Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 1: 1: Hoàn Cảnh Của Bạch Cửu Ngôn





Xin lưu ý! Tất cả mọi thứ ở đây chỉ là HƯ CẤU!
_____________
Biệt thự nhà họ Tần.
- BẠCH CỬU NGÔN! MÀY LẠI TRỐN ĐI ĐÂU RỒI HẢ?!
Vương Lâm, nữ chủ nhân của căn nhà này.

Bà ta ngồi trên sofa, tay cầm tách trà đang định nhâm nhi thì hét to gọi tên Bạch Cửu Ngôn, giọng điệu khó chịu và vô cùng chán ghét.
Bạch Cửu Ngôn đang phơi đồ bên ngoài, nghe Vương Lâm gọi, cô nhanh chóng chạy vào.
- Mẹ gọi con ạ?
Cô e dè, gương mặt có chút lo lắng, đầu hơi cúi xuống, hai tay cô nắm chặt lấy nhau.
- Mày đang làm gì vậy? Sao không mau đi nấu cơm cho bọn tao ăn? Một chút Du Du sẽ về đến, không có đồ ăn để nó ăn là mày chết với tao!
Bà ta ghét bỏ, liếc mắt nhìn Bạch Cửu Ngôn, gằn giọng đe dọa.
- Con đang phơi đồ ạ, phơi xong con sẽ làm thức ăn để mẹ và em ăn cơm.
Bạch Cửu Ngôn cúi đầu ấp úng, cô có chút sợ, sợ sẽ lại bị Vương Lâm mắng nhiếc, lại bị đánh đập nữa.
Vương Lâm "Hừ!" mạnh một cái, bà ta chán ghét nói:
- Còn không mau đi? Mày muốn ăn đòn?

Bạch Cửu Ngôn vội vàng chạy đi.
Cô cảm thấy rất ấm ức, tủi thân.

Tại sao vậy chứ? Dù gì cô cũng là con nuôi của bà ta mà? Cớ sao khi bà ta có được một cô con gái cho mình thì liền trở mặt, đối xử với cô như một đứa giúp việc, chẳng thèm ngó ngàng quan tâm tới cô nữa vậy?
Nhớ năm đó, Vương Lâm và Tần Minh - cha nuôi cô, cưới nhau đã lâu nhưng chẳng có lấy một đứa con.

Họ đã đến cô nhi viện rồi nhận Bạch Cửu Ngôn về làm con nuôi.

Họ yêu thương cô hết mực, luôn cho cô ăn ngon mặc ấm.
Những ngày tháng đó Bạch Cửu Ngôn tưởng chừng như sẽ kéo dài đến cuối đời mình, nhưng không!
Hai năm sau, họ đã sinh được một đứa con gái, cô con gái đó của họ tên Tần Du Du, nó như một món quà mà ông trời ban tặng cho họ vậy.
Và thế là cuộc sống của Bạch Cửu Ngôn thay đổi, Tần Minh và Vương Lâm chẳng quan tâm gì mấy đến cô, họ thỉnh thoảng nói vài ba câu này nọ với Bạch Cửu Ngôn, nhưng hầu hết đều khen ngợi cô em gái nuôi này của mình.
Thời gian thấm thoát trôi, Tần Du Du cũng đã lớn và có thêm nhiều hiểu biết, cô ta ghét Bạch Cửu Ngôn, cứ cố tình kiếm chuyện để Bạch Cửu Ngôn cô bị mắng, khiến cho ông bà Tần ngày càng ghét cô.
Cho đến một ngày, cô bị Tần Du Du vu oan rằng mình làm vỡ bình sứ đắt tiền của Tần Minh, ông tức giận mà nhốt Cửu Ngôn vào trong nhà kho cả hai ngày trời.
Vương Lâm dần sinh ra sự chán ghét với cô, bà ta nói nuôi cô tốn cơm tốn gạo, bắt cô phải xuống bếp làm việc cùng với những giúp việc trong nhà.
Bạch Cửu Ngôn cũng không có ý kiến, cô lúc nào cũng làm theo lời của bọn họ, nhưng một khi làm điều gì mà Vương Lâm không vừa ý, bà ta sẽ tức giận và lấy roi đánh cô, không đánh thì lại bỏ đói và nhốt cô vào kho mấy ngày.

Có lần cô đói quá mà ngất đi, bà ta chỉ sợ làm bẩn tiếng tăm của gia đình nên đành gọi bác sĩ đến xem thử.
Cô vốn là người hiền lành và tốt bụng, ở Tần gia bao năm nay đã khiến cô trở nên nhút nhát và nhạy cảm với những người xung quanh, mấy điều tốt lành này đều được Vương Lâm và Tần Du Du ban cho.
Bạch Cửu Ngôn nở một nụ cười chua chát.
- Tại sao vậy chứ? Mình đã làm gì sai sao?
Cô nghẹn ngào, bây giờ cô chẳng thua gì giúp việc cả, suốt ngày giặt giũ, bếp núc...!những việc trong nhà hầu như mười việc thì tám việc đều do cô làm rồi, đến cả mấy người giúp việc trong nhà cũng ức hiếp, chế nhạo chẳng xem cô ra gì mà.
"Ầm Ầm!"
Trên trời, nhưng tia sét chớp nhoáng, mây đen đang ùn ùn kéo đến.
Ông trời thật trớ trêu, thật sự là cô đã làm sai điều gì ư? Chỉ vừa mới phơi đồ lên mà trời lại sắp đổ mưa như thế này rồi.
Cô nhanh chóng dọn đồ vào lại trong nhà, nếu để nó bị ướt thêm, Vương Lâm chắn chắn sẽ lại đánh cô nữa mất.
...
Sau khi nấu ăn, làm đồ ăn xong, cô dọn ra bàn để hai mẹ con họ ăn, còn mình thì lủi thủi xuống bếp để ăn cùng những người giúp việc.
Bạch Cửu Ngôn vừa ngồi xuống ghế, một giúp việc đã buông lời chanh chua và chán ghét nói:
- Cô không được ăn thịt, thịt ở đây chúng tôi đã phân chia cho nhau hết rồi, cô ăn rau không đi.

Những câu nói và những hành động này quá đỗi quen thuộc với cô, họ chẳng coi cô ra gì cả...!Không sao, cô quen rồi.
"BẠCH CỬU NGÔN!"
Vương Lâm từ bên ngoài hét to gọi cô khiến Bạch Cửu Ngôn giật mình, cô vội chạy ra, vừa đi vào đã bị một chén canh hất lên người, Cửu Ngôn ngây người, lo sợ nhìn bà ta.
- Chị nấu canh kiểu gì vậy? Định hại chết chúng tôi hay gì?
Là Tần Du Du, cô ta vừa mới đi chơi trở về cùng đám bạn, thấy đã dọn đồ ăn nên ngồi vào ăn luôn.
- Canh...có vấn đề gì sao mẹ?
Bạch Cửu Ngôn lắp bắp hỏi Vương Lâm.
Trên người cô đây giờ toàn mùi khó chịu vì bị hất chén canh lên người, may mà nó không quá nóng nên cũng chẳng bị bỏng gì.
"RẦM!"
Vương Lâm đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt bà ta khó chịu và tức giận vô cùng.
- Mày nấu canh, mày bỏ nguyên hũ muối vào à?!
- Con không có!
Bạch Cửu Ngôn liền phản bác.
Rõ ràng lúc nãy cô có nếm thử, nó vừa ăn kia mà? Sao giờ lại thành mặn chát chứ?
Thật ra trong lúc Cửu Ngôn không để ý đã có một người giúp việc cố ý hại cô, cô ta lén lúc cho cả bịch muối vào trong nồi canh rồi nhanh chóng rời đi.
- Du Du, đi lấy roi cho mẹ, hôm nay mẹ phải dạy dỗ lại cái thứ này mới được, lại dám trả lời trả vốn lại với tao sao?
Vương Lâm đứng dậy, bà ta trừng mắt nhìn cô.
Tần Du Du hí hửng chạy đi lấy roi theo lời của Vương Lâm.
Bạch Cửu Ngôn khi nghe đến từ "roi" hai chân và toàn thân cô run rẩy, bà ta...lại tiếp tục muốn đánh cô nữa sao?
Mấy vết thương cũ trên người cô còn chưa lành, giờ bà ta lại định đánh chồng lên thêm nữa à?
Tần Du Du lấy roi đến, cô ta đưa cho Vương Lâm rồi ung dung ngồi xuống sofa, vẻ mặt như đang rất mong chờ Bạch Cửu Ngôn cô bị đánh.

Vương Lâm vung tay, quật mạnh liên tiếp lên người cô.
"Chát!...!Chát!..."
Tiếng roi vung lên va chạm với da thịt nghe chói cả tai, gương mặt Vương Lâm hầm hầm cứ vậy mà đánh liên tục lên người cô.
Bà ta đánh đến nỗi bộ quần áo của cô rách rưới tả tơi.
Tần Du Du hả hê ngồi trên sofa xem kịch.

Cô ta vốn ghét Bạch Cửu Ngôn, chẳng bao giờ xem cô là chị nuôi của mình.
Tính tình của cả hai rất khác nhau, phải nói là khác một trời một vực mới đúng.
Bạch Cửu Ngôn xinh đẹp, hiền lành đến đâu thì Tần Du Du đanh đá, tâm cơ đến đó.
"A..!"
Bạch Cửu Ngôn kêu la đau đớn, bà ta cũng chẳng dừng tay.

Những đường roi đỏ ửng rướm máu in trên làn da trắng trẻo xinh đẹp của cô nhìn đến thương tâm.
Bà ta đánh đến nổi cô gục xuống sàn vẫn còn đánh.
Bạch Cửu Ngôn nghĩ...hôm nay...có lẽ mình xong luôn rồi..