Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 46: Cạn tình




Hương Đàm có xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng nhờ vào sự chăm sóc yêu thương hết mực của cha mẹ, nên hiển nhiên cô đã trở thành một đứa con không thua kém gì với những đứa con thượng lưu khác, lụa là khắm vóc trên người đều thuộc vào dạng khá đắt đỏ. Ngay cả hệ thống giáo dục cô, cha mẹ đều quan tâm hơn cả.

Gia đình cô đã trải qua ba đời gần như không thể thiếu căn bếp thân thiện, làm việc và trang trải cuộc sống hằng ngày bằng một quán ăn nhỏ, cho dù có thiếu thốn thứ gì thì sự ưu tiên của cô luôn được cha mẹ đặt lên hàng đầu. Nhờ vị trí thuận lợi và mùi vị ngon lành của món ăn nên nơi đây đặc biệt đông khách, nhất là vào những buổi lễ như tết trung thu hay noel chẳng hạn. Và rồi đến đời của Hương Đàm, cô chọn một nghề cao quý hơn bọn họ, cô là một bác sĩ, là người có trọng trách, có khả năng cứu vớt người khác khỏi cái chết.

Từ khi còn nhỏ cô đã luôn có một mơ ước, chính là tìm cho mình một bạch mã hoàng tử, vừa yêu thương cô vừa chiều chuộng cô tuyệt đối. Nhưng suy cho cùng thì đó vẫn chỉ là mơ ước từ nhỏ, đôi lúc cô cũng cười tự giễu vì chính những suy nghĩ bé bỏng ấy của mình.

Bước vào ngôi trường cao trung mơ mộng, cùng lúc đó là độ tuổi biết yêu, sự hăng say rạo rực ngày nào cô vẫn không thể quên được. Nơi trái tim lần đầu tiên lạc mất nhịp chính! Hôm đó cô đã nghe theo sự mách bảo của trái tim mà không từ bỏ cơ hội của chính mình. Yêu chân thành, yêu hết mình, bao gồm cả suy nghĩ, hành động của anh ta trong mắt cô đều dần nghiên về ưu một cách triệt để, cũng giống như người mình thích dù thế nào cũng đẹp. Anh ta không có khí chất cao ngạo quyền quý, cô cho rằng là vì anh thân thiện, anh không cho cô cảm giác an toàn cô tự ngẫm, sở dĩ là vì anh ấy có quá nhiều chuyện để bận tâm, anh ta không giàu có như hoàng tử nhưng cô đồng ý sẽ cùng anh xây đắp, một đời này cô chỉ có bấy nhiêu suy nghĩ, tại sao anh ta lại không chịu nhìn thấu?

Thế đây, cô đã yêu rất lâu, lâu đến mức chỉ có thể cười gượng trên nổi đau mất mát. Bây giờ khi cô nằm trên chiếc giường lạnh lẽo của phòng bệnh cao cấp, cô cũng chỉ nhớ lúc đó, cái lần đầu tiên mà anh cười với cô, nó ấm áp ra sao, nó làm cô hạnh phúc nhường nào, và rồi sau đó chính cô lặng lẽ khóc một mình.

Rầm.

“Tiểu Đàm, cậu không sao chứ?” Hạ Diệp bật cửa, vì dùng lực mạnh nên cửa bung ra va chạm với bức tường phía sau, tạo thành âm thanh chói tai.

Hạ Diệp thở hồng hộc hỏi một tiếng mệt nhọc nhưng cái cô nhận lại hiện giờ chính là sự im lặng không chút tiếng tăm. Có thể hình dung giờ khắc này chỉ với hai từ “Yên tĩnh”, cả khi miễn cưỡng có thể nghe được cả tiếng thở nhẹ nhàng của Hương Đàm. Nếu Nhiên Nhiên không gọi đến báo cô, cô cũng không nghĩ mình sẽ biết được cô ấy có thể ở nơi này. Gương mặt không chút son phấn, hoàn toàn khác với vẻ mặt rạng rỡ thường ngày, lúc này cô chỉ thấy sự nhợt nhạt và yếu đuối của Hương Đàm, làm cho cô thấy rõ sự ảnh hưởng đáng sợ của tình yêu.

Hai đầu mày chạm nhau, cô nặng lòng đi đến gần, ôm Hương Đàm vào lòng, bàn cánh tay đặt lên ót cô ấy nhè nhẹ xoa, “Tiểu Đàm, đợi cậu khỏe chúng ta cùng đi ăn hay đi quẩy gì đó cho hết buồn được không? Mình khao cậu nhé, cậu đừng sợ tốn kém.” nói xong, cô cười như không hay biết chuyện gì.

Bàn tay dính chặt trong sợi ống truyền nước của Hương Đàm đặt lên ngực, cảm nhận vật bên trong vẫn như cũ 'Thình thịch', sau đó, sự đau đớn đột ngột dâng lên, cô co tay lại thành nắm, ra sức đấm mạnh vào lồng ngực, “Diệp Diệp, ở chỗ này của mình rất đau, trên người hết thảy chỗ nào cũng ê ẩm, ngay cả đầu óc cũng vòng vèo khó chịu.”

Hành động của Hương Đàm làm cô một phen hốt hoảng, cô vội nắm chặt lấy bàn tay cô ấy, giọng điệu cũng ướt át theo, “Tiểu Đàm, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, không có anh ta thì sao, mình kiếm người khác cho cậu, về ngoại hình lẫn tri thức đều vượt trội hơn anh ta có được không?”

Cánh tay còn lại dịu dàng lau nước mắt cho Hương Đàm, nước mắt của cô ấy cũng thật nhiều… Đôi mắt sưng húp đỏ ngầu đó trông rất ngộ nghĩnh nhưng thời điểm này thật sự không thích hợp để cười.

“Nhưng… bọn họ không phải anh ấy?” cô từ từ đáp, ánh mắt đờ đẫn nhìn tùy tiện một chỗ cố định.

“Yêu là cái gì mà phải khổ như vậy?” Hạ Diệp nắm chặt hai tay của cô ấy, đàn ông không tốt hà cớ gì lại yêu? Người tốt chẳng phải còn rất nhiều hay sao?

“Cậu không hiểu! Mình yêu anh ấy, mỗi giây mỗi phút mình đều nhớ đến anh ấy, những đoạn đường từng đi qua mình cũng không cách nào quên được, những ngày ở cạnh nhau càng không thể đẩy ra khỏi đầu, giây nào cũng dằn vặt mình, rất đau, đau đến không thở, đau đến mức không dám nghĩ nghĩ tới.” cô ấy túm chặt quần áo trên người, nước mắt lộp bộp rơi xuống mu bàn tay trơn tru lạnh lẽo.

Khi còn yêu mỗi một lần nghĩ đến kỷ niệm thì chính là một niềm vui. Còn khi chia tay, dứt tình dứt nghĩa rồi thì chỉ còn căm ghét và dằn vặt. Yêu nhiều, yêu sâu đậm chính là một con dao hai lưỡi giữa những người không có mối quan hệ mật thiết nào trên giấy tờ!

“Đủ rồi! Cậu thật ngốc ngếch, con người ta yêu nhau để làm cho nhau hạnh phúc, chứ không phải như anh ta cậu hiểu không? Cậu ở bên anh ta từng giây từng phút lúc nào cũng phải lo lắng hoang mang, cậu chỉ sợ một cơn giong nhẹ nhàng cũng đủ cuốn anh ta đi mất nhưng cậu có nghĩ rằng một ngày nào đó anh ta có thể quay lưng đẩy cậu ngã rồi nắm lấy tay người khác, thay thế cậu đi tiếp hay không?” cô gào lên, đôi mắt đỏ ngầu ứa nước.

Thấy Hương Đàm càng khóc càng nhiều, cô ôm cô ấy vào lòng lần nữa, lại thủ thỉ “Ngoan, tiểu Đàm cậu đừng khóc, đợi đến khi cậu hồi phục chúng ta đi hỏi rõ ràng có được không?”

Cô biết giờ phút này vốn dĩ chẳng thể nói gì được nữa, càng nói chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp hơn mà thôi. Hạ Diệp cô từ trước đến nay chưa từng động tâm, mà bây giờ cô cũng chẳng còn muốn động tâm rồi nhảy vào đống tạp niệm ghen, ghét, yêu, hận kia. Một Hương Đàm chính là đủ rồi, khóc thật nhiều, đau thật nhiều… cuối cùng là tự làm đau bản thân mình.