Bảo Bối

Chương 13




“Tiểu Bảo tử, lại đây.”

Tiểu Bảo đang giúp sư phó thiết dược (sắp xếp) lập tức đứng lên, lau tay đi qua.

Cung sư nương nhíu mày nhìn mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Gần đây mệt chết sao? Sư nương nhìn ngươi càng ngày càng gầy. Buổi tối trở về có phải không ăn cơm hay không?”

Tiểu Bảo thật sâu cười cười, trả lời: “Không sao. Sư nương, không lo lắng, có ăn cơm.”

Cung sư nương ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo mười ba tuổi so với hài tử cùng tuổi thấp hơn rất nhiều. Sờ sờ mặt Tiểu Bảo, Cung sư nương vẫn là lo lắng hỏi: “Tiểu Bảo tử, không sợ, ngươi nói cho sư nương, có phải ở nhà có người khi dễ ngươi hay không? Lúc ngươi vừa tới trên mặt còn hồng hồng nhuận nhuận , nhưng ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, trên mặt không huyết sắc không nói, cả người còn gầy một vòng lớn.”

Tiểu Bảo cười càng sâu , ôm ôm sư nương, nhu nhuyễn nói: “Không có, không có. Ta muốn, học bản sự nhiều hơn, đang học trồng rau.”

“Trồng rau?” Cung sư nương kinh ngạc, “Trên tóc ngươi mỗi ngày đều dính đất, là vì trồng rau?”

Tiểu Bảo gật gật đầu, trên mặt không có chút ủy khuất bị người khi dễ. Cung sư nương nhìn nó nửa ngày, do dự hỏi: “Tiểu Bảo tử, ngươi vì cái gì muốn học trồng rau? Có phải cha ngươi… đối với ngươi không tốt hay không?”

Tiểu Bảo ngẩn người, lại vẫn là cười khanh khách nói: “Hảo, hảo, là ta tự mình, muốn học. Sư nương, không lo lắng.” Ôm lấy sư nương, nhịn không được ở trong lòng sư nương cọ cọ, Tiểu Bảo ngửa đầu, “Thúc thúc bá bá, thẩm thẩm đều, đau ta. Ta hảo hảo, ăn cơm ngủ, sư nương không, lo lắng.”

Mũi Cung sư nương có điểm xót, nàng sao lại không nhìn thấy bất an hiện lên trong mắt Tiểu Bảo. Nàng xoa bóp cằm Tiểu Bảo nói: “Sư nương đã nói với sư phó của ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi về nhà sớm một canh giờ. Nhớ rõ ngươi đáp ứng sư nương, hảo hảo ăn ngon ngủ ngon, không cần lại làm cho sư nương nhìn thấy bộ dáng ngươi mệt như thế.”

“Sẽ, sẽ.” Tiểu Bảo mãnh liệt gật đầu, chỉ sợ sư nương hỏi nữa cậu sẽ nói lộ miệng.

Cung sư nương đứng lên, nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Đi, sư nương gội đầu cho ngươi.”

“Dược.” Tiểu Bảo không muốn đi, cậu còn chưa có thiết xong.

“Đi thôi, nhiều dược như vậy một ngày cũng thiết không xong. Sư nương ninh canh gà, ngươi mang về, buổi tối để thẩm ngươi hâm nóng mà uống.”

“Sư phó sư nương, uống.” Sư nương mỗi ngày đều luộc trứng gà cho cậu, cậu không thể lại muốn .

Cung sư nương vờ nghiêm mặt: “Nghe lời!”

Lúm đồng tiền của Tiểu Bảo hãm sâu, ôm chặt sư nương.

So với dĩ vãng về trước một canh giờ, Tiểu Bảo ở dược phô đã uống lên một chén canh gà nên theo thường lệ đem phần mang về toàn bộ cho Quỷ ca ca uống. Hôm nay là hai mươi lăm tháng tư, Ách Ba Đà từ sau ngày mang đến dũng cam thủy cùng một chén nước liền chưa từng xuất hiện qua. Tiểu Bảo ở trong an tâm cùng khẩn trương nhìn ngày, mắt thấy nửa tháng sắp đến, tâm Tiểu Bảo thu lên, Diêm La vương có phải muốn tới hay không. Ban ngày cậu đến không được, hơn nữa bản thân mình khí lực hữu hạn, mật đạo đào thật sự chậm. Hơn nữa cậu còn phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca từ mật đạo đi ra, Quỷ ca ca một thân bị thương, làm không tốt sẽ càng khiến vết thương thêm nghiêm trọng, Tiểu Bảo vì thế hao tổn tinh thần không thôi.

Rau đã được trồng lên, biết Tiểu Bảo muốn học trồng rau, các thẩm thẩm trù phòng còn riêng cho cậu một túi hạt giống rau, tự tay dạy cậu làm sao trồng. Các thúc thúc còn từ bên ngoài chọn đất cho cậu. Tiểu Bảo dụng tâm học trồng rau đối với yêu thương của các thúc thúc thẩm thẩm bá bá, còn có sư phó sư nương đều tràn đầy áy náy. Nhưng chuyện của Quỷ ca ca cậu một chữ đều không thể nói, không thể làm cho Diêm La vương phát hiện, không thể liên lụy người quan trọng nhất của cậu.

Phái tiểu Bối thủ ở trong phòng, Tiểu Bảo khóa nhanh cửa ở mật đạo ra sức đào. Mãi cho đến khi tiểu Bối ở cửa mật đạo kêu lên, Tiểu Bảo mới đi ra mật đạo rửa tay lẫn mặt, thay xiêm y sạch sẽ. Hôm nay sư nương vừa gội sạch đầu cho cậu, Tiểu Bảo lấy bố tử (vải) bao lấy đầu, miễn cho ngày mai sư nương nhìn thấy một đầu đất của cậu lại lo lắng, cũng không quá làm cho người ta khả nghi.

Đến phòng bếp ăn cơm, bởi vì Tiểu Bảo thời gian này rất gầy, sắc mặt cũng không tốt, nên các thẩm thẩm mỗi ngày đều đựng đầy thức ăn cho cậu mang về. Đương nhiên, những thức ăn đó cũng đều vào bụng Quỷ ca ca. Quỷ ca ca có thể tinh tường gọi cậu “Bảo” , mỗi lần nghe được Quỷ ca ca gọi, tâm Tiểu Bảo đều ngọt ngào . Cậu thích Quỷ ca ca gọi cậu là “Bảo”, cảm giác so với “Tiểu Bảo” còn bảo bối hơn. (=__=||||)

Thấy Tiểu Bảo ăn xong rồi, một vị thẩm thẩm đem thực lam đưa cho cậu, nói: “Tiểu Bảo a, hai mươi tám tháng sau là sinh thần lão gia, lão gia năm nay muốn yến đại khách (lấy thân phận minh chủ mời võ lâm hào kiệt tiến đến hạ thọ), phu nhân nói lúc đó sẽ có hơn trăm người đến phủ. Hai ngày này sẽ có người nhập phủ , ngươi cần phải coi chừng một chút a, không có việc gì thì trăm ngàn lần đừng đến tiền viện.”

“Đã biết.” Tiểu Bảo ghi nhớ, thời gian này cậu sẽ trốn kĩ. Trước kia lúc cha yến đại khách cậu từng không cẩn thận bị người gặp được, bị cha ném vào sài phòng bỏ đói ba ngày. Cậu phải chiếu cố Quỷ ca ca, nhất định không thể bị nhốt.

“Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá gần đây đều sẽ bề bộn nhiều việc, sẽ chiếu cố ngươi không được, chính ngươi phải chiếu cố chính mình, cũng không thể lại gầy hơn.” Thẩm thẩm bất mãn xoa nắn cái cằm thon nhỏ của Tiểu Bảo.

“Sẽ không, sẽ không.” Tiểu Bảo ôm thẩm thẩm, mang thực lam rời đi. Trong lòng suy nghĩ: Vậy thời gian này các thúc thúc bá bá thẩm thẩm sẽ không đi đến chỗ cậu, cậu có thể có nhiều thời gian đến mật đạo hơn. Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bảo không khỏi nhảy nhót.

Quỷ ca ca nói Diêm La vương hai ngày này sẽ đến, Tiểu Bảo đem những thứ nên thu thập toàn bộ chuyển vào mật đạo. Từ sau khi phát hiện Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vốn không có ngủ qua trên giường. Nếu quá mệt thì cậu liền oa ở bên người Quỷ ca ca ngủ một hồi, buổi sáng phần lớn là ở trong mật đạo tỉnh lại . Quỷ ca ca tuy rằng còn không thể nói, nhưng thời gian này ăn đầy đủ nên động tác ngón tay cũng linh hoạt chút. Quỷ ca ca nói với cậu hình phòng không thể quá sạch sẽ, bằng không Diêm La vương sẽ phát hiện. Tiểu Bảo cho tiểu Bối đi ngoài ở hình phòng, thối thì thối nhưng vừa nghĩ đến Quỷ ca ca phải bị Diêm La vương ngược đãi , Tiểu Bảo cũng vô tâm để ý chút xú khí này (mùi hôi).

Theo trù phòng trở về, Tiểu Bảo tiến vào mật đạo tiếp tục đào. Khuya rồi, sẽ không có người đến tìm cậu, Tiểu Bảo cho tiểu Bối thủ ở bên người Quỷ ca ca . Tiểu Bối thời gian này theo cậu cũng mệt mỏi , cậu sợ đem tiểu Bối làm cho mệt chết nên nói cái gì cũng không cho tiểu Bối hỗ trợ. Đang tích cực đào đất, Tiểu Bảo cảm giác được sánh sáng của mật đạo trở nên tối, vừa quay đầu lại, chỉ thấy tiểu Bối giống như chui vào, còn đem tấm ván gỗ đóng lại. Tâm thoáng động, Tiểu Bảo đã ném bỏ cuốc đi qua.

Tiểu Bối thực thông minh, sau khi Tiểu Bảo đi lại liền không kêu lên, mà là thực lo lắng chỉa chỉa bên ngoài. Sắc mặt Tiểu Bảo trắng bệch, chẳng lẽ là Diêm La vương đến đây?! Vừa đem ánh mắt tiến đến chỗ khe hở của tấm ván gỗ, Tiểu Bảo liền nghe được tiếng bước chân rõ ràng. Nhanh ở giây tiếp theo, một cái đầu khỏa quang hiện ở ngoài cửa sắt, Tiểu Bảo lập tức bưng kín miệng, đỏ mắt. Tiểu Bối trốn vào trong lòng Tiểu Bảo.

Cửa sắt vừa mở, người vào không có nhìn Nhiếp Chính nằm trên mặt đất, mà là đi đến một bên tường, cầm ròng rọc kéo lên. Đi theo thanh âm ‘hoa lạp’ của thiết liên, thân mình Nhiếp Chính co rúm, nửa thân thể của hắn bị treo lên. Nghĩ đến Tiểu Bảo hẳn là ở ngay phụ cận, Nhiếp Chính cắn chặt răng nhịn xuống, không cho chính mình kêu ra. Tiếp theo, Ách Ba Đà lại đi đến một bên khác, nắm lên ròng rọc, cả người Nhiếp Chính lăng không, bàn chông đặt ở dưới chân của hắn.

Sau khi làm xong, Ách Ba Đà đem bát gỗ quăng đến mộc dũng, rồi mới lấy qua chổi đem sàn quét tước sạch sẽ, tiếp theo liền đi ra ngoài. Ở tiếng bước chân đi xa, Tiểu Bảo khóc đẩy tấm ván gỗ, vừa muốn đi ra ngoài, cậu liền nghe được thanh âm Quỷ ca ca: “Không cần, đi ra…” Máu loãng thuận theo cơ thể Nhiếp Chính xuyên thấu chảy ra, Nhiếp Chính khàn khàn lại nói một câu: “Mau trở về.”

Tiểu Bảo cắn chặt môi, khóc đóng lại tấm ván gỗ, Diêm La vương muốn tới , Diêm La vương muốn tới . Làm sao đây, làm sao đây… Nước mắt vỡ đê, ở một khắc tàn nhẫn còn chưa đến, Tiểu Bảo đã là khóc không thành tiếng. Chỉ chốc lát sau, lại có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Bảo một tay đem đầu tiểu Bối áp vào trong ngực, không cho nó nhìn thấy chuyện sắp xảy ra bên ngoài; một tay kia ô chặt miệng mình.

“Rầm ”

“Rầm ”

“A! ! Ngô ── a! !”

“Nhiếp Chính! Đừng cho là ta sẽ không giết ngươi, Nhiếp gia đao ở đâu!”

“A a a ──! !”

“Hảo! Ngươi mạnh miệng! Lần sau ngươi nếu còn không chịu nói, ta liền đem ngươi làm thành nhân trệ (người trư?= =)!”

“Ngươi có biết cái gì là nhân trệ đi. Chính là đem tứ chi của ngươi bẻ gãy, đào ra mắt của hắn, rót đồng thủy (sắt nung chảy) vào tai hắn, miệng rót vào ách dược (dược câm), lại cắt đi đầu lưỡi của hắn, làm hắn trở thành trư vừa điếc vừa câm lại mù. Sau đó mới đem hắn ném đến mao khanh (nhà xí) thẳng đến khi hắn chết. Nhiếp Chính, ta có tâm lưu ngươi một mạng, ngươi đừng không biết tốt xấu. Chờ ngươi thành nhân trệ, dù là thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi!”

“Ngươi còn trông cậy vào Diệp Địch hoặc Lam Vô Nguyệt tới cứu ngươi sao? Ha ha ha, ngươi đừng si tâm vọng tưởng ! Nhiều năm như thế, Diệp Địch sớm không biết chết ở nơi nào, Lam Vô Nguyệt trốn thì đã sao? Năm năm hắn bặt vô âm tín, phỏng chừng đã sớm bị độc chết .”

“Nhiếp Chính, nói cho ta biết nơi chứa Nhiếp gia đao, ta lưu ngươi một cái mệnh!”

Nhiếp Chính suy yếu thở dốc, vẫn hờ hững như dĩ vãng. Lâm Thịnh Chi nộ cấp, Phan Linh Tước đã đoán được chuyện Nhiếp gia có liên quan tới hắn, người nọ tâm tư khó phân, khó bảo toàn ngày sau sẽ không cắn ngược lại hắn một ngụm, hắn phải mau chóng có được Nhiếp gia đao. Mục mâu hiện lên hung ác nham hiểm, Lâm Thịnh Chi từ lô hỏa xuất ra hỏa kiềm (kiềm gắp than).

“Thứ ── ”

“Ngô ngô… A a a! !”

Cùng với vị đạo da thịt bị đốt trọi, thân mình Nhiếp Chính lại một lần nữa càng không ngừng run rẩy, không ngừng một lần bị ấn xuống ngực để lại một chỗ lạc ngân cháy đen. Đến khi đau đớn đạt đến cực hạn, Nhiếp Chính một ngụm cắn môi. Tiểu Bảo, không nên nhìn, không nên nhìn.

Lúc này Lâm Thịnh Chi quyết tâm muốn từ trong miệng Nhiếp Chính ép hỏi ra nơi chứa Nhiếp gia đao, thời gian tra hình so với dĩ vãng lâu hơn rất nhiều. Mãi cho đến khi Nhiếp Chính gần chết, mắt thấy sắp không được, Lâm Thịnh Chi mới oán hận bỏ lại hình cụ, bài khai cái miệng tràn đầy huyết của Nhiếp Chính, nhét một viên dược vào.

Sửa sang lại xiêm y vấy đầy vết máu của hắn, Lâm Thịnh Chi mở ra cửa sắt, hô một tiếng: “Ách Ba.”

Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Ách Ba Đà cúi thân mình xuất hiện.

Lâm Thịnh Chi sắc mặt âm trầm giao phó: “Đem hắn buông xuống.”

Ách Ba Đà cúi thấp đầu đi vào, đối với đầy đất máu loãng làm như không thấy, thậm chí không có liếc mắt nhìn Nhiếp Chính một cái, hắn buông thiết liên hai bên sườn, Nhiếp Chính nặng nề ngã ở trên sàn.

“Tháng sau người trong phủ rất nhiều, ta sẽ không tới, đừng làm cho hắn đói chết. Nửa tháng sau ngươi lại cho hắn một dũng cam thủy.”

Ách Ba Đà gật gật đầu.

Tiếp theo, Lâm Thịnh Chi từ trong lòng lấy ra một dược bình giao cho Ách Ba Đà: “Mỗi bốn ngày uy hắn ăn một viên.”

Ách Ba Đà lại gật gật đầu, tiếp nhận dược thu lên. Lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Nhiếp Chính, Lâm Thịnh Chi lẩm bẩm: “Mạng của ngươi thật đúng là cứng rắn, như vậy cũng tốt, miễn cho ngươi không trụ được mà chết.”

Nói xong, Lâm Thịnh Chi liền rời đi .

Ách Ba Đà chưa rời đi, mà là lấy qua chổi đem sàn quét tước sạch sẽ, tiếp đó đóng cửa sắt liền đi ra ngoài. Một đôi mắt lăng lăng nhìn phía sau tấm ván gỗ, một người thấp đầu lui ở nơi đó, nước mắt đem bùn đất dưới thân hóa thành bùn lầy.

Không biết qua bao lâu, ngay khi người nọ chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng bước chân lại truyền đến , cậu nhanh chóng rụt trở về. Xuyên thấu qua tấm ván gỗ, không dám nhìn đến Quỷ ca ca, sợ chính mình nhịn không được khóc thành tiếng, người nọ hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy Ách Ba Đà mang theo một dũng cam thủy, lấy một cái bát gỗ múc ra.

Đem cam thủy đặt ở bên đầu Nhiếp Chính, lại từ thủy câu múc một bát ô thủy bẩn thỉu đặt ở bên mộc dũng, Ách Ba Đà khóa cửa rời đi. Tiểu Bảo khóc ở bên tai tiểu Bối nói mấy câu, tiếp đó đẩy ra tấm ván gỗ. Tiểu Bối bị dọa cho khiếp đảm vây quanh Nhiếp Chính hai vòng, rồi mới chạy đến cạnh cửa nhảy lên, chui ra song sắt.

Vẫn là không dám nhìn Quỷ ca ca, hai tay Tiểu Bảo gắt gao ô miệng, cúi đầu không tiếng động rơi lệ. Không biết qua bao lâu, tiểu Bối đã trở lại chạy đến trước mặt Tiểu Bảo chi chi chi chi kêu vài tiếng, còn lắc lắc đầu.

Tiểu Bảo buông tay, đi ra mật đạo, khóc kêu: “Ca… Ca… Ô ô…” Tiếng khóc áp lực mà đau thương, “Quỷ… Ca ca… Ô ô…”

Đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vươn bàn tay ra ngoài lại nháy mắt dừng lại, cậu không dám đụng vào, trên người Quỷ ca ca không có một chỗ hoàn hảo, huyết, đều là huyết.

“Ca ca…” Nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo run đến lợi hại, “Không cần, bỏ lại… Tiểu Bảo… Ca ca… Ô… Ca ca…”

Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca, ai tới cứu cứu Quỷ ca ca… Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca của Tiểu Bảo…

────

Ni tử: Lúc viết một đoạn cuối cùng ta khóc.

>>Hết