Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 19: Dự tiệc sinh nhật




Quả nhiên cậu không thích hợp dự mấy bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu như thế này, không riêng gì đẳng cấp xa hoa khiến người ta phải tặc lưỡi, đám con gái con trai bên trong thì như mộng huyễn toàn hoàng tử công chúa, ai cũng gọn gàng sáng sủa, giơ tay nhấc chân đều toát lên cái khí thế quý tộc, mà cậu ——- Từ Trạch Á không khỏi cảm thấy có chút tự ti.

“Tiểu Á, baba qua bên kia chào hỏi một chút, con cứ đi ăn chút gì trước nhé” Mộ Dung Lăng Phong dặn dò vài câu liền đi qua chỗ vài người trò chuyện.

Từ Trạch Á nhìn nhìn, tựa hồ cái gì cũng không biết, cho dù là bảo cậu ăn cái gì đó, cậu nhất định cũng không thể nuốt trôi, huống hồ baba dù sao cũng là người trưởng thành cũng là nhân vật lớn, cậu như thế nào có thể yêu cầu baba một bước cũng không rời ở đây với cậu được?

Mở rộng bước chân, Từ Trạch Á đi đến một cái cửa lớn đang mở rộng, đi qua mới nhìn đến hình như là hậu viện của biệt thự này, thực yên tĩnh, còn có một cái đài phun nước cực kỳ to, vì thế cậu đi đến ngồi xuống bệ đài phun nước.

Áng trăng sáng ngời ấm áp chiếu xuống, làm cho người ta cảm giác có chút buồn ngủ, gió thổi mát mẻ, dễ chịu còn mang theo hương hoa cùng mùi rượu thơm ngon.

Nhìn nước trong hồ trong suốt thấy cả đáy, Từ Trạch Á cúi người, tay chút có chút không nghịch nước trong hồ, đã rất lâu không có cảm giác một mình như thế này, tuy rằng từ lúc mẹ kết hôn đến bây giờ cũng mới chỉ ngắn ngủi có hai tuần lễ, nhưng vẫn luôn có cảm giác thực hạnh phúc.

“Vì sao cậu ở trong này?” Một thanh âm của nữ vang lên, cùng với tiếng giày cao gót tiếp xúc với mặt đất.

“Cái kia —- tôi ——” Từ Trạch á vội vàng đứng lên, nhìn lại người phía trước, cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ đã gặp qua ở nơi nào.

“A, thì ra là cậu sao, Mộ Dung đồng học

“Mộ Dung đồng học?” Chẳng lẽ cô bạn này biết cậu sao?

“Xin hỏi cậu là?

“Tớ là Phú Đình Đình, cùng lớp với cậu a” Phú Đình Đình giới thiệu nói tuy rằng Từ Trạch Á này không biết cô, nhưng là chính cô nhớ rất rõ ràng, ngày đó lớp học chuyển đến một nam sinh rất giống nữ sinh, hơn nữa Mộ Dung Trạch Á này, baba vẫn luôn bảo cô phải cố gắng giành được mục tiêu.

Khó trách cảm thấy có chút quen quen, thì ra là bạn cùng lớp, “Cái kia, Phú Đình —–” Phú Đình Đình? Chẳng lẽ là con gái của cái chú béo đó, người hôm nay sinh nhật? “Cái kia thực xin lỗi, cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ” Từ Trạch Á xấu hổ nói bởi vì không có tiếp xúc nhiều với con gái cho nên nói chuyện vẫn sẽ có chút thẹn thùng.

“Cảm ơn, kỳ thật tớ cũng không thích nơi có nhiều người, lại càng không thích mấy cái tiệc sinh nhật xa hoa như thế này, chỉ cần có người thân bạn bè còn có người tớ yêu nhất chúc mừng sinh nhật là được rồi” Phú Đình Đình ngồi xuống cạnh hồ, ánh mắt thản nhiên mang theo chút ưu thương.

“Có nhiều người như vậy chúc mừng cậu cũng tốt lắm a” Cũng không phải cậu hâm mộ, chính là cậu muốn nói “đừng sống trong phúc mà không biết phúc như thế chứ”, như cậu mấy năm trước kia sinh nhật cũng đều chỉ có một mình, luộc hai quả trứng với mua cái bánh ngọt nhỏ nhỏ, chính mình hát sinh nhật vui vẻ cho mình, những thứ này so với Phú Đình Đình không hạnh phúc bằng bao nhiêu lần nữa a, bất quá không rõ thì cậu cũng đành chịu, dù sao mỗi người đều có thân bất do kỷ (số phận, vận mệnh) riêng, cậu cũng không có quyền chỉ trích bất cứ người nào cả.

“Mộ Dung Trạch Á, nếu tớ nói tớ thích cậu thì cậu có tin không?” Phú Đình Đình bỗng nhiên đi tới trước mặt Từ Trạch Á nghiêm túc hỏi

“Cái kia, tôi —– cậu ——–” Từ Trạch Á mặt đỏ bừng mặt, nhìn mặt nữ nhân gần trong gang tấc, tuy rằng không phải rất đẹp nhưng nhất định là rất thanh tú. “Cho dù cậu nói như vậy, tôi cũng không thể trả lời cậu được, dù sao có một số việc chính mình cũng không thể biết được, cũng không thể chối bỏ ý nghĩ của người khác”.

“Cái đó nhất định là có khả năng rồi?” Phú Đình Đình từng bước tới gần.

“Cái kia, Phú tiểu thư, tôi nghĩ cậu đã nghĩ sai rồi, hôm nay tới đây đơn thuần là vì chú đã mời tới dự tiệc sinh nhật của cậu thôi” Từ Trạch Á đứng lên, thuận tiện giữ một khoảng cách với Phú Đình Đình.

“Chẳng lẽ tớ không xinh đẹp sao?” Phú Đình Đình lại truy vấn

“Tuy rằng không phải rất đẹp nhưng rất đáng yêu

“Đáng yêu chính là không đẹp?

“Nhìn một người cũng không nhất định phải nhìn vẻ bề ngoài

“Cậu đúng là người thành thật

“Không, tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi” Từ Trạch Á cũng không hiểu được tại sao Phú Đình Đình lại nói những lời này.

“Chúng ta đây làm bằng hữu đi” Phú Đình Đình hào phóng hướng Từ Trạch Á đưa tay ra.

Người ta là con gái cũng đã nói, cậu là con trai không thể không phong độ như vậy được. “Được, thỉnh chiếu cố nhiều hơn” Từ Trạch Á nghiêm túc nói

“Ha hả, ha hả, cậu thật thú vị, cùng cậu làm bằng hữu nhất định sẽ rất vui

“Thú vị?

Hai người ngồi lại bên cạnh hồ, hàn huyên đủ chuyện thiên nam địa bắc giống như là bằng hữu từ rất lâu rồi. Đăng bởi: admin