoài chắc chắn cố sức.

Bất quá lời Nhiếp Chính nói nghe vào lỗ tai Lam Vô Nguyệt cũng là một loại cảm thụ khác. Hai mắt tràn đầy cảm kích lại nhìn Tiểu Bảo thêm vài lần, Lam Vô Nguyệt vẫn là đem đại ca dìu lên, nói: “Đại ca yên tâm, ta hiện tại tuy là mất một tay, nhưng cũng không kém trước kia bao nhiêu.” Y sao lại không rõ đại ca là bận tâm đến tay y. Huynh đệ nhiều năm như vậy, Nhiếp Chính biết rõ Lam Vô Nguyệt rất cố chấp, trong ba huynh đệ bọn họ thì lão Tam là dạng người nói cái gì sẽ làm cái đó, hắn cũng sẽ không nói thêm nữa .

Trước đem chăn đang đặt ở một bên ra phô trên mặt đất, Lam Vô Nguyệt lên xe, đem tay phải đại ca khoát lên trên vai mình, tay trái nắm ở thắt lưng đại ca, thoải mái mà đem đại ca ôm lên, tiếp đó thoáng xoay người, đem cả người đại ca khiêng lên, lại chậm rãi rời khỏi xe ngựa. Đem đại ca đặt ở trên chăn, dựa vào thân cây, Lam Vô Nguyệt chỉnh lý y phục cho hắn, trấn an: “Thế nào đại ca? Cho dù là một tay ta cũng có thể làm tốt.”

Nhiếp Chính rõ ràng nở nụ cười, khả trong lòng lại phá lệ thương cảm, nhưng Tam đệ tuyệt sẽ không muốn hắn đau lòng, tay hắn hơi hơi giật giật, lập tức bị người hiểu được mà nắm lấy. Hắn khàn khàn nói: “Ngươi luôn luôn đều là tốt nhất.”

Lam Vô Nguyệt quỳ gối bên người đại ca, đầu để ở trên vai hắn, cảm thụ khí tức còn sống của đại ca, thật lâu không lên tiếng. Nhiếp Chính cũng là im lặng, hắn chỉ dùng khí lực lớn nhất của mình cầm lấy tay trái lạnh lẽo của Tam đệ, trong trí nhớ, tay Tam đệ chưa bao giờ lạnh như thế. Sau tràng kiếp nạn kia, hắn thành phế nhân, Tam đệ mất cánh tay phải, Nhị đệ mất tích không rõ, bất quá chỉ là trong chớp mắt, hết thảy đều cảnh còn người mất.

Lam Vô Nguyệt thực thương tâm, thực khổ sở, nước mắt không tiếng động rơi xuống, bả vai khẽ nhúc nhích. Trong đêm yên tĩnh, trong rừng tĩnh lặng, y lấy phương thức như vậy đến giải quyết đau thương cùng hận thù đã áp ở trong lòng năm năm. Nguyên vốn tưởng rằng đại ca sớm đã chết ở trong tràng tai kiếp kia, lại không nghĩ rằng còn có thể tái kiến đại ca. Đủ loại gian khổ năm năm nay, y một mình nuốt xuống, không muốn cũng sẽ không nói cho đại ca.

Khóe mắt Nhiếp Chính cũng doanh đầy nước mắt, trong mảnh rừng tĩnh lặng này, cảm xúc áp dưới đáy lòng đã từ rất lâu rất lâu hiện tại không chịu khống chế phóng thích ra. Nhiếp gia nhất môn nay chỉ còn lại có ba người bọn họ, Nhị đệ còn không biết còn trên đời hay không. Vô số đêm, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của người Nhiếp gia, trước mắt là huyết tinh không thể lau đi của đêm hôm đó, hắn hoàn toàn là dựa vào thù hận đối với Lâm Thịnh Chi, dựa vào cố chấp không cam lòng cứ như vậy chết đi mà cường ngạnh tiếp tục chống đỡ, nếu Tiểu Bảo không có phát hiện hắn, hắn không biết chính mình còn có thể chống đỡ bao lâu. Năm năm nay chịu tra tấn không thuộc về người, hắn không muốn, cũng sẽ không nói cho Tam đệ.

Đống lửa đã cháy tàn, Lam Vô Nguyệt thẳng đứng dậy, buông tay đại ca, lau khô mặt, ách thanh nói: “Đại ca, ngươi đói bụng đi, ta đi tìm chút thức ăn .”

“Trong xe hẳn là còn có chút thức ăn , không cần đi tìm .” Nhiếp Chính đau lòng Lam Vô Nguyệt, cũng lo lắng an nguy của y, sợ y ở trong rừng gặp nạn, dù sao hiện tại cũng đã khuya .

Nghĩ đến vài quả trứng gà cùng hai rổ bánh bột ngô khô khan kia, Lam Vô Nguyệt nhíu mày, huống chi hài tử Tiểu Bảo kia vừa thấy cũng biết là mấy ngày không ăn gì. Y đứng dậy từ bên trong xe ôm ra một cái chăn, phủ lên cho đại ca, nói: “Ta đi tìm chút thức ăn dã ngoại đến, không chỉ là đại ca, mà Tiểu Bảo cũng phải ăn ngon một chút.”

Lời khuyên dừng ở bên miệng, nghĩ đến Tiểu Bảo bởi vì hắn mà không biết ăn bao nhiêu khổ, tâm Nhiếp Chính lại từng trận đau đớn. Tiểu Bảo hôm nay bị ủy khuất, hẳn là phải được ăn ngon một chút.

“Vậy, phiền toái ngươi . Tiểu Bảo sau khi, gặp được ta, ăn rất nhiều khổ, hài tử này cho tới bây giờ chưa từng, hô qua một tiếng khổ với ta.”

“Đại ca còn theo ta khách khí cái gì?”

Lam Vô Nguyệt có chút không vui , dịch dịch chăn cho đại ca, tay đụng tới mấy khối cứng rắn gì đó, Lam Vô Nguyệt sờ sờ, sửng sốt.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhận thấy được hơi thở Tam đệ biến hóa, Nhiếp Chính cảm thấy căng thẳng, “Là của Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì?”

Lam Vô Nguyệt không nói, lấy qua kiếm cắt trên mặt chăn, vừa thấy đến thứ giấu ở trong chăn, sắc mặt của y thay đổi.

“Vô Nguyệt?”

Xuất ra mấy khối bạc, Lam Vô Nguyệt trực tiếp phóng tới trên tay đại ca. Đến khi Nhiếp Chính sờ thăm dò xem đó là cái gì, sắc mặt của hắn cũng thoáng chốc thay đổi, Tiểu Bảo không phải nói không có bạc sao? Nghĩ tới cái gì, tay Nhiếp Chính phát run.

Lam Vô Nguyệt tiếp tục ở trong chăn tìm, lục tục thế nhưng nhảy ra những tán bạc vụn có đến gần hai trăm lượng. Lam Vô Nguyệt nhìn xiêm y đại ca từ đầu đến chân sạch sẽ mới tinh, còn có trong rương từng thân xiêm y cũng đồng dạng sạch sẽ rõ ràng là của đại ca, lại nghĩ đến xiêm y Tiểu Bảo tràn đầy chắp vá và giày vải rách nát lộ ra cả ngón chân, y cắn chặt miệng.

“Này hài tử ngốc…” thanh âm Nhiếp Chính thực khàn, “Rõ ràng có bạc, sao lại không lấy ra? Cho bọn họ, cũng sẽ không bị bọn họ, khi dễ.”

“Nhóc hẳn là lưu cho đại ca.” Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía xe ngựa, một chút cũng không hiếu kỳ hài tử kia sẽ làm như thế.

Đem bạc thu hảo, uy đại ca uống lên chút nước, Lam Vô Nguyệt đi tìm thức ăn. Bốn phía tràn đầy thanh âm côn trùng kêu vang, Nhiếp Chính lại nghe không vào, trong lòng vẫn chưa hết sóng cuộn tứ bề bởi phát hiện vừa rồi. Hài tử ngốc… Bảo thật là hài tử ngốc… Thật muốn nhìn bộ dáng Bảo một cái, nhất định là cũng đáng yêu như thanh âm của nhóc.

Đợi ước chừng nửa canh giờ, Lam Vô Nguyệt đã trở lại, trong tay là hai con xà đã được xử lý tốt, rất phì. Tiếp đó y lại từ trong rừng hái chút nấm cùng rau dại. Bên trong xe ngựa cái gì cũng đều có đồ dùng, chỉ chốc lát sau xà thịt đã nghi ngút ở trong nồi. Cơ hồ là xà thịt vừa được nhấc xuống, tiểu Bối bồi Tiểu Bảo cùng nhau ngủ liền từ trong xe chui ra. Ngồi ở bên người đại ca, Lam Vô Nguyệt dùng nhánh cây tát tát đống lửa, đây là một đêm tâm tình an tĩnh nhất trong suốt năm năm nay của y.

“Vô Nguyệt, độc trong cơ thể ngươi, đều giải?” Nhiếp Chính hỏi ra nghi vấn hắn nghẹn hồi lâu.

Tay Lam Vô Nguyệt tát đống lửa thoát dừng, nhếch miệng, tiếp theo nói: “Nhị ca bình thường không ngừng uy ta độc hoàn, không tới mấy tháng đã bức ra. Chính là phải rèn luyện tay trái cho nên phí chút thời gian, bất quá hiện tại cũng không đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Chính thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Đại ca thì sao?” Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, “Một thân vết thương của ngươi là chuyện thế nào?”

Nhiếp Chính khinh miêu đạm tả nói: “Ta bị hắn bắt đi, hắn ép hỏi ta, tung tích Nhiếp gia đao. Cũng không biết Tiểu Bảo, sao lại phát hiện ta, ta được nhóc cứu, ra.” Cổ họng bị thương, Nhiếp Chính nói nhiều yết hầu liền đau, hắn liếm liếm môi bị khô nứt.

Lam Vô Nguyệt cơ hồ cắn chặt răng, những tội mà năm năm nay đại ca chịu cứ xem vết thương trên người đại ca cũng biết một hai phần, Lâm Thịnh Chi đối với đại ca làm cái gì y đã có thể nghĩ tới. Uy đại ca uống nước xong, y hận nói: “Ta nhất định phải giết Lâm Thịnh Chi!”

Yết hầu được thông một chút, Nhiếp Chính hổn hển nói: “Hắn hiện tại là, võ lâm minh chủ. Chuyện báo thù, không thể gấp, hiện tại quan trọng nhất , là tìm đến, nhị ca ngươi. Sống phải gặp người… Chêt, phải thấy xác.”

Khóe mắt Lam Vô Nguyệt có thủy quang, khàn khàn nói: “Đại ca sống, nhị ca cũng nhất định sống.” Y lo là nhị ca trời sanh tính chất phác, trong nhà đã xảy ra đại biến cố như vậy, lại bị mọi người chỉ trích là hắn gây nên, y rất sợ nhị ca sẽ lấy tự sát để minh chứng cho sự trong sạch.

Nhiếp Chính cũng đồng dạng lo lắng, nhưng hắn cùng Lam Vô Nguyệt không có đem lo lắng nói ra, chỉ kiên định nói: “Nhị đệ, nhất định còn, sống. Ông trời, không bỏ lại, chúng ta.”

“Ân, nhất định còn sống.” Áp chế khí huyết bốc lên trong ngực, Lam Vô Nguyệt đem nước suối uy đến miệng đại ca.

Tiểu Bảo đã tỉnh giấc, cậu nghe được Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca đang nói chuyện cho nên không đứng lên, im lặng nằm. Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt trượt rơi, Tiểu Bảo ở trong lòng một lần lại một lần nói thực xin lỗi. Diêm La vương hại một nhà Quỷ ca ca, cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca, thực xin lỗi Mỹ nhân ca ca, thực xin lỗi vẫn không tìm được ca ca kia.

Buông ống trúc, Lam Vô Nguyệt xốc lên nắp sa oa, xà thịt đã nấu xong. Mi tâm nhíu lại, y ngẩng đầu nhìn hướng xe ngựa. Đem sa oa nhấc xuống dưới đặt tới một bên, y đứng dậy đi đến bên cạnh xe, xốc lên màn che.

“Tiểu Bảo?”

“A!” Tiểu Bảo đang khóc vội vàng lau lau mặt, lên tiếng.

Lam Vô Nguyệt thò người ra tiến vào bên trong xe, tận lực ôn hòa nói: “Tiểu Bảo, đứng lên ăn xà thịt.”

“A, đa tạ.” Phát hiện mình có thể nói, Tiểu Bảo một bên khổ sở, một bên lại rất kinh hỉ ngồi dậy. Mượn ánh sáng đống lửa, Tiểu Bảo thấy được mặt Mỹ nhân ca ca, lúc này liền ngây dại.

Khóe miệng Lam Vô Nguyệt thoáng cười, y vươn tay: “Đứng lên đi.”

“A…” Ngơ ngác hé miệng, Tiểu Bảo theo bản năng vươn tay, trong mắt tất cả đều là gương mặt xinh đẹp của Mỹ nhân ca ca, bộ dạng Mỹ nhân ca ca thật là đẹp mắt.

Một tay ôm Tiểu Bảo đến bên cạnh xe ngựa, liếc mắt nhìn đôi hài vừa bẩn vừa rách của Tiểu Bảo một cái, Lam Vô Nguyệt cũng không mang hài cho cậu, trực tiếp dùng một tay ôm cậu đến trong tay đại ca, làm cho cậu trực tiếp ngồi ở trên chăn.

“Bảo, tỉnh ngủ chưa?” Nhiếp Chính cố hết sức nâng tay, ôm Tiểu Bảo.

“Quỷ ca ca…” Tiểu Bảo hoàn toàn nhìn đến si mê , “Mỹ nhân ca ca, thật xinh đẹp.”

“Phốc! Khụ khụ khụ…” Nhiếp Chính ho khan lên, tay Lam Vô Nguyệt đang múc canh chợt dừng lại, trên mặt không biết là cười hay là não.

“Quỷ ca ca!” Vừa nghe Quỷ ca ca ho khan, Tiểu Bảo hoàn hồn, vội vàng xoay người thuận khí cho Quỷ ca ca, không chút tự giác biết là chính cậu là thủ phạm.

Nhiếp Chính thật vất vả mới thuận khí cười nói: “Bảo, Vô Nguyệt ca ca, sẽ không thích nghe ngươi, gọi y, Mỹ nhân ca ca .”

“Ngô…” Tiểu Bảo nhìn về phía Mỹ nhân ca ca, không rõ, ánh mắt lại si mê , “Mỹ nhân ca ca, đẹp, xinh đẹp.”

“Khụ khụ khụ… Ha ha a…” Nhiếp Chính thật sự là nhịn không được, cười phá ra tiếng.

Đem bát gỗ đựng canh cùng xà thịt đưa cho Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mặt không chút thay đổi nói: “Bảo ta Vô Nguyệt ca ca hoặc Nguyệt ca ca, không được kêu Mĩ nhân.” Nếu là người bên ngoài, y nhất định đã một kiếm đâm thủng hắn.

Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, bụng đều đói đến thầm thì kêu, cậu lại chỉ ôm bát, nhìn mỹ nhân nhìn đến quên ăn, tiếp đó lại là một câu: “Mỹ nhân ca ca, xinh đẹp.” (=]]]]])

Lam Vô Nguyệt sắc mặt hết biến lại biến, Nhiếp Chính nhịn không được nói: “Vô Nguyệt, quên đi, ngươi để cho Tiểu Bảo, gọi ngươi như thế đi. Nhóc không phải những người đó, chỉ là thuần túy, cho rằng như thế mà thôi.” Những kẻ trước kia dám can đảm ở trước mặt Vô Nguyệt gọi y mỹ nhân , đều đã bị y hung hăng giáo huấn. Hắn chưa quên Tước trang thiếu trang chủ Phan Linh Tước từng đối với Vô Nguyệt nói một câu “Ngươi thật đẹp”, Vô Nguyệt trực tiếp ở trên bụng gã đâm một lỗ thủng. Bất quá đây là Tiểu Bảo, không phải người khác.

Lam Vô Nguyệt đời này ghét nhất bị người khác nói mặt y, nhưng trong mắt hài tử trước mặt này chỉ có hồn nhiên thưởng thức, không hề có nửa điểm dục vọng, càng đừng nói tới nhóc là ân nhân cứu mạng của đại ca, cũng chính là ân nhân cứu mạng của y. Nhìn nhìn lại xiêm y rách tung toé của Tiểu Bảo, thân mình gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn có ấn bàn tay chưa biến mất trên mặt, Lam Vô Nguyệt khẽ cắn môi: “Tùy ngươi.”

“Ha ha…” Tay Nhiếp Chính ôm trên lưng Tiểu Bảo thoáng dùng sức, hắn biết Vô Nguyệt sẽ đáp ứng.

Xoay mặt qua tiếp tục múc canh cho đại ca, Lam Vô Nguyệt không làm sao cao hứng nói: “Đừng chỉ ôm bát, mau ăn.”

“A.” Tiểu Bảo theo bản năng nâng lên bát hướng đến bên miệng, vừa muốn uống, cái mũi nhỏ của cậu ngửi thấy được khác thường. Hoàn hồn, tập trung nhìn vào, trong mắt Tiểu Bảo nháy mắt hiện lên quang mang kinh hỉ, Lam Vô Nguyệt thấy được, thần sắc hòa hoãn rất nhiều.

Thơm quá a! Giương mắt, thấy tiểu Bối đang ngon lành ăn thịt, Tiểu Bảo cố gắng ngửi ngửi, thịt canh thơm quá. Nhấp một chút, Tiểu Bảo trừng lớn hai mắt, uống ngon thật! Lập tức xoay người đưa đến bên miệng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cao hứng kêu: “Quỷ ca ca, thịt canh! Uống!” Còn không quên thổi thổi, để tránh bị nóng đến Quỷ ca ca.

Lam Vô Nguyệt sửng sốt, y giật mình nhìn về phía Tiểu Bảo, trong mắt tạo nên gợn sóng.

“Bảo, ngươi ăn.” Nhiếp Chính hướng về sau lui, không chịu uống.

“Sẽ ăn, sẽ ăn.” Dùng chiếc đũa gắp lên một khối xà thịt thổi thổi, Tiểu Bảo như bình thường uy đến bên miệng Quỷ ca ca, nhu nhuyễn nói: “Quỷ ca ca, ăn cơm a.”

Mí mắt Nhiếp Chính giật giật, hé miệng, xà thịt thơm ngon lập tức uy  vào miệng. Dọc theo đường đi hắn cũng có ăn thịt, đều là lúc Tiểu Bảo đi ngang qua thôn trấn lén mua về (che giấu tung tích). Tiểu Bảo đem mỗi một chút bạc đều dùng ở trên người Quỷ ca ca, hi vọng Quỷ ca ca có thể hảo lên, bản thân mình lại chỉ ăn chút bánh bột ngô hoặc là hái chút rau dại. Hết thảy những chuyện này, Nhiếp Chính nhìn không thấy nên cũng không biết.

Lam Vô Nguyệt bị một màn trước mắt làm chấn động , y cầm bát canh cho đại ca, lẳng lặng nhìn Tiểu Bảo uy đại ca ăn thịt, uy đại ca ăn canh, thẳng đến khi thịt, canh trong bát toàn bộ vào bụng đại ca.

Liếm liếm chút thịt canh còn sót lại trong bát, Tiểu Bảo lại thỏa mãn giống như ăn một chén lớn xà thịt, lại liếm liếm chiếc đũa, Tiểu Bảo nhẹ nhàng rớt ra tay Quỷ ca ca, đứng lên, khập khiễng đi đến bên xe ngựa, tiến vào trong xe, lấy ra thức ăn của cậu── bánh bột ngô. Lấy bánh bột ngô xuống xe, ở bên người Quỷ ca ca ngồi xuống, Tiểu Bảo dùng sức cắn liên tiếp mấy ngụm, vừa nhấc đầu, miệng đầy bánh bột ngô suýt nữa rơi ra, cậu sao lại quên Mỹ nhân ca ca ?

Cứng ngắc đem bát trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt khàn khàn nói: “Thịt canh cũng đủ, cầm bát ăn.”

Tiểu Bảo gian nan thu hồi ánh mắt bị gương mặt Mỹ nhân ca ca mê hoặc, cúi đầu nhìn thịt canh thơm ngào ngạt một cái, tiếp đó ngẩng đầu ngọt ngào cười nói: “Mỹ nhân ca ca, cùng Quỷ ca ca, ăn.”

“Ta đã nói thịt canh cũng đủ, không được tiếp tục cắn bánh bột ngô!” Trong lời nói của Lam Vô Nguyệt dẫn theo tức giận. Thân mình Nhiếp Chính chấn động, hô hấp ồ ồ, nhưng cái gì cũng đều không nói, chỉ là đụng đến Tiểu Bảo, ôm cậu.

Tiểu Bảo bị Mỹ nhân ca ca dọa đến, do dự tiếp nhận bát. Lam Vô Nguyệt một phen cướp đi bánh bột ngô trên tay Tiểu Bảo ném đến đống lửa, tiếp đó ngồi bên sa oa bắt đầu ăn. Tiểu Bảo rất đau lòng nhìn bánh bột ngô bị chậm rãi đốt rụi, chóp mũi tất cả đều là hương thịt canh, cậu nuốt nuốt nước miếng. Trong bụng truyền ra tiếng đói khát rõ ràng, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đều nghe được, thân mình hai người đều là nháy mắt căng thẳng. Tiểu Bảo bưng lên bát, uống một chút canh, trong lòng rất muốn đem bát thịt này cho Quỷ ca ca ăn ── này đã thành thói quen theo bản năng của cậu.

Nhiếp Chính mở miệng: “Bảo, Quỷ ca ca ngày sau, còn cần ngươi, chiếu cố. Ngươi phải ăn nhiều chút, phải mạnh khỏe một chút.”

Lam Vô Nguyệt lại trực tiếp hạ lệnh: “Toàn bộ ăn hết!”

Tiểu Bảo cúi đầu, có giọt nước mắt dừng ở trong bát, cậu gật gật đầu, bắt đầu yên lặng ăn. Mỹ nhân ca ca cũng thương cậu giống như Quỷ ca ca ni. Cậu lại có thêm một người đau (yêu thương).

“Chi chi chi.” tiểu Bối ăn no lẻn đến trong rừng ngoạn. Tiểu Bảo không dám ngẩng đầu, sợ Mỹ nhân ca ca nhìn thấy cậu khóc, cậu im lặng chậm rãi đem từng khối từng khối thịt ăn hết, đem canh một ngụm uống xong, uống ngon thật, đây là thịt ngon nhất cậu từng ăn qua, canh ngon nhất mà cậu từng uống qua.

Một đôi đũa xuất hiện ở trong bát, trong bát có thêm một miếng thịt, hô hấp Tiểu Bảo nháy mắt đình chỉ, tiếp đó cậu nghe được một người nói: “Có ta ở đây, ngươi không cần lại ủy khuất chính mình, mặc kệ có thể tìm được Phàm Cốt hay không, ta cũng sẽ không để ngươi và đại ca tiếp tục chịu khổ.”

“Ân, ân…” Tiểu Bảo càng không ngừng hấp cái mũi, trong lòng ấm áp, ngọt ngào.

Sờ sờ đầu Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt trở lại bên đống lửa ngồi xuống, lẳng lặng ăn. Tiểu Bảo vội vàng lau mắt, lén nhìn Mỹ nhân ca ca một cái, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu.

………….

Đêm đã khuya, Tiểu Bảo lúc trước ngủ đã lâu nên bây giờ có thế nào cũng ngủ không được. Đêm nay ăn no ăn no , tinh thần cậu thực tràn trề. Quỷ ca ca đã ngủ, Mỹ nhân ca ca hẳn cũng đã ngủ. Cậu chậm rãi ngồi xuống, xốc lên màn xe, Mỹ nhân ca ca quả nhiên đang ở bên đống lửa ngủ ni. Lấy ra túi châm tuyến (kim khâu) đặt ở góc xe, Tiểu Bảo lặng lẽ xuống xe ngựa.

Lam Vô Nguyệt vốn trong giấc ngủ hai mắt khẽ mở một cái khe hở, chỉ thấy Tiểu Bảo giống như tiểu thâu (trộm) bước xuống xe. Ở thời điểm đối phương hướng về y nhìn lại, y lập tức nhắm mắt, giả làm bộ dáng còn đang ngủ say.

Vỗ vỗ ngực, không có đánh nhiễu đến Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nhẹ nhàng na đến bên đống lửa ngồi xuống, cởi xiêm y rách vá trên người, Tiểu Bảo lấy ra châm tuyến. Trên châm đã được xuyên chỉ ( lúc trước vá hài), tìm ra nơi bị xé rách, cậu thuần thục khâu lên, không biết hết thảy hành động của mình đều bị người xem ở trong mắt, bao gồm vết sẹo rõ ràng trên vai cậu, đó là lúc đem Quỷ ca ca lôi ra mật đạo, bị dây thừng ma xát.

Khâu tốt xiêm y, mặc vào, Tiểu Bảo đứng dậy trở lại bên cạnh xe, buông túi châm tuyến, lấy qua xiêm y vừa rồi thay cho Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nhỏ giọng hỏi tiểu Bối đã tỉnh.

“Tiểu Bối, ở đâu có, nước?”

“Kỷ kỷ.” Nho nhỏ kêu lên, tiểu Bối nhảy xuống xe ngựa, một tay giữ chặt Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo từ trong bình xuất ra một viên tạo đậu (hạt bột giặt=]]]), theo tiểu Bối khập khiễng đi. Đợi sau khi cậu đi xa, Lam Vô Nguyệt đứng dậy, lén lút đi theo.